Quý Phong nắm cổ tay Trần Thanh Lan, không cho cô từ chối: “Ngày hôm qua đã nói là chúng ta đi ăn cùng nhau, em muốn đổi ý à?”
Trần Thanh Lan nhìn Quý Phong đã lấy lại bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Quý Phong…”
“Em tưởng rằng dùng cách như vậy là có thể đẩy anh ra sao? Anh cho em biết, tuyệt đối không có khả năng đâu.”
Ánh mắt anh kiên định, kiên quyết đến độ làm lay động ý định muốn đẩy anh ra của Trần Thanh Lan.
Ba năm qua, thời khắc cô đau khổ và bất lực nhất, người đàn ông này không cầu báo đáp, không rời không bỏ mà đi cùng cô.
Phần tình cảm này quá nặng.
Cô sợ mình không thể nào đền đáp được.
“Quý Phong…”
Quý Phong kéo cô vào lòng, cắt ngang lời cô muốn nói.
Anh đã quá hiểu cô muốn nói gì.
Anh sẽ không ép cô, anh sẽ chờ, đợi đến ngày đám người xấu xa đó nhận hết mọi sự trừng phạt, đợi tới ngày cô có thể mở lòng yêu anh, nói chuyện yêu đương.
“Anh chờ em, chờ em hoàn thành những chuyện em muốn làm, cho dù phải mất bao lâu.”
Quý Phong cúi đầu hôn lên tóc cô.
Giả vờ kiên cường đều bị hoà tan trước lòng khoan dung của Quý Phong.
Cô không muốn khóc, không muốn rơi nước mắt trước bất kỳ ai.
Vì đó là biểu hiện của sự yếu đuối.
Nhưng lúc này đây, cô không kiềm được.
Quý Phong mềm lòng, tự tay lau nước mắt cho cô.
“Còn chưa ăn cơm đấy, anh đã đặt chỗ rồi, dẫn em đi ăn món ngon nhé.” Quý Phong dịu dàng nói.
Trần Thanh Lan lau mặt, mỉm cười nói: “Được.”
Quý Phong mở cửa ghế lái phụ cho cô, Trần Thanh Lan khom người ngồi vào.
Quý Phong nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Khi xe ngừng lại, Trần Thanh Lan mới nhìn rõ được nơi anh đặt chỗ.
Cô không xuống xe, nhìn Quý Phong với vẻ không chắc chắn: “Anh đặt chỗ ở đây sao?”
Quý Phong gật đầu, tuy nơi này giá rất đắt, nhưng anh vẫn muốn đưa cô đến đây ăn một bữa cơm.
“Đổi chỗ khác đi.” Ăn một bữa ở đây, một tháng lương của Quý Phong ắt hẳn cũng không đủ.
Quý Phong lắc đầu từ chối đề nghị của Trần Thanh Lan, anh xuống xe trước, mở cửa cho cô.
“Bữa ăn tẩy trần cho em, đương nhiên phải là nơi tuyệt nhất.”
Quý Phong không cho cô từ chối, anh kéo cổ tay cô, dắt xuống xe.
Trần Thanh Lan hết cách, đành phải xuống theo.
Quý Phong dẫn cô vào trong nhà hàng.
Vừa vào cửa đã có người phục vụ bước tới, hỏi họ có yêu cầu gì.
Quý Phong nói tên mình, người phục vụ vừa nghe là biết đã có hẹn trước, lập tức dẫn họ đến chỗ ngồi.
Nhưng hai người vừa ngồi xuống, nhà hàng vốn đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.
Ngay cả quản lý cũng bước ra, tự mình đón tiếp khách mới vào cửa.
Trần Thanh Lan ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một đám người đang ở ngoài ấy.
Người đi đầu chính là Hàn Duy Thái, bên phải anh là một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng.
Không sai, người đó chính là Trần Thanh Vi.
Hơn nữa còn có Trần Thanh Hoàng, Lưu Ngọc Tuyết và cha ruột cô – Trần Hùng.
Trông có vẻ như tới đây dùng cơm.
Nhìn từ xa, bọn họ quả là một gia đình hạnh phúc.
Trần Thanh Lan nghĩ tới 100 tình huống gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại ở một nơi thế này.
Khi chưa có năng lực đối phó với người nhà họ Trần, cô không muốn đụng vào họ.
Cô vội cúi đầu, giữ chặt tay Quý Phong: “Chúng ta rời đi được không?”
Quý Phong cũng nhìn thấy người ngoài cửa, đương nhiên anh biết vì sao Trần Thanh Lan không muốn gặp những người nhà đó.
Anh cực kỳ khó chịu.
Vốn định ăn một bữa cơm ngon lành với cô, kết quả bị những kẻ này tới quấy rầy.
Anh đứng dậy, cản tầm mắt của đám người ngoài cửa: “Chúng ta đi từ cửa sau.”
Mà lúc này đây, người phụ vụ lại hỏi một câu không hợp thời: “Anh ơi, anh không gọi cơm sao?”
Hàn Duy Thái thản nhiên nhìn sang bên này.
Từ lúc vào đây, anh đã nhìn thấy người phụ nữa này ngồi bên cửa sổ.
Thật ra anh rất tò mò.
Rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh gì mà ăn sạch người đàn ông kia…
Trông Quý Phong không giống kẻ có tiền, anh ta lái chiếc Jeep nhỏ mấy chục triệu, vậy mà có thể đưa cô đến đây ăn cơm.
Người nhà họ Trần cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nhờ Quý Phong cố tình cản lại nên họ không thấy mặt Trần Thanh Lan.
“Tạm thời có việc, hủy chỗ hôm nay hộ tôi.”
Dứt lời, Quý Phong ôm Trần Thanh Lan rời nhà hàng từ cửa sau.
“Đều tại anh cả…”
Quý Phong chán nản.
Trần Thanh Lan lắc đầu, tỏ vẻ không liên quan đến Quý Phong, thật lòng anh cũng có ý tốt.
Ai có thể đoán được chuyện xảy ra ở tương lai chứ?
“Chúng ta đi ăn Hamburger nhé.” Trần Thanh Lan kéo Quý Phong đến một tiệm Hamburger.
Cô gọi hai Hamburger và hai ly Coca.
Cả hai ngồi trên bồn hoa ven đường.
“Vốn định mời em ăn món ngon, kết quả…”
“Ăn món này cũng ngon mà.” Trần Thanh Lan thật lòng nói.
Vừa mới đến chỗ kia vài ngày, ngay cả bữa cơm no, cô cũng chưa ăn.
Hồi trước vì đứa con trong bụng, cô còn ăn cả đồ ôi thiu bẩn thỉu.
Có được miếng ăn như bây giờ đã tốt lắm rồi.
Ăn xong, Quý Phong đưa Trần Thanh Lan đi làm, xe dừng ngay cửa quán bar: “Anh đã nhờ người tìm việc cho em rồi.”
Quý Phong cũng không muốn cô đi làm ở đây, chỗ này rất loạn, thể loại người gì cũng có.
Cô làm ở đây, anh rất lo lắng.
Nhưng nếu bảo cô rảnh rỗi cái gì cũng không cần làm, thì điều đó càng không thể.
Anh hiểu tính tình Trần Thanh Lan, cô vốn đã cảm thấy nợ anh, nếu lại dùng tiền của anh, cô sẽ không chịu.
Vì vậy Quý Phong cố gắng nhanh chóng tìm công việc thích hợp cho cô.
Để cô sớm rời khỏi nơi này.