Dạ Đình Sâm gọi thư ký đem công văn đến, hắn ngồi trên chiếc salon trong phòng bệnh VIP, yên lặng xem xét.
Chỉ là không biết vì sao mà trong lòng hắn có chút nóng nảy, đọc tài liệu chỉ được một lát rồi ánh mắt lại vô thức lướt tới khuôn mặt tinh xảo đang say ngủ của Nhạc Yên Nhi.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều trạng thái của cô.
Khi cô cười, đôi mắt khẽ nhấp nháy, lúc cô khóc, mũi sẽ ửng hồng lên, rồi tới khi uống say, cô sẽ hệt như con mèo vô tư, rất quấn người.
Còn lúc này đây, sắc mặt cô tái nhợt, yên lặng ngủ, khiến người ta vừa thương yêu lại vừa đau lòng.
Bất kỳ trạng thái nào của cô đều có thể khiến tâm trạng của hắn biến động dễ như trở bàn tay.
Hắn đã phá rất nhiều quy tắc vì cô, mà còn không chỉ một lần.
Điên rồi sao? Điều đáng sợ thực sự là hắn chẳng những không bài xích mà còn cảm thấy bắt đầu ưa thích cảm giác này, thậm chí là có chút nghiện nó.
Dạ Đình Sâm bỗng cử động cặp chân dài, hắn đi tới bên giường, vươn tay khẽ vuốt ve lên khuôn mặt trắng như ngọc của cô, cảm nhận được nhiệt độ làn da nóng hổi, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau lòng.
Tay cũng như cơ thể hắn đều mát lạnh, dường như cô đã nhận ra cái lạnh này sẽ khiến mình hết sức thoải mái, làn mi của Nhạc Yên Nhi khẽ lay động mấy lần rồi cô từ từ mở đôi mắt mờ mịt nước ra.
– Dạ Đình Sâm…
Giọng hắn thật trầm:
– Ừ, tôi ở đây.
Nhạc Yên Nhi mở to mắt nhìn nhưng cô chỉ thấy một khoảng không trắng xóa, cùng với cảm giác hơi đau vì kim truyền trên tay, lúc này cô mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Cô mơ màng hỏi:
Hóa ra là như vậy, Nhạc Yên Nhi mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Dạ Đình Sâm lại hỏi:
– Còn khó chịu không? Nhạc Yên Nhi cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, mình đã bao nhiêu năm đao thương bất nhập, bách luyện thành cương như thế rồi, chỉ một chút cảm vặt hẳn là chẳng có chuyện gì mới đúng.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm vừa mới hỏi như thế, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm ức.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
– Khó chịu lắm, đau đầu, cổ họng cũng đau nữa.
Chỉ chớp chớp mắt mấy lần thôi, trong mắt cô đã phủ kín một tầng hơi nước.
Dạ Đình Sâm liền cẩn thận nói:
Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên thò cánh tay bé nhỏ không phải truyền nước từ trong chăn ra, nhẹ nhàng tóm lấy tay Dạ Đình Sâm, cô đặt tay hắn lên trán mình, khẽ nói:
– Anh sờ một chút đi, sờ một chút là hết đau thôi, trước đây khi tôi bị ốm, mẹ tôi cũng sẽ sờ đầu tôi như thế.
Nói xong, tựa hồ như đang hoài niệm về thời gian ấm áp trước kia, Nhạc Yên Nhi khẽ mỉm cười, giống như một đứa bé ngây thơ vậy.
Dạ Đình Sâm bị nụ cười này cảm hóa, cái lạnh thấu xương lan tỏa toàn thân giống như đã biến mất trong chớp mắt khi cô nắm chặt lấy tay hắn, thần kinh căng cứng cũng thư giãn hẳn, khí thế của hắn thế mà trở nên ôn hòa hơn.
Dạ Đình Sâm dùng bàn tay to lớn khẽ xoa đầu Nhạc Yên Nhi, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mượt như làn nước của cô, bởi vì không có kinh nghiệm, động tác của hắn có vẻ cứng ngắc, vậy nhưng cường độ cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang che chở cho một thứ báu vật quý giá vậy.
Nhạc Yên Nhi cảm thụ vuốt ve dịu dàng trên đầu, cô thấy mí mắt ngày càng trĩu xuống, suy nghĩ dần dần mơ hồ, lại rơi vào trạng thái ngủ say một lần nữa.
Trước khi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, Nhạc Yên Nhi nỉ non một câu:
– Dạ Đình Sâm…
Anh đừng đi…
Trong mắt Dạ Đình Sâm đều là sự dịu dàng, hắn khe khẽ đáp lại:
– Được, tôi không đi đâu cả.
Nhận được câu trả lời của hắn, Nhạc Yên Nhi tựa hồ hoàn toàn yên tâm, cô mỉm cười ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do dạo gần đây mệt nhọc quá độ, cơ thể muốn tranh thủ lần sinh bệnh này để có một cơ hội nghỉ ngơi hoàn toàn, vậy nên khi Nhạc Yên Nhi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Mở mắt ra, cô đã thấy Dạ Đình Sâm đang đọc tài liệu trên chiếc ghế salon cách đó không xa.
Nhạc Yên Nhi chỉ chớp chớp mắt, còn chưa kịp cử động Dạ Đình Sâm đã nhận ra, hắn ngẩng đầu nhìn cô, nói:
Dạ Đình Sâm đặt tài liệu qua một bên rồi bước tới trước giường bệnh, đỡ Nhạc Yên Nhi ngồi dậy xong còn tự mình chỉnh lại giường đến một góc độ thoải mái.
Sau đó, hắn cúi người xuống, dùng mu bàn tay sờ trán Nhạc Yên Nhi một chút rồi nói:
– Khá hơn rồi, đã hạ sốt.
Nhạc Yên Nhi đã tỉnh táo hơn lúc trước rất nhiều.
Khi trước, cô ốm đến mơ mơ màng màng, chuyện chủ động xin hắn xoa đầu mình cô đã hoàn toàn quên hết.
Ngược lại, lúc này cô còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ với sự đụng chạm của Dạ Đình Sâm nên hơi nghiêng mặt sang một bên né tránh.
Dạ Đình Sâm nhận thấy động tác của cô, mắt hắn lóe lên một chút nhưng không nói thêm lời nào, chỉ hỏi một câu:
– Có đói không? Nhạc Yên Nhi vô thức xoa bụng, từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa ăn cơm, thật sự là sắp chết đói đến nơi rồi.
Dạ Đình Sâm chỉ nhìn qua cũng đã nhận ra ý nghĩ của cô, hắn cúi người xuống, khoảng cách từ mặt hắn tới mặt Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một gần hơn.
Nhạc Yên Nhi thấy khuôn mặt đẹp trai kia gần sát lại trong nháy mắt thì sợ muốn chết, cô định lùi về sau nhưng lưng đã đụng vào giường, không thể nào lui lại được nữa, chỉ đành lắp bắp nói:
– Anh… anh làm gì mà đến gần thế? Trong mắt Dạ Đình Sâm lan tràn ý cười, hắn giơ tay lên, sượt qua bên tai Nhạc Yên Nhi, nhấn chuông trên tường, một tiếng “Reng” vang lên.
Nút chuông sáng lên, một giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi:
Lúc nói chuyện, Dạ Đình Sâm vẫn giữ nguyên tư thế này, không hề động đậy.
Hắn ở vị trí gần trong gang tấc với Nhạc Yên Nhi, thưởng thức khuôn mặt cô ửng hồng, chờ cho kết thúc cuộc nói chuyện mới từ từ đứng thẳng lên.
– Tôi gọi người mang đồ ăn tới, chẳng lẽ cô cho là tôi muốn làm gì hay sao? Nhạc Yên Nhi cảm thấy mùi hương trên người Dạ Đình Sâm vẫn còn quanh quẩn trong khoang mũi của mình, nghe thấy lời này, mặt cô càng đỏ hơn.
Cô cứ ngỡ hắn muốn hôn mình.
Vốn là muốn tạo khoảng cách, thế nhưng sau khi biết hắn không hề muốn hôn mình, cảm giác hụt hẫng này là sao đây? Đồ ăn được đưa tới rất nhanh, cảm giác hụt hẫng của Nhạc Yên Nhi cũng không duy trì lâu lắm.
Bệnh viện tư nhân Gia Hòa là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố A, không chỉ trang thiết bị chữa bệnh mà ngay cả bữa ăn dành cho bệnh nhân cũng là tốt nhất, các chuyên gia dinh dưỡng sẽ căn cứ theo tình trạng của từng bệnh nhân mà lên thực đơn, tôm hùm trong bát cháo của Nhạc Yên Nhi cũng vừa mới được vận chuyển qua đường hàng không từ châu Úc tới sáng nay.
Nhạc Yên Nhi đã sắp chết đói đến nơi, lại bị mùi thơm của cháo làm cho thèm nhỏ dãi nên mau chóng ăn hết nửa bát.
Dạ Đình Sâm không tiếp tục đọc tài liệu nữa, hắn ngồi một bên lẳng lặng nhìn cô ăn, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy bị ánh mắt này nhìn chăm chú đúng là bất lợi cho tiêu hóa, cô nói:
– Chán quá đi mất thôi, hay là chúng ta bật tivi lên xem đi? Dạ Đình Sâm đứng dậy, bật tivi LCD lên, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi vốn dĩ cũng không muốn xem tivi, chẳng qua cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá lúng túng nên mới tùy tiện kiếm lấy một cái cớ để cho phòng bệnh có chút thanh âm mà thôi.
Cô cầm lấy điều khiển từ xa, không để ý chuyển kênh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!