Gương mặt Trần Thanh Vi ửng đỏ, vừa mơ màng vừa khát khao nhìn Hàn Duy Thái.
Hàn Duy Thái đưa tay xoa mặt cô ta. Tuy anh không quá hào hứng nhưng vô cùng kiên nhẫn, thậm chí còn dịu dàng chưa từng có.
Anh biết rõ những năm gần đây, cô ta chỉ là người vợ chưa cưới trên danh nghĩa, anh cũng cưng chiều.
Nhưng chưa bao giờ cho cô ta tình yêu, hoặc cảm giác kích thích thường xảy ra giữa nam và nữ.
Trần Thanh Vi không hiểu anh có ý gì, nhưng cô ta không dám tiến thêm một bước, trong lòng hơi ấm ức.
Đôi mắt to phủ đầy hơi nước, cô ta giận dỗi rút tay về.
Bất thình lình Hàn Duy Thái nắm tay cô ta: “Có phải ấm ức lắm không?”
Trần Thanh Vi cúi đầu không nói gì, giống như cam chịu.
Hàn Duy Thái thở dài, nâng cằm cô ta và dịu dàng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Cô ta đã sớm chuẩn bị xong, lúc nào cũng sẵn sàng.
Trần Thanh Vi thẹn thùng cắn môi, gật đầu.
Hàn Duy Thái xoay người đè lên cô ta.
Trần Thanh Vi càng thêm chủ động, cởi đồ của Hàn Duy Thái.
Vội vàng như vậy.
Đúng lúc bọn họ chuẩn bị quan hệ, di động của Hàn Duy Thái vang lên.
Sắc mặt Trần Thanh Vi thay đổi, bám cổ Hàn Duy Thái chẳng buông, thậm chí van nài: “Hôm nay anh đừng làm việc, chỉ thuộc về em thôi được không?”
Hàn Duy Thái nghe tiếng chuông di động, không hiểu sao anh lại cảm thấy mình được giải thoát, vốn dĩ anh chỉ cần người ở cạnh mình.
Chứ hoàn toàn không có tâm trạng làm chuyện kia.
Chẳng qua thấy Trần Thanh Vi ấm ức, mà mình cũng đối xử tệ với cô ta.
Hơn nữa sau này cô ta là vợ anh.
Anh không muốn bỏ mặc, làm cô ta ấm ức.
Bây giờ tiếng chuông di động cũng ngừng rồi.
“Hôm nay anh không đi đâu hết, ở bên em…”
Chưa nói xong, nụ hôn của anh đã hạ xuống, khi sắp chạm vào môi Trần Thanh Vi thì tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa.
Hàn Duy Thái ngừng lại, không hôn cô ta nữa.
Bầu không khí kiều diễm tan biến nhờ tiếng chuông không đúng lúc kia.
Trần Thanh Vi vẫn không muốn buông tay, Hàn Duy Thái vỗ tay cô ta: “Nghe lời.”
Trần Thanh Vi vừa tức vừa giận, sao cô ta lại xui như vậy chứ, chỉ còn một chút nữa thôi.
“Duy Thái.” Trần Thanh Vi nghẹn ngào tủi thân.
Hàn Duy Thái kéo tay cô ta ra, sự kiên nhẫn của anh có hạn, bảo anh dỗ hoài thì hơi khó.
Anh kiềm nén cơn tức, dằn lại lòng mình: “Có thể là việc gấp.”
Hàn Duy Thái tìm ra di động trong túi áo vest, nhìn thoáng qua màn hình hiển thị – là Nghiêm Cẩn gọi.
Anh khẽ nhíu mày, ấn nút nghe.
“Có chuyện gì?”
Nghiêm Cẩn ở đầu dây bên kia ngập ngừng nói: “Người vẫn còn đứng đó, tôi thấy có hơi chịu không nổi…”
Nét mặt Hàn Duy Thái thoáng hiện vẻ hung ác nham hiểm.
“Không phải cô ta muốn cứu người sao? Để cô ta đứng đó, đứng đến khi tôi hài lòng mới thôi!” Dứt lời, anh phiền chán ném di động ra ngoài, cả chiếc điện thoại đập vào tường, trên màn hình xuất hiện vài được nứt.
Trần Thanh Vi bị doạ mà co rúm người, trước giờ cô chưa từng thấy Hàn Duy Thái giận dữ như vậy.
Càng chưa từng thấy anh mất phong độ.
Ngay lúc ấy, thậm chí cô ta cũng không dám thở mạnh.
Hàn Duy Thái đỡ trán rồi day day ấn đường, anh cũng không biết mình bị gì mà chẳng thể kiềm nén cơn tức trong lòng.
Chính anh cũng không rõ mình đang tức cái gì.
Có lẽ do cô cầu xin thay người đàn ông kia, thậm chí mặc kệ an nguy của mình, cho nên anh đã nổi giận.
Một lát sau, anh mới trở lại bình thường, quay đầu nhìn Trần Thanh Vi: “Em ngủ trước đi, anh còn vài việc cần xử lý.”
Trần Thanh Vi sợ hãi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nét mặt Hàn Duy Thái mất tự nhiên trong giây lát, sau đó trở lại bình thường. Anh thản nhiên nói: “Chuyện công việc, em ngủ trước đi.”
Dứt lời, anh rời khỏi đi tới phòng làm việc.
Lần này đi không về nữa.
Anh ngây người trong phòng làm viêc cả đêm.
Buổi sáng, sắc mặt mỏi mệt đôi phần.
Trần Thanh Vi cũng trằn trọc suốt đêm, vừa buồn phiền vừa nóng nảy.
Nhưng cô ta vẫn giả vờ ngoan ngoãn, sáng sớm thức dậy đến nhà bếp bận rộn.
Lý Di Vân nhìn ra sắc mặt cả hai không tốt, tuởng rằng tối qua hai đứa lăn qua lộn lại quá lâu nên cũng không hỏi nhiều.
Bà là người từng trải.
Không phải người cổ hủ, không chấp nhận được việc quan hệ trước hôn nhân.
Huống hồ họ cūng sắp kết hôn rồi.
“Vi Vi con ra ngoài đi, ở đây có người giúp việc lo rồi.” Lý Di Vân vẫy tay gọi Trần Thanh Vi.
“Bác ơi, không sao đâu ạ, sắp xong rồi, hơn nữa con muốn tự mình làm cho mọi người ăn.” Trần Thanh Vi cười tươi.
Lý Di Vân càng ngày càng thích cô ta.
Bà ngồi xuống ghế sofa, đối diện là Hàn Duy Thái. Anh cầm tờ báo chăm chú đọc, thậm chí không ngẩng đầu lên.
Lý Di Vân cất tiếng ho nhẹ: “Hôm qua khuya lắm mới ngủ à?”
Hàn Duy Thái ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Di Vân, thản nhiên đáp “dạ”.
“Mẹ biết các con tuổi trẻ hừng hực, nhưng cũng phải kiềm chế một chút.” Lý Di Vân dặn dò kín đáo.
Hàn Duy Thái sứng sốt, sau đó buồn cười nhìn Lý Di Vân. Anh không phải kẻ ngốc không biết Lý Di Vân có ý gì.
Anh hằng giọng: “Me cảm thấy Vi Vi tốt không?”
Lần này đến lượt Lý Di Vân mơ hồ, khó hiểu đáp lại: “Tốt, nó là đứa con gái hiểu chuyện lương thiện, chẳng qua gia thế hơi thấp. Nhưng chúng ta không màng điều đó, chỉ
cần gia đình trong sạch, nhân phẩm tốt là được.”
Bây giờ Lý Di Vân mới phản ứng kịp: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
Hàn Duy Thái nhìn thoáng qua nhà bếp, nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bận rộn kia, anh hơi nhếch môi: “Con thuận miệng hỏi thôi.”
Hôm nay Hàn Duy Thái không đến công ty.
Ăn xong bữa sáng, anh đưa Trần Thanh Vi đi chơi.
Một mặt, anh muốn bồi thường cho cô gái bị ấm ức cũng không hé răng câu nào; mặt khác, anh không muốn nhìn thấy Trần Thanh Lan.
Hàn Duy Thái lái xe, nhìn Trần Thanh Vi không chớp mắt, hỏi: “Muốn đi đâu?”
“Đi với anh, đi đâu cũng được cả.”
Trần Thanh Vi tựa đầu vào vai Hàn Duy Thái.
“Anh đã sắp xếp rồi.” Anh quay đầu đi.
Trần Thanh Vi gật đầu.
Cách giải trí của kẻ có tiền đặc biệt nhiều.
Mà Hàn Duy Thái đưa Trần Thanh Vi đến sòng bạc ngầm dưới bến tàu Sơn Nam.
Thỉnh thoảng anh đến đây.
Không nghiện, chỉ giải trí thôi.
Từ lúc xuống xe là Trần Thanh Vi luôn kéo tay anh, một tấc không rời.
Tuy không phải khách quen nhưng Hàn Duy Thái cũng có tiếng nói ở nơi này.
Sự nghiệp của Hàn Duy Thái to lớn, hơn nữa không tránh khỏi cái danh con nhà quan chức, quản lý sợ đắc tội những kẻ vừa có tiền vừa có quyền như vậy.
Gã cẩn thận tự mình đón tiếp, Hàn Duy Thái ngồi xuống chỗ trống, bảo quản lý không cần đối xử đặc biệt: “Tôi chỉ đến chơi thôi.”
“Được ạ, ngài cần gì cứ dặn dò.”
Hàn Duy Thái không nói mà chỉ đốt một điếu thuốc.
Bàn này chơi Texas hold’em, Hàn Duy Thái bảo Trần Thanh Vi tới chơi.
“Em không biết đâu.” Trần Thanh Vi hơi co rúm, bởi vì cô ta không biết chơi thế nào.
Hàn Duy Thái bảo cô ta ngồi xuống, nói rằng đã có anh đây.
Trần Thanh Vi yên tâm ngồi xuống.
Người chia bài bắt đầu chia.
Phát xong 2 lá bài tẩy, người chia bài đưa tay ra hiệu: “Mời cô thế chấp đặt cược.”
Trần Thanh Vi hơi căng thẳng, bởi vì cô ta không hiểu.
Hàn Duy Thái lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, dáng vẻ phóng đãng không chịu nổi lại còn đẹp trai kiểu lưu manh. Anh vươn tay vòng qua eo Trần Thanh Vi, vén một góc lá bài lên, là 2 con K.
Bị Hàn Duy Thái ôm bằng tư thế thân mật này, trái tim cô ta muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Em nói xem chúng ta cược bao nhiêu?” Bờ môi anh dán vào cổ cô ta.
Trần Thanh Vi nuốt nước bọt, cơ thể hơi nóng lên, miệng khô lưỡi đắng, giọng nói cũng không rõ ràng: “Em…”
“Năm?” Hàn Duy Thái nhoẻn miệng cười, chất chứa vô vàn sự cưng chiều: “Vậy thì năm.”
Chưa dứt lời, anh đã đẩy 5 triệu token đánh bạc ra.
Ba nhà còn lại bao gồm hai nhà và một nhà bỏ qua bài.
Người chia bài tiếp tục phát bài, nhà đôi thủ có một đôi A cộng thêm K, có khả năng là Hồ Lô hoặc Lưỡng Đối – Hai Cặp, một nhà khác là 10JQ Bích màu đen, có khả năng là Đồng Hoa Thuận.
Người chia bài: “A lớn, mời phát biểu.”
Gã này khá cẩn thận, là một tay chơi già đời. Gã nhìn ba con 2 trước mặt rồi lại nhìn sang bài người khác, sau một hồi do dự thì bỏ qua.
“Q Bích đen phát biểu đi.”
Trên bàn chỉ còn lại hai bộ bài, một bộ có bốn con 2 nhiều nhất, một bộ có thể là Đồng Hoa Thuận.
Gã đàn ông nọ đẩy toàn bộ token đánh bạc trên bàn ra chính giữa: “Anh có bốn con 2 nhiều nhất, mà tôi có thể là Đồng Hoa, cùng
nhau cược nhé?”
Hàn Duy Thái dựa vào ghế, chậm rãi thổi ra một vòng khói: “Tại sao không?”
Ý anh bảo người chia bài đẩy mạnh Token đánh bạc vào.
Gã đàn ông càng thêm biến sắc, dù sao bài trên bàn gã có thế là Đồng Hoa, gã vốn định đánh cược một phen, không ngờ Hàn Duy Thái cũng dám.
Hàn Duy Thái cũng không phải có tiền nên tùy ý, mà là anh đánh cược đối phương không ngờ được con K này.
Hai con K là lá bài tấy của anh, bỏ qua một con thì còn con khác nữa.
Hàn Duy Thái mở lá bài tẩy, ba con 2 kèm theo một đôi K.
Gã đàn ông nọ không mở bài cũng không được, quả nhiên không ngờ đến con K kia.
Hôm nay vận may của Hàn Duy Thái không tồi, anh gần như thắng hết.
Nhưng anh không hứng thú lắm, thuốc cũng hút không ít.
Trần Thanh Vi lại ham vui bất tận, chơi vài ván cũng hiểu được, cô ta chơi vui chết đi được.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!