“Duy Thái, anh có ở bên trong không?” Giọng của Trần Thanh Vi truyền vào, âm thanh lần này rất gần và rõ ràng.
Cô ta là đang ở nhà vệ sinh nam.
Trần Thanh Lan cúi đầu, hơn nữa giọng nói cũng rất nhỏ, “Tôi không muốn tìm đến phiền phức, nên khi đi ra ngoài anh nhớ đóng cửa lại.”
Anh nở nụ cười hỏi “Sợ sao?”
Cô cười đau khổ, “Người phụ nữ của anh Thái tất cả đều rất khó đối phó, suýt chút nữa đã hại chết tôi một lần rồi, tôi không muốn nó xảy ra lần thứ hai đâu.”
“Cô ấy không giống vậy, cô ấy rất là lương thiện.” Anh nhẹ giọng nói.
Trần Thanh Vi lương thiện sao?
Rốt cuộc con mắt nào của anh ta nhìn thấy điều đó vậy?
Trần Thanh Lan mím chặt môi, không phản bác, cô biết là mình không có bằng chứng.
Nói ra anh ta cũng không tin, chi bằng để anh ta tự mình phát hiện.
Nếu đã là giả dối thì sớm muộn gì cũng sẽ để lộ ra ngoài.
Lúc này cô không cần phải tranh luận với anh ta.
Hàn Duy Thái vừa muốn rời đi, nhưng chân lại lui xuống bước về phía cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô hỏi, “Tên cô là gì?”
Hơi nóng từ câu nói của anh lọt vào tai cô, khiến cô tê dại.
Cô lùi về sau, nhẹ giọng đáp, “Thanh Lan.”
Cô không nói họ, cô sợ anh sẽ phát hiện ra.
“Xanh Lan?” Anh cho rằng cô họ Xanh.
Dù sao anh ta cũng hỏi rồi, cô không thể chỉ nói tên mà không nói họ.
Cho nên anh ta nghĩ đến tên của một loài hoa, ban đầu nghe thì rất tầm thường, sau khi cảm nhận thì lại thấy có chút hương vị gì đó rất đặc biệt.
Trần Thanh Lan chỉ cười nhưng cũng không muốn sửa lại, chỉ là một cái tên mà thôi, anh ta muốn gọi thế nào cũng chả sao.
“Duy Thái, anh ở trong đó sao?” Trần Thanh Vi nói với giọng nhẹ nhàng, lại thấp thoáng lộ ra vẻ lo lắng.
Anh nhìn lướt qua Trần Thanh Lan rồi mở cửa phòng đi ra, khi đi ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại.
“Anh sao rồi, khi em đi ra đột nhiên không nhìn thấy anh nữa.” Trần Thanh Vi đi về phía trước nắm lấy cánh tay anh, nhìn về phía ánh sáng dư thừa nơi cánh cửa mà anh đã cố tình đóng lại.
“Không sao, chúng ta đi thôi.” Anh khoác vai cô ta, kéo cô ta ra ngoài.
Trần Thanh Vi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt anh vẫn còn chút ửng đỏ, quên mất việc anh đã cố ý đóng cánh cửa kia, “Em muốn về nhà.”
“Uhm.”
Anh ôm cô ta bước ra ngoài.
Trần Thanh Vi vùi đầu vào ngực anh, “Vậy ở trong phòng kia, tổng giám đốc Lý trong năm nay phải ký dự án quảng cáo với Vạn Thịnh thì sao?”
Sắc mặc anh trầm xuống, ở trong hành lang lúc sáng lúc tối này, vẻ mặt của anh càng lúc càng lạnh đi.
Dám tính kế anh, mà còn muốn giành lấy dự án sao?”
Lúc này tổng giám đốc Lý đang thảo luận về dự án cũng đi ra ngoài, nhìn thấy anh muốn rời đi, liền vội vàng đuổi theo.
“Ngài Thái, anh xem tôi có thành ý như vậy, có thể giao dự án này cho công ty chúng tôi không?”
Anh dừng chân lại, trên khuôn mặt nở một nụ cười, chỉ là nụ cười này thật lạnh lùng, có chút gì đó không ổn lắm, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ cân nhắc.”
Tổng giám đốc Lý sửng sốt, ông ta nghe ra hàm ý tức giận trong câu nói của anh.
Tổng giám đốc Lý nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra bản thân đã làm việc gì không đúng, cũng không có đắc tội với anh.
“Duy Thái, hay là đồng ý với tổng giám đốc Lý đi, em thấy ông ta cũng không dễ dàng gì.” Cô bán đứng ân tình của tổng giám đốc Lý.
Như thế sẽ khiến anh cảm thấy cô ta thật đơn thuần và tốt bụng, không hiểu sự đời.
Anh khẽ nhếch môi, không nói gì kéo cô ta rời đi.
Nếu hôm nay không phải vì Trần Thanh Vi quấn quýt lấy anh, anh căn bản cũng không muốn xuất hiện ở nơi này.
Việc nhỏ như này, mà cũng cần anh đến đàm phán.
Hàn Duy Thái vô ý hỏi, “Ông ta tìm đến em sao?”
Cô ta đương nhiên biết anh đang ám chỉ cái gì.
Nép vào lồng ngực anh làm nũng, “Ông ta cầu xin em, em thấy ông ta cũng không dễ dàng gì, nên…”
Cô ta biết không thể giấu diếm nổi việc này, chi bằng nói ra, chỉ là xem cô ta nói như thế nào mà thôi.
Tưng chữ trong câu trả lời của cô ta, tất cả đều thể hiện sự lương thiện của cô ta, không đành lòng từ chối thỉnh cầu của người khác.
“Làm càn.” Trong lời nói anh vừa ra vẻ nghiêm khắc, nhưng cũng vừa để lộ vẻ cưng chiều.
Trần Thanh Vi biết anh sẽ không giận.
Ngồi trong xe, cô ta luôn luôn quan sát đến cảm xúc của anh.
Anh một chút tâm tư gì cũng không có.
Ai biết đó là thuốc giả? Hay là dùng không đủ liều?
Trong lòng cô ta có hàng vạn suy đoán, nhưng lại không dám hỏi.
Cô ta không ngu ngốc, Hàn Duy Thái thì lại càng không.
Chỉ cần cô ta lộ ra một chút mùi thăm dò thì nhất định anh sẽ phát hiện ra.
Làm không tốt thì chỉ có rước hoạ vào thân.
Cô ta nghiêng đầu dựa vào vai anh rồi chợp mắt bảo, “Em buồn ngủ.”
Anh đưa mắt nhìn cô ta.
Đưa một tay ra vỗ vỗ vào vai cô ta, “Ngủ đi.”
Cô ta muốn anh làm cái gì đó, điên cuồng muốn anh làm gì đó với cô.
Nhưng anh hoàn toàn không có suy nghĩ muốn cái đó với cô ta.
Bình lặng giống như mặt hồ không gợn sóng.
Chiếc xe dừng lại ở nhà họ Trần, Trần Thanh Vi chưa tỉnh, vẫn đang dựa vào anh mà ngủ.
Chần chừ một lát, anh bế cô ta xuống xe.
Người làm ra mở cửa, nhìn thấy là Hàn Duy Thái, thì lập tức thận trọng mời anh vào.
Trần Hùng và Lưu Ngọc Tuyết đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt không mấy tốt lắm, là do Trần Hùng nhắc đến chuyện của Trần Thanh Lan cho nên Lưu Ngọc Tuyết thấy không vui.
“Ra tù cũng không quay về nhà, thì chỉ là vì không còn mặt mũi để bước vào cửa, nó cũng đã là người trưởng thành rồi, có gì mà phải lo lắng chứ.”
Gương mặt Lưu Ngọc Tuyết lạnh lùng, bà ta có một đứa con trai, lại có một đứa con gái có quan hệ với Hàn Duy Thái, bà ta còn sợ gì nữa.
Địa vị của bà ta ở nhà họ Trần không thấp so với Trần Hùng.
Nói cho cùng thì Trần Thanh Lan cũng là máu thịt của ông ta, ra tù nhưng lại không gặp được, ít nhiều cũng có chút nhớ mong.
Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta không mất trí đến nỗi không quan tâm đến sự sống chết của con gái mình.
Nhưng cũng không còn cách gì, nếu không để Trần Thanh Lan thay thế thì Thanh Hoàng sẽ bị ngồi tù, ông ta chỉ có một đứa con trai mà thôi.
Chắc chắn là sẽ không để nó ngồi tù.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!