Hôm sau, mới sáng sớm Nhạc Yên Nhi đã bị Danny gọi lên công ty.
Từ trên xuống dưới công ty đối với sự thay đổi của dư luận lần này đều vô cùng bàng hoàng, thế nhưng mọi người đều không biết rốt cuộc là ai đã ra tay giải quyết rắc rối lần này.
Danny nghi ngờ hỏi Nhạc Yên Nhi, tuy cô chột dạ nhưng cũng đành giả ngu mà thôi.
– Danny, anh quá xem trọng tôi rồi đó, anh còn không rõ tôi như nào à? Làm sao tôi đủ khả năng để có thể thay đổi toàn bộ tiếng nói trên mạng được.
Chuyện này đương nhiên Danny biết rất rõ, nếu như Nhạc Yên Nhi có chống lưng thì cũng sẽ không đến mức lãng phí nhiều cơ hội, lăn lộn trong giới lâu như thế cũng không thể có vị trí gì thế này.
– Cô thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra sao? Nhạc Yên Nhi vội vàng lắc đầu:
– Tôi không biết thật đấy, tôi còn tưởng là anh tìm người viết bài nữa cơ.
Quả thật Danny có tìm người giúp, cũng chuẩn bị vài phương án dự phòng, nhưng cùng lắm chỉ có thể giảm bớt tiếng xấu đoạt vai của Nhạc Yên Nhi chứ không thể nào đạt đến trình độ có thể xoay chuyển dư luận, kéo An Tri Ý xuống như thế.
Hơn nữa, Danny căn bản còn chưa kịp ra tay thì mấy bài post trước đó đều bị xóa sạch sẽ luôn rồi.
Chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Nhạc Yên Nhi dò hỏi:
– Danny, liệu có phải An Tri Ý đắc tội với ai cho nên có người muốn chỉnh cô ta, chẳng qua tiện đường lợi dụng chuyện lần này thôi không? Nhạc Yên Nhi không muốn Danny nghi ngờ mình nên đành phải nói dối như vậy.
Danny nghe thấy thế thì chống cằm suy tư:
– Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Năng lực, hiệu suất làm việc cỡ này, tuyệt đối không phải là đoàn đội bình thường nữa, ngay cả phòng xử lý truyền thông của công ty Tinh Huy cũng không thể đạt tới trình độ này.
Chắc là An Tri Ý đã đắc tội với nhân vật lớn nào mà người ta không tiện ra tay đành mượn gió đông của Nhạc Yên Nhi, âm thầm chỉnh chết cô ta.
Với sức tưởng tượng của Danny thì Nhạc Yên Nhi không thể nào có quan hệ với nhân vật lớn ở thành phố A được, cho nên anh ta tin cô không biết gì hết.
Chỉ có thể nghĩ rằng mọi chuyện là do Nhạc Yên Nhi may mắn mà thôi.
– Lần này xem như cô gặp may đấy, lần sau không chắc sẽ được vậy nữa đâu.
Từ giờ về sau cô nên thành thật cho tôi, nghe rõ rồi chứ!
– Vâng vâng vâng.
Nhạc Yên Nhi biết Danny đã bỏ qua chuyện này nên vội vàng đáp lại.
Danny lại sắp xếp vài công việc sắp tới cho Nhạc Yên Nhi, ba tiếng sau mới thả cô đi.
Nhạc Yên Nhi bị Danny nói đến đau cả đầu, cô thầm nghĩ nhanh chóng ra khỏi công ty rồi tìm nơi uống một cốc trà.
Thế nhưng, cô lại không ngờ khi vừa bước ra khỏi công ty Tinh Huy thì một chiếc BMW đã dừng lại trước mặt cô.
Nhạc Yên Nhi vốn không để ý, quay người tính đi vòng qua.
Thế nhưng cửa xe bất ngờ mở ra, người bước xuống là Hank với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hank là trợ lý lâu năm của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi đương nhiên cũng biết anh ta.
– Cô Nhạc, lần này Đông Lục gặp chút chuyện, không biết có thể nhờ cô giúp không? Nhạc Yên Nhi chỉ lạnh lùng nhìn Hank:
– Anh ta là người thừa kế của bất động sản Quảng Thịnh, là người có quyền có thế, một diễn viên bé nhỏ như tôi sao có việc gì giúp anh ta được.
Anh tìm nhầm người rồi.
Hank định lên tiếng nhưng không hiểu vì sao lại thấy lời nói vừa nãy của Nhạc Yên Nhi có điểm rất quen.
Nghĩ một hồi mới chợt nhớ ra, đây không phải vào một năm trước, khi Lâm Đông Lục mất trí nhớ Nhạc Yên Nhi có tìm mình, anh ta đã nói đúng những lời như thế với cô hay sao? [Anh ấy là người thừa kế của bất động sản Quảng Thịnh, còn cô chỉ là một diễn viên nhỏ không tiếng tăm gì.
Nếu hai người ở cùng một chỗ thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy đến mức nào? Cô chỉ nghĩ đến tình cảm của mình là quá ích kỷ rồi đấy.] Lời nói khi đó hiện lên rõ mồn một trong đầu anh ta.
Hank nhớ lúc ấy bản thân đã lạnh lùng với Nhạc Yên Nhi đến mức nào.
Giờ thì vị trí của cả hai đã đổi cho nhau, anh ta muốn Nhạc Yên Nhi giúp đỡ, nhưng những lời đã chuẩn bị tốt từ trước lại bị nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được.
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Hank thì biết anh ta nhớ tới chuyện cũ, đôi mắt hạnh bình thản, không còn tỏ ra vương vấn nữa.
– Anh về đi, chuyện của Lâm Đông Lục không liên quan đến tôi, đừng tìm tôi làm gì.
Cô nói xong, liền muốn vòng qua Hank rời khỏi đây.
Hank thấy Nhạc Yên Nhi muốn rời đi nên nóng vội giữ chặt tay cô, nói nhanh:
– Cô Nhạc, cô không biết rồi, hôm qua Đông Lục ngất xỉu ở sân bay, sau đó vẫn sốt cao không giảm.
Nếu cứ tiếp tục như thế, đầu anh ấy sẽ nóng đến hỏng mất thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe anh ta nói thế có cảm giác đúng là buồn cười, nhưng trong lòng lại vẫn xót xa đến mức không cười nổi:
– Hank này, anh cũng đang không tỉnh táo lắm nhỉ? Lâm Đông Lục bệnh thì tìm bác sỹ khám cho anh ta, cần người chăm sóc thì đi tìm vị hôn thê Bạch Nhược Mai của anh ta.
Giờ anh đến cản đường tôi làm gì, tôi có tư cách gì để đi gặp anh ta? Anh ta bị bệnh thì liên quan gì tới tôi? Một năm trước cô khóc đến sưng mắt, cầu xin Hank cho cô gặp Lâm Đông Lục, Hank đã đối xử với cô thế nào? Lúc không cần thì vứt bỏ như rác rưởi, lúc cần đến lại mời mọc nhiệt tình, trong mắt đám người có tiền Nhạc Yên Nhi cô là kẻ vô liêm sỉ đến vậy sao? Nhạc Yên Nhi nói xong liên vung tay hất cánh tay Hank ra.
Hank không ngờ Nhạc Yên Nhi lại tuyệt tình đến vậy, trong mắt cô giờ đây anh ta chỉ thấy vẻ lạnh lùng.
Sao lại như thế này? Lẽ nào Nhạc Yên Nhi không còn yêu Lâm Đông Lục ư? Không thể nào! Nếu tình cảm năm năm có thể dễ dàng buông bỏ như thế thì một năm trước Nhạc Yên Nhi cũng sẽ không đến mức vứt bỏ tự trọng để quỳ xuống cầu xin mình.
Hank thấy Nhạc Yên Nhi kiên quyết bỏ đi liền tức giận gào lên:
– Lâm Đông Lục sắp chết rồi! Nhạc Yên Nhi vừa bước được hai bước liền khựng lại, nhưng cũng không hề xoay người.
Hank lo đến mức toát mồ hôi, thấy Nhạc Yên Nhi dừng bước thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vội vàng nói tiếp:
– Tôi không lừa cô đâu, chiều qua lúc bị đưa vào viện anh ấy vẫn còn bình thường nhưng đến đêm thì bắt đầu phát sốt, hình như còn gặp ác mộng, cứ nói mê liên tục.
Bất kể là ai tới gần anh ấy đều giãy giụa như phát điên vậy, lại không chấp nhận điều trị.
Tôi không dám để người nhà Đông Lục biết chuyện nên không báo cho ai hết.
Nhạc Yên Nhi nghe những lời của Hank xong bàn tay đặt bên hông vô thức nắm chặt lại, run lên.
Anh ấy…
bệnh nặng đến vậy sao? Cô hít sâu một hơi, như thể muốn phun ra toàn bộ ấm ức trong lòng, thản nhiên nói:
– Thế cũng không liên quan đến tôi.
Chẳng lẽ anh không biết tôi đã kết hôn rồi sao? Bạn trai cũ dù bệnh nặng cũng không đến lượt tôi phải đi thăm chứ nhỉ! Hank không thể tưởng tượng được Nhạc Yên Nhi có thể nói ra những lời này.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!