Tay cô nắm chặt mền, vết thương trên mu bàn tay nứt ra và ứa máu nhưng cô lại không phát hiện, chỉ trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ im lặng rơi lệ.
Từng giọt từng giọt xẹt qua sống mũi, lướt qua khoé mắt rồi rơi vào trong gối, mờ nhạt biến mất rồi không thấy gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy vết mờ nhàn nhạt.
Có lẽ là cô quá mệt mỏi, cũng không biết Hàn Duy Thái và Trần Thanh Vi kết thúc cuộc gọi khi nào.
Buổi sáng tỉnh lại trong phòng chỉ còn một mình cô.
Vắng vẻ nhưng Trần Thanh Lan lại cảm thấy tự do.
Mỗi lần ở cùng với Hàn Duy Thái, bầu không khí xung quanh cô đều rất ngột ngạt.
Cô lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi xuống giường, chân vừa chạm vào đất thì mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, may là cô nhanh tay vịn vào tủ đầu giường.
Cũng vì thế cho nên cô mới nhìn rõ vết thương trên mu bàn tay lại trở nên nghiêm trọng.
Hôm qua lúc ở trong phòng tắm, vết thương của cô bị dính nước, buổi tối lại không bôi thuốc.
Cô chậm lại, đứng thẳng lên muốn đi tìm thuốc thì mới nhớ ra thuốc mình mua vẫn chưa cầm về, còn để ở tiệm trang sức.
Cô chỉ có thể rửa mặt trước, sau đó đến tiệm trang sức, lấy thuốc bôi.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, cô phát hiện quần áo của mình không mặc được nữa, ở đây cũng không có quần áo cô có thể mặc.
Trong lúc cô đang không biết làm thế nào thì chuông cửa vang lên.
Cô chỉ có thể đi mở cửa trước.
Là Nghiêm Cẩn, trong tay cầm theo mấy cái túi quần áo, nhìn vậy chắc là Hàn Duy Thái biết cô hôm nay không có quần áo để mặc cho nên dặn Nghiêm Cẩn mang tới.
Nghiêm Cẩn mặt không đổi sắc đưa quần áo qua, lúc Trần Thanh Lan nhận quần áo thì hỏi: “Anh ấy đâu?”
Cô cũng không biết sao mình lại thốt ra câu này, thật sự sau khi hỏi xong, cô liền hối hận rồi.
Cô không nên hỏi, cho dù hai người đã từng làm chuyện thân mật, thì họ cũng chỉ là người xa lạ quen thuộc mà thôi.
“Đến nhà cũ, chắc là đi ăn sáng cùng cô Vi.” Nghiêm Cẩn nhìn cô, khẽ thở dài một cái rồi không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn bộ dạng chật vật của cô, Nghiêm Cẩn cũng không muốn nói khó nghe, tự chọn con đường này thì phải tự mình nuốt đau khổ xuống thôi.
Trần Thanh Lan thu dọn phòng sạch sẽ sau đó thay quần áo đi làm.
Từ trên xe taxi xuống cô chợt nhớ hôm qua cô chưa uống thuốc tránh thai, thế là đến hiệu thuốc cách đó không xa để mua thuốc.
Cô uống liền một viên, rồi để lại một viên vào trong túi.
Ra khỏi hiệu thuốc lúc băng qua đường cô nghe thấy có tiếng khóc, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc liền thấy một bé trai đang đứng giữa đường cái, trông dáng vẻ thì chắc khoảng trên dưới ba tuổi, vừa khóc vừa nỉ non gọi chú.
Hình như là lạc đường.
Trần Thanh Lan nhìn đến xuất thần, nếu như con của cô còn sống chắc cũng đã lớn như vậy, cao như vậy…
Nhưng đúng lúc này ở cách đó không xa có một chiếc xe đang lao tới, hình như không nhìn thấy giữa đường có người cho nên chiếc xe không giảm tốc độ.
Thấy chiếc xe kia sắp đâm vào đứa bé, mắt cô đột nhiên co rút mạnh, không chút nghĩ ngợi liền lao tới ôm lấy đứa bé kia.
Khoảnh khắc lúc cô ôm lấy đứa bé thì xe đã đến gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không kịp, ngay khi cô đang nghiêng người thì chiếc xe nhanh như tên bắn lao qua người cô.
Cô bị thân xe sượt qua người và ngã xuống đất. Trong khoảnh khắc khi ngã xuống đó, cô bảo vệ đứa trẻ trong ngực, khuỷu tay chà sát trên mặt đất.
Tróc một lớp da, máu lập tức ứa ra.
Cô không để ý đến bản thân mà xem đứa bé trước, hỏi nó có bị thương không.
Dường như đứa bé bị hù doạ cho nên khóc ầm ĩ.
Trần Thanh Lan đành phải ôm lấy nó và dỗ dành: “Cô dẫn con đi tìm người nhà nhé, đừng khóc được không?”
Đứa bé thút thít, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp, trên lông mi còn đọng những giọt nước mắt.
Có lẽ là bởi vì cô đã từng sinh con cho nên nhìn thấy trẻ con, trong lòng vô cùng mềm mại.
“Niệm Ân.” Lúc này sau lưng vang lên một giọng nam trầm ấm.
Nghe giọng nói, Trần Thanh Lan liền quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng cách mình không xa, anh ta mặc âu phục thẳng tắp, trên mắt còn đeo kính.
Khi người đàn ông nhìn thấy mặt Trần Thanh Lan thì trong lòng hơi sửng sốt.
“Chú!” Nhìn thấy người đàn ông, trong lòng đứa bé kích động vẫy tay với người đàn ông đó, Trần Thanh Lan bỏ cậu bé ra.
Cậu bé lao vào trong lòng người đàn ông, lúc nãy sợ hãi vẫn chưa hoàn hồn nên nhìn thấy người thân thì tủi thân mắt đỏ hoe.
Người đàn ông vỗ lưng nó, ánh mắt lại nhìn qua Trần Thanh Lan.
Giống như thẩm vấn.
Trần Thanh Lan vừa định mở miệng giải thích thì cậu bé lại mở miệng trước, nức nở khóc: “Vừa rồi có chiếc xe phi thật là nhanh, con rất sợ hãi…”
Lúc này người đàn ông cũng chú ý đến vết thương trên cánh tay của Trần Thanh Lan, lập tức liên tưởng đến chuyện đã xảy ra, anh ôm lấy cậu bé đi đến trước mặt Trần Thanh Lan: “Vừa rồi cô cứu Niệm Ân à?”
“Là nhờ cô ấy ôm nên con mới tránh không bị xe đụng.” Niệm Ân ôm cổ của người đàn ông, vùi mặt vào trong ngực anh ta.
“Cảm ơn cô!” Người đàn ông nhìn cô, trong mắt hiện lên ý nghĩ làm người khác khó hiểu.
“Không có gì.” Trần Thanh Lan xua tay rồi xoay người rời đi.
Đứa bé không sao là được, đối với cô mà nói thì điều này không là gì cả.
Cô nghĩ nếu là người khác thì hẳn là cũng sẽ lao ra cứu đứa bé thôi.
Cô đến tiệm trang sức làm, Quý Phong cũng ở đó.
Đang ngồi trên ghế sofa với Tần Tố Tố, có lẽ nói chuyện rất vui vẻ, mặt Tần Tố Tố tràn đầy tươi cười.
Nhìn thấy Trần Thanh Lan đi vào, cô thu lại vẻ mặt tươi cười, mặc dù cô nói cô với Quý Phong chỉ là bạn bè.
Nhưng cô thấy, Quý Phong đối với Trần Thanh Lan chắc chắn không chỉ đơn giản là bạn bè.
Tính tình Quý Phong khá kiêu ngạo, từ trước đến giờ rất hiếm khi đi cầu xin người khác.
Nhưng vì người phụ nữ này, anh đã làm.
Quý Phong nhìn thấy Trần Thanh Lan, anh liền từ ghế sofa đứng lên, đi về phía cô: “Em thấy công việc ở đây được không? Nếu như thấy không được thì để anh nghĩ cách khác.”
Trần Thanh Lan lắc đầu, cười nói: “Em cảm thấy công việc này rất tốt, em có thể thích nghi được và cũng thích công việc này.”
Quý Phong khẽ thở phào, trừ việc quan tâm đến cô, anh không hỏi chuyện giữa cô và Hàn Duy Thái, một chữ cũng không hỏi.
Bởi vì trong lòng anh rất rõ ràng, nếu hỏi, thì chỉ khiến mình đau long và cô cũng khó xử.
“Tối nay em có rảnh không?”
“Có thể là em sẽ tan làm muộn…”
Cô không nói hết câu nhưng cũng đủ để Quý Phong biết ý của cô.
“Hôm nay cô có thể tan ca sớm một chút.” Tần Tố Tố nói chen vào.
Quý Phong biết ơn liếc nhìn cô ta một cái.
Tần Tố Tô bất đắc dĩ mỉm cười, không phải là cô có lòng tốt, mà là cô biết rõ mình và Quý Phong không có khả năng, anh đã có người anh thích, mình cũng nên chúc phúc cho anh.
Trần Thanh Lan chỉ có thể đồng ý, Quý Phong có được câu trả lời vừa ý nên ấn đường giãn ra rất nhiều.
Quý Phong vừa ra khỏi tiệm thì Hàn Duy Thái lại đến.
Anh không đến một mình, là Trần Thanh Vi kéo anh đi vào trong tiệm.
Trần Thanh Vi ngoan ngoãn nghe lời nên trong lòng anh cảm thấy hơi mắc nợ cô ta.
Nên khi Trần Thanh Vi đề nghị anh đi dạo phố cùng với cô ta, anh đã không từ chối.
“Chính là trong tiệm này, em rất thích sợi dây chuyền kia, anh đã đồng ý mua cho em, không được đổi ý.” Trần Thanh Vi dán mặt vào cánh tay của anh nũng nịu.
Hàn Duy Thái kiên nhẫn ừ một tiếng.
Đi vào trong tiệm, cửa hàng trưởng ra tiếp đón họ, Trần Thanh Vi không nhìn thấy Trần Thanh Lan, cô ta quay qua hỏi cửa hàng trưởng kia: “Tôi muốn cô gái phục vụ hôm qua.”
Cửa hàng trưởng kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy mới tới nên rất nhiều chuyện không hiểu, cô có nhu cầu gì, tôi có thể làm tốt hơn cô ấy.”
“Các cô không phải dựa vào doanh thu sao? Tôi biết cô ta là người mới nên tôi mới muốn cho cô ta cơ hội, còn cô, chẳng lẽ cô muốn tranh giành khách của người mới sao?” Trần Thanh Vi chất vấn.
Chẳng qua cô thấy tay Trần Thanh Lan bị thương, với lại Trần Thanh Vi có chút khó chiều nên mới muốn thay Trần Thanh Lan ra chống đỡ.
Ai ngờ mồm mép Trần Thanh Vi ghê gớm như vậy, lập tức khiến cửa hàng trưởng không còn lời nào để nói.
Không có cách nào khác, cửa hàng trưởng chỉ có thể đi gọi Trần Thanh Lan đang bôi thuốc ở phía sau ra.
Cửa hàng trưởng đưa bọn họ đến khu vực dành cho khách quý: “Xin cô chờ một chút, để tôi đi gọi cô ấy đến.”
Cửa hàng trưởng đi ra phía sau, Trần Thanh Lan vừa bôi thuốc xong, cửa hàng trưởng nhìn cô nói: “Có phải cô đã đắc tội với ai không?”
Trần Thanh Lan nhíu mày: “Không có.”
“Cô gái hôm qua cố ý gây khó dễ cho cô không phải là do cô đắc tội với cô ta sao?”
Trần Thanh Lan lập tức hiểu rõ cô ấy nói đến ai.
Cô lắc đầu: “Chúng tôi không quen nhau, có lẽ cô ta… không phải cố ý.”
Chuyện quá phức tạp, lại liên quan tới bản thân cho nên cô không muốn nhiều lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!