Hàn Duy Thái cũng không có đoán trước được cô sẽ làm ra chuyện này.
Anh cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang ôm lấy eo mình, ánh mắt chợt lạnh đi vài phần, trong đôi mắt sâu xa kia thật khiến cho người ta không hiểu anh đang nghĩ gì.
“Cô có biết bản thân mình đang làm loại chuyện gì không?”
“Tôi…”
Trần Thanh Lan ngậm miệng không nói nên lời.
Hàn Duy Thái kéo tay cô ra: “Muốn chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng dùng loại phương thức phản cảm này, phụ nữ nên cẩn thận giữ mình trong sạch thì mới nhận được sự tôn trọng của đàn ông.”
Trần Thanh Lan rút tay về, ngón tay cuộn thành nắm đấm, trong lòng vừa bối rối vừa thẹn thùng.
Cô thật quá phận.
Vì muốn trả thù mà lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.
Bởi thế cho nên Hàn Duy Thái này lại nghĩ cô là loại phụ nữ lấy tiền đổi thân.
Trần Thanh Lan cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Hàn Duy Thái, sợ thấy được ánh mắt anh châm chọc chán ghét cô.
Ding Dong.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Hàn Duy Thái liếc nhìn Trần Thanh Lan, sau đó đi mở cửa.
Người đến là Nghiêm Cẩn, trợ lý của Hàn Duy Thái, trong tay anh ta còn cầm theo một bộ quần áo, anh ta dời tầm mắt lại thấy trong phòng còn có một người phụ nữ tay cầm khăn tắm quấn quanh người, Nghiêm Cẩn như dại ra.
Anh ta nghĩ người đó là Trần Thanh Vi.
Ai ngờ, lại không phải.
Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với ông chủ của anh ta.
Phải biết từ bốn năm trước, sau khi Hàn Duy Thái chạm vào Trần Thanh Vi thì đã không còn quen cô gái nào khác.
Mà cô gái này, rốt cuộc là từ đâu ra vậy?
Lòng dạ rối bời, trợ lý Nghiêm không tự chủ được nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Lan, là tình một đêm sao? Hay là kẻ thứ ba?
Tối hôm qua rốt cuộc đã kịch liệt thế nào mà thậm chí quần áo cũng không mặc?
Hàn Duy Thái không kiên nhẫn, mày nhíu chặt, giọng điệu tựa như gió lạnh đêm thâu: “Nhìn chưa đủ sao?”
Nghiêm Cẩn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nhưng chưa từ bỏ ý định: “Người này là ai vậy?”
“Chuyện của tôi từ khi nào đến lượt cậu xen vào?”
Nghiêm Cẩn hậm hực cười: “Tôi còn tưởng người này là cô Vi…”
“Cậu có thể đi được rồi.”
Lời của Nghiêm Cẩn còn chưa nói hết đã bị Hàn Duy Thái đánh gãy, anh lấy quần áo trong tay Nghiêm Cẩn rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Anh xoay người, thấy Trần Thanh Lan vẫn còn đứng ngây người không nhúc nhích.
Hàn Duy Thái cầm quần áo đưa cho cô: “Nhìn xem có vừa hay không?”
Cô lấy quần áo từ trong tay Hàn Duy Thái, nhanh chóng trở về phòng.
Khi cửa đóng lại, cô tựa lưng vào cửa, nhắm nghiền hai mắt, nuốt hết tất cả khổ sở vào trong lòng.
Mở mắt ra, trong đáy mắt nhìn không ra loại cảm xúc gì.
Cô cầm quần áo đi thay, quần áo không vừa người nhưng miễn cưỡng có thể mặc được.
Cô bước ra khỏi phòng, thấy Hàn Duy Thái vẫn ngồi trong phòng khách, cô liền tỏ vẻ không có chuyện gì nói với anh: “Tôi phải đi rồi.”
Cô mở cửa định đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp của Hàn Duy Thái lại vang lên: “Cô chắc chắn một mình cô có thể tự quay về?”
Trần Thanh Lan không trả lời, nhưng hành động của cô đã cho Hàn Duy Thái câu trả lời.
Trần Thanh Lan đi ra khỏi biệt thự, liền biết được ở chỗ này hẻo lánh như thế nào.
Biệt thự này nằm giữa sườn núi, cô đứng ở ven đường, mơ hồ không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Hiện tại cô mới biết câu nói của Hàn Duy Thái có ý gì.
Muốn đi xuống núi phải nói là vô cùng khó khăn.
“Cô chắc chắn là không muốn tôi đưa cô xuống núi chứ?” Không biết từ khi nào có một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô, Hàn Duy Thái nghiêng đầu nhìn cô.
Trong giây phút do dự ngắn ngủi, Trần Thanh Lan cuối cùng cũng bước lên xe.
Lúc đi về đúng là có cảm giác không thật chút nào.
Cô lựa chọn ngồi phía sau, ngồi cạnh cửa sổ, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hàn Duy Thái thông qua kính chiếu hậu nhìn cô: “Đi tới đâu?”
Cô hơi sửng sốt, kịp phản ứng lại, mới nhận ra ý tứ của Hàn Duy Thái.
Cô thản nhiên đáp: “Khu nhà ở Danh Uyển.”
Trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước khu nhà ở Danh Uyển, Trần Thanh Lan nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người bước xuống xe.
Vừa xuống xe, cô nhìn thấy Quý Phong đang lo lắng đứng trước cửa.
Quý Phong nhìn thấy Trần Thanh Lan bước ra từ một chiếc xe hơi sang trọng, nhíu mày nhăn mặt, nhìn đến bộ quần áo trên người cô.
“Tối hôm qua em đi đâu vậy? Anh gọi điện cho em mà sao em không bắt máy?”
Lời giải thích mới vừa đến miệng thì lại nuốt trở về.
Cô bước tới chỗ Quý Phong: “Tối hôm qua…như anh đã thấy đấy.”
Cô cũng giả vờ như không có chuyện gì, nhún vai: “Anh gọi tới không đúng lúc nên em không bắt máy.”
Lời của cô, từng chữ đâm vào tim anh.
Quý Phong cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Chỉ sau một đêm, tại sao cô lại biến thành cái dạng này rồi.
Nhìn thấy trong mắt của Quý Phong hiện lên một tia thất vọng, Trần Thanh Lan cảm thấy khoé mắt cay cay, lòng đầy đau đớn.
Nhưng cô không thể không làm như vậy.
Cô là một cô gái bẩn thỉu, từng ở tù, từng mang thai, cũng từng sinh con.
Giữa hai người không có khả năng đến với nhau, mặc dù địa vị của Quý Phong không cao.
Nhưng cô cũng không thể nào phá hủy danh dự trong sạch của người ta được.
Cho nên cô muốn chấm dứt đoạn nghiệt duyên này, không để nó phát sinh thêm.
Tuy rằng hơi tàn nhẫn một chút.
Nhưng sớm để anh nhìn thấu rõ cũng là một loại giải thoát.
Trần Thanh Lan không muốn nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Quý Phong nên quay người đi vào.
Quý Phong thấy chiếc xe sang trọng vẫn chưa rời đi, hai tay buông thõng hai bên hông xiết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Có thể thấy được giờ phút này anh đang có bao nhiêu tức giận.