Trần Thanh Lan không hề nghĩ ngợi, liền đồng ý, đã hại Quý Phong thành như vậy, cô thực sự không muốn anh lại vì mình mà phải chịu thêm bất kỳ tổn hại nào nữa.
“Con nhất định cố gắng hết sức, để giúp anh ấy ra ngoài.”
Mẹ Quý Phong sửng sốt, chốc lát lộ vẻ vui mừng, “Cô có cách gì rồi phải không?”
“Con đã tìm được người rồi.” Cô không muốn ba mẹ anh phải lo lắng.
Cũng muốn giảm bớt mức độ tổn thương đối với bọn họ.
Ba mẹ Quý Phong chỉ có một người con trai là anh, nên chắc chắn là đặt kì vọng rất cao, xảy ra chuyện như thế, đối với họ mà nói, như là
sét đánh ngang tai.
Có được câu trả lời thỏa đáng, ông Quý kéo bạn già nhà mình đi, tránh để bà lại nói ra những lời khó nghe.
Trần Thanh Lan nhìn bóng lưng hai vị trưởng lão hít vào thật sâu, trong lòng là nỗi buồn vô tận.
“Thanh Lan.” Tần Tố Tố đang chuẩn bị đi tìm cô, kết quả đi ra khỏi trung tâm thương mại đã thấy cô đứng ở bậc thềm.
Trần Thanh Lan hoàn hồn trở lại, “Cô giúp tôi đi trại tạm giam, xem anh ấy ra ngoài chưa.”
Tần Tố Tố sửng sốt, “Cô tìm được người giúp rồi sao?”
Cổ họng của Trần Thanh Lan có chút nghẹn lại, cô ngừng lại, khẽ nói ừ một tiếng.
“Vậy cô tại sao không tự mình đi đi?” Tần Tố Tố không hiểu, cô ta có khả năng tìm được giúp đỡ, vậy tại sao lại không đi gặp anh?
Trần Thanh Lan mím môi, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, “Tôi không muốn gặp anh ấy, công việc này tôi cũng không muốn làm nữa,
ngày mai tôi sẽ không đến nữa.”
Cô không muốn lưu lại dấu vết trong cuộc sống của Quý Phong nữa.
Tần Tố Tố ngẩn ra, “Tại sao vậy?”
“Nếu Quý Phong đã được thả ra thì phiền cô thông báo cho tôi một tiếng, để tôi biết anh ấy bình an là được.”
Đối với chuyện của mình, cô không hề muốn nói nhiều.
Tần Tố Tố còn muốn hỏi nữa, nhưng Trần Thanh Lan đã rời đi.
Cô đi trên đường như không có mục đích, cô độc như đứa trẻ bị bỏ rơi, không nơi nương tựa.
Đi đến lúc mệt rồi ngồi xuống bên cạnh bệ hoa, bất lực nhìn xe cộ qua lại trên đường, đôi mắt như phủ một lớp sương mỏng.
“Mẹ, con nên tiếp tục đi tiếp không, chuyện này đúng hay sai?”
Cô trở nên mờ mịt.
Đột nhiên trong túi xách, điện thoại di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, cô lấy điện thoại ra, là Trương Diễm, quản lý của quán bar.
Cô nhấc máy.
“Cô có đang rảnh không?”Trương Diễm hỏi.
Cô bây giờ ngay cả công việc cũng không có, có thì chỉ có thời gian thôi.
Cô nói có, Trương Diễm nói rảnh thì gặp nhau đi.
Cô nói được, Trương Diễm hẹn địa điểm.
Trần Thanh Lan bắt taxi, đến chỗ Trương Diễm nói.
Khi cô tới, Trương Diễm đã đến rồi, một quán cà phê rất yên tĩnh, Trương Diễm đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, cũng kêu trước cho Trần Thanh Lan một tách cà phê.
Trần Thanh Lan đi qua, ngồi đối diện với cô ấy.
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Thanh Lan không tốt lắm, Trương Diễm quan tâm hỏi: “Cô bị bệnh à? Sao sắc mặt nhìn kém vậy?”
Trần Thanh Lan cười nhạt nói không sao.
Trương Diễm gật đầu, đưa một phong thư đến trước mặt cô, “Lúc cô đi, tiền lương vẫn chưa tổng kết, nên tôi đã giúp cô kết lương luôn
rồi.”
Trong này không chỉ tiền lương của cô, Trương Diễm đã thêm vào đó một ít, chuyện cho thuốc, là cô đã nhận thay cô ấy rồi, nên phần tình cảm này cô nhớ kỹ.
Trần Thanh Lan cầm lên, độ dày không phải là thứ cô cần, cô giữ lại tiền lương của mình, đưa phần còn lại cho Trương Diễm.
Cô cần tiền, bây giờ cả việc làm còn không có, nhưng tiền của Trương Diễm cô sẽ không nhận.
Tuy không có tình bạn sâu đậm, nhưng cô cũng tự lo được cho mình, cô thay cô ấy giải vây một lần, xem như là huề nhau, sao có thể nhận tiền của cô ấy được.
Vây cô sẽ trở thành loại người gì?
Trương Diễm nhìn cô vài giây, khẽ thở dài nói: “Cô không muốn, tôi cũng không ép; chỉ là sau này cô có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ đến tìm tôi.”
Trần Thanh Lan nói được, hai người lại hàn huyên vài câu, Trương Diễm nói xong, liền rời đi trước.
“Ừ, tôi cũng đi đây.” Trần Thanh Lan cũng đứng dậy, cô không thể cứ ăn không ngồi rồi, cũng phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân chứ.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê, bụng của Trương Diễm có chút đau lâm râm, cô ấy ôm bụng lại.
Trần Thanh Lan thấy cô không khoẻ, liền vươn tay đỡ lấy thân thể cô đang khom xuống, hỏi cô sao vậy, cô lắc đầu nói: “Không sao, có thể là dạ dày không khoẻ.”
Cả người cô ngồi xổm xuống, trên trán toát ra mồ hôi, hình như không thể đứng dậy được nổi.
Hình như có cái gì đó không ổn, Trần Thanh Lan hỏi: “Tôi đưa cô đi bệnh viện nha.”
Trương Diễm yếu ớt gật đầu.
Trần Thanh Lan đỡ Trương Diễm lên xe, rồi hỏi cô ấy chìa khóa đâu.
Trương Diễm đau đến nỗi co rúm cả người lại, mở miệng khó khăn nói ở trong túi.
Trần Thanh Lan lục lấy ra chìa khóa xe, nhanh chóng đưa Trương Diễm đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Trương Diễm được đưa vào phòng phẫu thuật, Trần Thanh Lan ở ngoài hành lang đợi.
Khoảng hơn một giờ sau, Trương Diễm được đẩy ra, Trần Thanh Lan vội chạy lên hỏi thăm.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, đối với chuyện này đã gặp nhiều rồi, nhẹ giọng nói: “Mang thai ngoài tử cung, chúng tôi đã phẫu thuật, nghỉ
ngơi một thời gian thì sẽ khỏe lại thôi.”
Trong lòng Trần Thanh Lan rất ngạc nhiên, nhưng lại không thể hiện ra ngoài quá nhiều, cô nói cô biết rồi, liền cùng nhân viên y tế đẩy
Trương Diễm vào trong phòng bệnh.
Bên cạnh cô không có ai, Trần Thanh Lan ở lại đợi cô tỉnh lại.
Không lâu sau khi hết thuốc mê, cô đã tỉnh lại.
Kiểm tra trước khi phẫu thuật, bác sĩ đã nói cho cô biết hết rồi.
Cô biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cô nhìn Trần Thanh Lan mà cảm thấy có chút xấu hổ.
Trần Thanh Lan rất bình tĩnh, tự nhiên, và hỏi cô với thái độ hòa nhã như lúc làm chung với nhau, “Có muốn uống nước không?”
Trương Diễm lắc đầu, “Tôi không khát, phiền cô lấy giúp tôi cái điện thoại được không?”
Tuy cô bình tĩnh nhưng dù sao cũng là phụ nữ, khi xảy ra chuyện như vậy, thì cũng muốn cho cha đứa trẻ biết.
Trần Thanh Lan lấy điện thoại di động trong túi và đưa cho cô.
Lúc Trương Diễm bấm điện thoại, Trần Thanh Lan vô tình nhìn thấy tên chú thích, Thanh Hoàng.
Cô khẽ nhướng mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi Trương Diễm gọi điện thoại…
“Thanh Hoàng, em bị bệnh rồi anh có thể đến thăm em được không?”
“Bệnh thì uống thuốc, gọi cho tôi làm gì? Tôi không phải bác sĩ!”
Rõ ràng là người bên kia đang không có kiên nhẫn.
Trong lòng Trần Thanh Lan sững sờ, giọng nói này cô nhớ rất rõ.
Mặc dù cách nhau bốn năm rồi, mới nghe lại, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.
Trương Diễm và Trần Thanh Hoàng có quan hệ gì?
Trương Diễm cụp mắt xuống, “Em…”
“Không phải lại đòi tiền chứ? Trương Diễm, chúng ta chia tay đi, đừng làm phiền tôi nữa!”
Bên kia không đợi Trương Diễm nói thêm lời nào, đã ngắt điện thoại.
Trần Thanh Lan mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng hơn.
Cha cô là một người đàn ông không có tình nghĩa, con trai như vậy, nên cô cũng không có một chút ngạc nhiên.
Cô giả vờ như không nghe thấy, vì không muốn làm cho Trương Diễm khó xử.
Bên kia rống to như thế, phòng bệnh lại yên tĩnh như vậy, Trần Thanh Lan làm sao có thể không nghe rõ được.
Trương Diễm nhếch đôi môi nứt nẻ, “Khiến cô chê cười rồi.”
“Tôi còn tưởng là anh ấy không giống với những người con trai khác.” Chưa nói hết cô đã tự giễu cười.
Trần Thanh Lan đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, “Cô muốn khóc thì cứ khóc, khóc xong rồi thì quên đi, người đàn ông như
thế không đáng để cô đau lòng rơi lệ.”
Trương Diễm mím môi không nói gì, cô đi làm ở chỗ đó, tất nhiên là đã rất quen với tình cảm nóng lạnh của con người, nhất là đàn ông có tính cách có mới nới cũ, nhưng cô vẫn đắm chìm ở trong tay Trần Thanh Hoàng.
Lúc đầu theo đuổi cô, Trần Thanh Hoàng thực sự là một người đàn ông tốt, đối với cô ân cần chăm sóc, che chở yêu mến.
Cô ấy là phụ nữ, không giống với đàn ông.
Người phụ nữ nếu đã giao đi trái tim rồi, thì chẳng dễ dàng gi lấy lại được.
“Cô chưa từng yêu ai phải không?”
Trần Thanh Lan hơi thất thần, yêu sao? Cô chưa từng trải, nên không biết cảm giác đó là như thế nào.
Mà cô cũng không muốn trải nghiệm.