Tuy là phòng hồi sức, chăm sóc đặc biệt và phòng VIP thuê riêng nhưng bác sĩ chưa cho người nhà vào thăm. Có một cô y tá từ phòng hành chính bước đến cầm hồ sơ của cô.
"Mộc Ý Kỳ? "
Cô lau vội giọt nước mắt đang lăn, quay sang tiếp chuyện với y tá.
"Là tôi"
"Mời cô Mộc theo tôi để làm xét nghiệm máu và hiến máu"
Ý Kỳ nhìn lại vào phòng rồi theo y tá làm xét nghiệm. Sau khi thử máu cô và Tư Lãng với nhau thì không có gì bất trắc, cô liền được bác sĩ hướng dẫn nằm trên giường bệnh và bác sĩ bắt đầu lấy máu. Vừa làm, vụ bác sĩ ấy vừa trò chuyện với cô.
"Cô Mộc đừng lo, bệnh nhân chỉ cần 350ml máu nên cô cũng không mất quá nhiều máu đâu"
Mộc Ý Kỳ khi cười lên rất đẹp, cô còn nói với vị bác sĩ ấy.
"Bao nhiêu máu cũng được, dù có hiến tạng cho anh ấy tôi cũng cam"
Giới trẻ bây giờ chỉ biết yêu nhau qua đường mà thôi, còn cô cho họ thấy cô rất yêu anh. Sau khi hiến máu rồi bác sĩ khuyên cô nên nằm nghỉ một lát, nếu bây giờ đi ngay cô sẽ ngất xỉu vì không đủ lượng máu cung cấp lên não.
"Cô cứ uống nước nhiều nhé, máu sẽ được sản sinh nhanh thôi. Mà bây giờ bệnh nhân Tần sẽ được truyền máu, sau khi truyền thì người nhà có thể vào thăm bình thường "
Cô vui vẻ gật đầu cảm ơn bác sĩ, nghĩ đến điều hạnh phúc nhất rằng khi anh tỉnh dậy, cô sẽ nói lời yêu anh.
- ------
Sáng hôm sau cô ra khỏi phòng bệnh, đến phòng hồi sức tìm nhưng căn phòng trống rỗng không có bệnh nhân, cô vội chạy đi tìm y tá hỏi chuyện.
"Chị, bệnh nhân bên phòng chăm sóc đặc biệt đâu rồi?"
"À. Sáng nay có người nhà anh ấy đến làm giấy chuyển phòng VIP khác rồi."
Người nhà? Ngoài cô thì có ai là người nhà, Ý Kỳ níu tay cô y tá hỏi thêm.
"Người nhà nào vậy? Chỉ có tôi là người nhà anh ấy..."
"Là một người phụ nữ trung niên và cô gái xinh đẹp, nghe hô xưng hô hình như là bác gái và con dâu tương lai, chị có thể vào phòng hành chính để biết thêm thông tin "
Cô vội cúi đầu cảm ơn rồi chạy vào phòng hành chính, có một cô y tá trực bàn hành chính. Ý Kỳ yêu cầu cô y tá ấy tìm thông tin của Tư Lãng và người nhà, sau khi lật xấp hồ sơ thì y tá trả lời thắc mắc của cô.
"Phần người nhà thì có mẹ tên Tần Uyên Mỹ, vợ là Mãn Huyên, còn người giám hộ là cô Mộc Ý Kỳ phải không ạ? Nhưng mẹ của bệnh nhân bảo chúng tôi gạch tên người giám hộ rồi ạ"
Chuyện gì đây?? Mãn Huyên có quen biết với mẹ anh ấy, có vẻ rất thân nữa. Rồi cô phải làm sao, nữ y tá cung cấp số phòng Tư Lãng đang nằm. Cô phải tìm đến phòng anh và nói lý lẽ, cô thừa biết con người Mãn Huyên như thế nào. Ma giáo, miệng lưỡi dối gian, con người biết nhõng nhẽo thường rất được lòng. Cô vừa mở cửa vào phòng thì hai người họ liền nhìn, Ý Kỳ vẫn không quên cúi đầu chào lễ phép, Mãn Huyên đứng lên la oan.
"Cái đồ ác độc, cô còn dám chạy đến đây à? Bác gái, cô ta là Mộc Ý Kỳ, chính cô ta đã đâm Lãng"
Mẹ anh rất tin tưởng Mãn Huyên, trong mắt bà Mãn Huyên rất ngoan, tuy có chút quậy vì vẻ ăn mặc bên ngoài, do công việc nhưng đổi lại Mãn Huyên rất hiểu chuyện. Đáng lẽ lúc cô chia tay Tư Luân là mẹ anh không chào đón nữa, nhưng khi cô ta giải thích rằng chia tay vì muốn tốt cho Tư Luân, muốn Tư Luân đi du học mà không vướng bận gì cả. Trở về thực tại, mẹ anh nghe Mãn Huyên nói thế cũng đứng lên tát Ý Kỳ một cái rõ đau. Cô vừa gọi hai chữ "bác gái" thì đã bị mẹ anh tát. Lại bị vu oan rằng đâm Tư Lãng, ấm ức nhưng cô vẫn phải giữ bình tĩnh để giải thích.
"Bác gái hiểu lầm rồi...con không có..."
"Mày không làm thì ai làm, chẳng lẽ con tao điên đến nỗi tự đâm bản thân? Hay mày muốn đổ tội cho tiểu Huyên?"
Trong khi Ý Kỳ cực khổ giải thích thì Mãn Huyên đứng phía sau cười mãn nguyện vô cùng.
"Bác gái...chính Mãn Huyên đã làm, con thật sự không có..."
Mẹ anh liền nắm tóc cô lôi ra ban công, liên tục dập đầu Ý Kỳ vào lan can khiến trán cô rướm máu. Mãn Huyên đứng phía sau thêm lời lẽ chua ngoa, đặt điều khiến mẹ anh ghét Ý Kỳ nhiều hơn.
"Bác gái, thừa lúc Lãng say ả ta đã lên giường cùng anh ấy"
"Aaaa bác gái...xin bác aaaa..."
Mộc Ý Kỳ khóc rất nhiều, cuối cùng mẹ anh cũng buông tay, đã vậy còn bắt cô quỳ xuống. Mãn Huyên thích thú, dùng chân mình đạp đầu Ý Kỳ xuống sàn. Cô ta đứng trên khoanh tay tỏ vẻ nguy hiểm.
"Mày nên thành khẩn thì may ra tao còn xem xét lại"
Hai người họ mãi ở ngoài ban công "chơi đùa" với Ý Kỳ không biết Tư Lãng đã tỉnh dậy. Anh dậy sớm hơn dự đoán của bác sĩ, nhưng anh vẫn không đủ sức để động mạnh. Nghe tiếng khóc van xin, anh đoán ngay là Ý Kỳ. Anh hét lên làm họ phải dừng lại, chạy ngay vào. Trước khi vào phòng bà còn chỉ tay vào cô cảnh cáo.
"Tao cảnh cáo mày, không được lại gần con tao, nếu không tao sẽ đưa mày cút khỏi tầm mắt của con tao"
"Các người làm gì vậy? "
*