Ngày hôm sau, mọi thứ vốn dĩ vẫn rất bình thường, hôm nay trời vẫn nắng, may vẫn bay bồng bềnh trên nền trời trong xanh, những chú chim vẫn cứ ríu rít ở ngoài vườn mà hót líu lo.
Nhưng đột nhiên, Tần phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của cô đã đến biệt thự tìm cô, bình thường bà ấy không bao giờ đến đây, cũng chưa từng can thiệp vào cuộc sống vợ chồng của bọn họ.
Có lẽ vì bà ấy không thích cô nên cũng không muốn đếm xỉa đến.
Vậy thì hôm nay bà ấy đến đây là có việc gì? Lại còn mang theo một tâm trạng bực tức như thế?
Quản gia cảm thấy có điều bất thường nên nhanh chóng đi ra ngoài, lén lút gọi cho Tần Minh Hạo.
Còn Linh Vi thì e dè đi đến phòng khách đón tiếp mẹ chồng, từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua tình huống này nên rất lo lắng, đến nỗi mồ hôi đầm đìa trên trán: "M...!mẹ! Mẹ tìm A Hạo sao? Anh ấy đi làm từ sớm rồi.
Hay là mẹ ngồi đây chơi, con đi pha trà."
"Không cần.
Tôi không tìm nó, tôi đến là để tìm cô." Bà ấy ngồi khoanh tay nghiêm nghị trên sofa, gương mặt sắc nét của bà lạnh ngắt, ánh mắt trừng về phía Linh Vi như muốn đâm xuyên qua cơ thể của cô.
"Vậy...!vậy con đã làm gì khiến mẹ bận lòng sao?" Linh Vi vừa dứt lời thì bà ta đã khó chịu ra mặt: "Đủ rồi, đừng gọi tôi là mẹ nữa, cô xứng sao? Cái thứ lòng dạ rắn rết như cô mà cũng đòi làm con dâu của tôi? Năm đó là do tình thế bất đắt dĩ nên tôi mới đồng ý rước cô và nhà, như vậy không có nghĩa là cô đã trở thành con dâu của tôi."
Linh Vi không hiểu: "Con...!con đã làm sai gì sao?"
"Cô làm gì cô còn chưa rõ sao? Thứ đàn bà như cô đúng là đáng sợ, bề ngoài thì tỏ ra yếu đuối để người khác thương gại, còn bên trong thì nham hiểm, thâm sâu, nếu tôi không xem được video này thì tôi còn tưởng là cô ngoan hiền lắm cơ." Tần phu nhân nói xong thì liền đặt chiếc điện thoại lên bàn, đẩy về phía Linh Vi đang đứng.
Đập vào mắt cô là một chiếc video có cô và cả Đặng Tử San.
Đó không phải là hôm qua sao? Chính là cái lúc Đặng Tử San hẹn cô ra quán cà phê, đã có người ghi hình lại và đăng lên mạng.
Nhưng rõ ràng mọi chuyện không giống như trong video, nó đã được cắt xén bớt đi vài phần, hơn nữa góc quay này rõ ràng không thể nhìn rõ động tác của cô.
Tất cả như đã được dàn dựng sẵn, chiếc video này đã khiến Linh Vi trở thành kẻ cướp chồng của chị gái, còn ra tay với chị gái của mình.
"Sao hả? Nhìn rõ chưa? Có nhận ra chính bản thân mình không?" Tần phu nhân gắt gỏng hỏi cô với giọng chế giễu.
Linh Vi đưa tay tắt điện thoại đi, cô không thể nhìn thêm được nữa, cơ thể cô đang run lên, ngay cả cổ họng cũng như bị nghẹn khiến cô không thể nói thành lời.
"Cô đừng tỏ ra như là mình oan ức lắm, tôi biết cô là con riêng của Đặng gia, còn biết cô là con của một người phụ nữ không sạch sẽ.
Cô có vị trí như hôm nay đã là may mắn lắm rồi, sao cô lại không biết thế nào là đủ vậy? Còn muốn tranh giành với chị gái mình, cướp đi tất cả? Tham lam thì cũng phải có chừng có mực, cô muốn có càng nhiều thì đến sau cùng sẽ không còn lại gì đâu.
Nói thẳng luôn vậy, cô mau rời khỏi con trai tôi, ba năm nay, như vậy là đủ rồi, bây giờ con dâu thật sự của Tần gia cũng đã trở về, cô đừng cố chấp nữa.
Chỉ cần cô đưa ra một mức giá, tôi sẵn sàng chi trả."
Thì ra bà ấy sớm đã xem Đặng Tử San là con dâu, cũng phải, năm đó nếu cô ta không bỏ đi thì bọn họ đã là một gia đình trên dưới hoà thuận, hạnh phúc rồi.
Linh Vi siết chặt hai tay, mặt cô cúi gầm xuống, cất giọng run run: "Con...!con không cần tiền.
Con yêu Minh Hạo..."
Cô còn chưa nói xong thì bà ấy đã tức giận đập mạnh tay xuống bàn "rầm" một tiếng.
"Đặng Linh Vi!!! Từ nãy đến giờ tôi đã nhân nhượng với cô lắm rồi, sao cô lại không biết điều vậy hả? Cô nói cô yêu con trai tôi? Cô là yêu nó hay là yêu cái danh phận Tần thiếu phu nhân này? Yêu cuộc sống gấm vóc lụa là?"
Linh Vi đứng chết y ở đó, im lặng không nói gì.
Cô chợt hiểu ra, thì ra trước giờ người khác luôn nghĩ cô như vậy.
Cô cam chịu ở lại nơi lạnh lẽo như cái lồng giam này là vì tiền? Cô mặc kệ sự lạnh nhạt của anh, mặt dày mày dạn ở lại đây là vì cái danh thiếu phu nhân?
Thì ra...!tình yêu của cô là thứ rẻ mạt không đáng một xu trong mắt người khác.
Cô cố gắng mở to mắt, ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Nhưng khi cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc của anh: "Mẹ đến đây là có việc gì sao?"
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đồng thời một giọt nước mắt cũng theo đó mà lăn dài trên má, nhưng, cô đã nhanh chóng lấy tay lau đi.
"Minh Hạo, con về đúng lúc lắm, xem cái này đi, xem vợ của con đã ra ngoài làm những gì, làm mất mặt Tần gia ta ra sao."
Tần Minh Hạo liếc mắt sang nhìn Linh Vi rồi cầm chiếc điện thoại lên xem.
Anh chỉ vừa xem được một đoạn thì hai mày đã nhíu chặt.
Đương nhiên, là cô cũng thừa biết, anh sẽ tức giận, vì cô đã làm tổn thương người anh yêu mà.
Sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Đặng Linh Vi! Sao em lại làm như vậy? Không lẽ em quên lời hứa của em rồi? Cô ấy là chị của em, sao em có thể ra tay độc ác, tàn nhẫn như vậy?" Tần Minh Hạo vô cùng tức giận nhưng cũng đồng thời anh cũng rất khó chịu.
Đáng lẽ anh không nên bất ngờ với những hành động của cô trong video mới đúng, vì trong tâm trí của anh, cô vốn dĩ chính là con người như vậy.
Nhưng còn bây giờ...
Linh Vi không giải thích, chỉ mỉm cười hỏi anh: "Nếu em nói em không làm, em không đẩy chị ấy, anh có tin không?" Tuy trong lòng cô đã biết rõ câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi, lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, lỡ như anh có một chút...!tin cô.
"Em nghĩ sao?" Trong lòng anh có chút hụt hẫng, nhưng rồi vẫn không hề nghi ngờ video này chút nào.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, Minh Hạo, con định xử lí người phụ nữ này thế nào đây? Mẹ không chấp nhận người phụ nữ này tiếp tục có bất kì quan hệ gì với Tần gia chúng ta nữa.
Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết, thâm sâu này không xứng với con." Tần phu nhân dường như không muốn bỏ qua vụ này mà muốn họ trực tiếp ly hôn, ngay bây giờ.
"Mẹ, chuyện này con và cô ấy sẽ tự giải quyết, mẹ đừng tức giận nữa, mẹ về nghỉ ngơi trước đi." Tần Minh Hạo đẩy bà ra ngoài.
"Con đừng để người phụ nữ này mê hoặc."
Tần phu nhân bị Tần Minh Hạo thẳng thừng đuổi đi nên cũng không mặt dày ở lại nữa, bà tin con trai và sẽ không động lòng với loại người như cô.
...
Sau khi Tần phu nhân rời đi, Đặng Linh Vi vẫn đứng ở đó, chưa hề cử động.
Bầu không khí cũng dần trở nên nặng nề khó tả.
Bỗng, Tần Minh Hạo lên tiếng: "Anh sẽ hẹn Đặng Tử San, em nên xin lỗi cô ấy."
"Tại sao?" Linh Vi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh: "Em đã làm gì sai chứ?"
"Đặng Linh Vi!" Anh gắt gỏng nhưng rồi lại thở dài, giọng cũng dịu hẳn đi: "Chúng ta nên kết thúc trong êm đẹp, đừng tự hạo người hại mình.
Em biết rõ cứng đầu thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là em mà thôi.
Ba ngày sau chúng ta ly hôn, anh sẽ để lại biệt thự này lại cho em, không cần chia hai."
"Em cứng đầu? Anh cũng cho rằng, em là vì hư danh, là vì tiền, vì muốn ở lại căn biệt thự đáng ghét này sao?" Giọng Linh Vi có bẩy phần nức nở, ba phần căm phẫn.
Bọn họ nghĩ cô như vậy cũng không hề hấn gì, nhưng cô không muốn anh nghĩ cô như vậy, cô yêu anh bao nhiêu năm nay, sao anh có thể thờ ơ coi như không.
"Chậc! Sao cũng được.
Em có hỏi vấn đề này trăm ngàn lần thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi.
Chúng ta vẫn phải ly hôn.
Còn bây giờ...!em chuẩn bị đi, em nhất định phải xin lỗi Tử San." Tần Minh Hạo rất dứt khoát, anh bực bội nới lỏng chiếc cà vạt ra rồi đi lên lầu.
Sau khi anh đã đi khuất, Linh Vi mới buông lỏng cơ thể, cô cứ vậy mà ngồi phịch xuống đất, tự ôm lấy bản thân mình nức nở.
Tần Minh Hạo đứng ở trên lầu nhìn xuống đã thấy hết, anh đau lòng siết chặt tay thành nắm đắm nhưng rồi vậy thả lỏng.
Anh sao lại cảm thấy đau lòng thay cô trong khi cô đã khiến người phụ nữ anh yêu bị tổn thương? Điều đó quá vô lí.