Joanna kể lại chuyện trước kia của cô ta và Dạ Đình Sâm, dường như có cảm giác cao siêu lắm, càng nói hào hứng.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi không tỏ ra ghen tị như cô ta mong muốn, ngược lại cô chống cằm cười rất tươi, nghiêm túc nghe cô ta kể chuyện.
Nhìn người đối diện đang chăm chú nghe, bỗng Joanna thấy họng mình như ách lại, lưỡi cũng cứng đơ ra, nói không nổi nữa.
Nhạc Yên Nhi thấy cô ta ngừng nói, cười hỏi:
– Sao không kể tiếp thế, cô cứ nói nhiều chút đi, tôi cũng muốn được biết nhiều hơn về chồng mình mà.
Dù sao quá khứ của anh ấy tôi không tham dự được, tuy tôi có cả tương lai ở bên anh ấy, nhưng vẫn thấy không đầy đủ.
Tôi còn bảo, sau này phải đến Anh, xem tất cả những nơi anh ấy đã sống đi qua một lần, bù lại những ngày tôi đã không có mặt trong quá khứ đấy.
Mấy câu nhẹ nhàng này lại làm Joanna câm miệng, không biết phải đáp trả thế nào.
Nhạc Yên Nhi nói mình có cả tương lai để ở bên Dạ Đình Sâm như đang mỉa mai thứ cô ta có chỉ là những hồi ức đã qua hay sao? Nhưng cô ta lại không có cách nào phản bác.
Cô ta có, chỗ để cô ta kiêu ngạo thật sự cũng chỉ có những gì đã qua ấy.
Cô ta vốn mong những lời vừa rồi có thể làm Nhạc Yên Nhi giận dữ, ghen tị, thậm chí tức tối bỏ đi càng tốt, có vậy cô ta mới đến trước mặt Dạ Đình Sâm cầu an ủi được.
Không ngờ Nhạc Yên Nhi ngược lại còn làm cô ta tức đến ói máu thế này.
Joanna vốn biết Nhạc Yên Nhi không dễ đối phố, nhưng cũng không ngờ lại khó đến vậy.
Cô vừa thông minh sắc bén, biết tiến biết lùi, ngược lại chính cô ta lại rơi xuống thế yếu trong cuộc đấu này.
Trong một giây, vô số suy tính lướt qua đầu Joanna, sau đó cô ta lại mỉm cười, một lần nữa đổi chiến thuật.
– Quen nhau chưa đến ba tháng, vậy hai người là kết hôn chớp nhoáng ha.
Không ngờ cô tiến bộ như vậy á, ai cũng bảo phụ nữ phương Tây bọn tôi tiên tiến lắm, thế nhưng chúng tôi cũng không có mấy người mới quen vài tháng đã cưới ngay vậy đâu.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh.
Cô ta muốn khen cô tiến bộ hay muốn mỉa cô tùy tiện đây? Lúc nãy Dạ Đình Sâm còn ở đây cô ta vẫn che giấu thái độ khó chịu của mình, giờ hắn vừa đi là công ta đã bắt đầu nói lời khó nghe rồi.
Mỗi lời cô ta nói đều chỉ nhẹ nhàng bình thản như đang tâm sự chân tình, thế nhưng thật ra mỗi câu đều có ý phá hoại mối quan hệ giữa hai vợ chồng họ.
Cô cũng không định dựa theo ý cô ta, cười đáp:
– Vừa gặp đã yêu là như thế đấy, còn hận không thể lập tức dính lấy nhau không rời ấy chứ.
Có người thích một người mười mấy năm nhưng còn không bằng người mới gặp mấy tháng, đây không phải mới là buồn cười sao.
Joanna bị nói đến tức điên lên, không giữ nổi nụ cười vừa nãy nữa.
Nháy mắt, mặt cô ta sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi nhìn cô gái vẻ mặt khó coi đối diện, không biết sao lại nghĩ tới chính mình lúc trước.
Một năm trước, có phải cô cũng từng khổ sở như vậy trước mặt Bạch Nhược Mai hay không? Trong chuyện tình cảm, kẻ không được yêu mãi mãi đều là kẻ đáng thương.
Dù đối tượng khác nhau, cô cũng không có những thủ đoạn bẩn thỉu như Bạch Nhược Mai, nhưng suy cho cùng, đều là do món nợ tình cảm mà ra thôi.
Cô thấy được bóng dáng của mình trên người Joanna lúc này.
Dù cô đã từ bỏ nhưng giờ nghĩ lại vẫn không tránh khỏi thổn thức.
Nghĩ đến đây, nháy mắt cô đã không còn ham thích lời qua tiếng lại nữa.
Nói cho cùng, Joanna cũng chỉ là yêu sai người mà thôi, kể cả cô có thắng trên miệng đi chăng nữa, có làm cô ta tổn thương cũng có gì hay ho đâu.
Joanna và chính mình trong quá khứ, đều là kẻ đáng thương.
Nhạc Yên Nhi khẽ thở dài trong lòng, vẻ mặt và giọng nói đều nhẹ nhàng hơn, cô bảo:
– Tôi biết cô thích chồng tôi.
Nhưng giờ chúng tôi đã lấy nhau rồi, tình cảm cũng đang rất tốt, không có ý định ly hôn.
Cô tốt nhất vẫn là từ bỏ đi, đừng cố chấp với thứ không thuộc về mình.
Rồi cô sẽ tìm được người thật sự thích hợp với cô thôi.
Những lời này vừa là nói với Joanna, vừa là nói với chính bản thân cô trong quá khứ.
Cô ta ngược lại đập bộp cốc nước xuống bàn, mạnh đến nỗi nước trong cốc sánh hết ra ngoài.
– Cô biết gì mà nói! Sâm chính là người thích hợp nhất với tôi! Ý đồ bị nhìn thấu, Joanna cũng không cần giả vờ nữa, ngữ khí của cô ta đã có điểm khó kiềm chế.
Thấy Joanna vẫn không chịu tỉnh ngộ, Nhạc Yên Nhi không buồn khuyên giải nữa:
– Sẽ có ngày cô tự hiểu ra thôi.
Tình yêu luôn làm cho người ta mù quáng, người hãm sâu trong đó vốn thực dễ bị nó mê hoặc.
Mỗi người đều chỉ có thể nhìn thấy cảm xúc cùng mong muốn của bản thân mình, vậy nên, họ luôn cho rằng con đường mình chọn là đúng, để rồi cứ thế tiến lên như thiêu thân lao đầu vào lửa, không tiếc đánh đổi hết thảy.
Chính Nhạc Yên Nhi cũng từng mình đầy thương tích, nếm đủ mọi khổ đau.
Chỉ có người đã đi qua con đường này, đã trải qua đoạn tình cảm này và cuối cùng dứt ra được khỏi nó mới hiểu thấu sự kiên trì của bản thân lúc đó là ngu ngốc đến thế nào.
Những nỗi đau đó chính Nhạc Yên Nhi đã trải qua, vậy nên cô mới khuyên Joanna sớm từ bỏ, đó là lòng tốt của cô, chứ không phải vì triệt để loại bỏ tình địch.
Tiếc là Joanna không nghe.
Nhạc Yên Nhi cầm cốc nước lên uống một hớp, không nhìn người đối diện nữa mà hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Đây là cô đang tỏ thái độ không muốn cùng Joanna tiếp tục cãi vã vô ích.
Thế nhưng đối với Joanna, hành động này không khác gì khinh thường cô ta.
Joanna tức phát điên mà không làm cách nào trút ra được.
Đột nhiên ánh mắt cô ta sáng lên, không biết nghĩ đến điều gì mà nhanh chóng khôi phục lại vẻ nhàn nhã lúc đầu, mỉm cười đầy thâm ý với Nhạc Yên Nhi:
– Cô biết tôi vừa đưa Đình Sâm ảnh ai không? Nhạc Yên Nhi biết không cần nghe lời cô ta nói, như thế nhất định sẽ rơi vào cái bẫy cô ta giăng ra, nhưng cô không kìm được tò mò, hỏi:
– Ai thế? Cũng do vừa xong Dạ Đình Sâm thật sự rất lạ, trong lòng Nhạc Yên Nhi cứ có cảm giác bất an.
Trong nụ cười của Joanna có chứa ác ý rõ rệt, cô ta nhẩn nha kể:
– Cô ấy vốn là vị hôn thê của Đình Sâm.
Lẽ ra lúc họ hai mươi tuổi đã đăng ký kết hôn rồi.
Gì cơ?! Không phải Dạ Đình Sâm có chướng ngại tâm lý nên không thể tới gần bất cứ người phụ nữ nào, kể cả mẹ của hắn cũng vậy sao? Sao lại có một vị hôn thê ở đâu ra thế này? Nhạc Yên Nhi luôn cho rằng cô là người phụ nữ duy nhất có thể tới gần Dạ Đình Sâm, điểm đặc biệt này làm cô luôn cảm thấy tình cảm của bọn họ nhất định là do ông trời định sẵn.
Thế nhưng đến giờ cô mới biết, cô không phải là người đặc biệt duy nhất.
Nhìn vẻ mặt Nhạc Yên Nhi tràn đầy nghi ngờ, trong lòng Joanna rất đắc ý, cô ta cười nói tiếp:
– Năm đó tình cảm giữa hai người họ tốt lắm, dù sao cô ấy cũng là mối tình đầu của Đình Sâm.
Khi đó Đình Sâm yêu cô ấy đến mức chỉ muốn thật nhanh cưới cô ấy về làm vợ, mới mười lăm tuổi họ đã đính hôn rồi… Từng câu từng chữ Joanna nói ra hung hăng chui vào lòng Nhạc Yên Nhi, làm cô thấy khó chịu vô cùng.