Sau khi Tần Minh Hạo tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, nhưng điều đầu tiên anh nghĩ đến chỉ có Đặng Linh Vi.
Anh vừa mở cửa phòng bệnh ra, trùng hợp Kiều Tuấn cũng định bước vào: "Cậu định đi đâu?"
"Linh Vi thế nào rồi?" Anh gấp gáp hỏi.
"Vẫn chưa tỉnh, cho dù có tỉnh, cậu định đi gặp cô ấy với bộ dạng này sao?"
Thấy ánh mắt Kiều Tuấn nhìn mình có chút kì lạ và khinh thường, anh liền nhìn lại vản thân mình, quả là quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù cứ như ổ quạ, không những vậy, trên người còn có mũi rất khó ngửi.
Vì vậy, anh liền tặc lưỡi: "Chậc! Phòng tắm ở đâu?"
...
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, quần áo chỉnh chu, anh lại quay trở lại là một Tần tổng cao cao tại thượng với vẻ mặt lạnh lùng và đầy sát khí chết chóc.
Anh đến phòng bệnh của Linh Vi, trực tiếp mở cửa ra, người bên trong là Phó Hải Thiên, anh ta đã ở bên giường bệnh của cô cả đêm không hề chợp mắt, bộ dạng cũng vô cùng thảm hại.
Nhưng vừa nhìn thấy Tần Minh Hạo, anh ta như hồi phục tinh thần, cau có nói với giọng không hoan nghênh: "Anh đến đây làm gì?"
Tần Minh Hạo lúc này đã không còn mất kiểm soát như hôm qua nữa, anh nhìn Linh Vi rồi lại liếc mắt sang Phó Hải y: "Phó thiếu, tôi mới là người hỏi anh câu đó nhỉ? Anh quên rồi sao? Cô ấy là vợ tôi."
"Vợ?" Phó Hải Thiên cười chế giễu rồi lại nói tiếp: "Bao năm qua anh có từng xem cô ấy là vợ của anh chưa Tần tổng? Hay anh chỉ xem cô ấy là một người vô hình, đối xử lạnh nhạt, không chút thương tiếc? Nếu anh mà xem cô ấy là vợ của anh thì cô ấy đã không mắc bệnh trầm cảm, cô ấy thành ra hôm nay cũng là do anh hại."
Tần Minh Hạo khẽ nhíu mày rồi lại mỉm cười, một nụ cười quái gở, không nhìn thấu được ý nghĩ thật sự của anh là gì: "Sao anh biết cô ấy bị trầm cảm?"
"Tôi đã nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay trái của cô ấy rồi, trên cánh tay còn có rất nhiều vết thương chồng chất lên nhau.
Bao năm qua cô ấy đã chịu nhiều uất ức, đau khổ, như vậy là đủ rồi, tôi sẽ không để cô ấy chịu thêm bất kì tổn hại nào nữa.
Tôi sẽ đưa cô ấy đi." Ánh mắt Phó Hải Thiên nhìn anh vô cùng cương quyết.
Nhưng Tần Minh Hạo cũng chỉ cười nhạt rồi ngồi xuống sofa, vắt chéo chân: "Dựa vào anh? Ha! Phó thiếu vừa về nước, nhưng anh cũng biết rõ thế lực của tôi nhỉ? Đây là địa bàn của tôi mà anh lại nói muốn đưa người của tôi đi?"
"Chuyện tình cảm, không liên quan đến thế lực hay gia tộc.
Đó là lựa chọn của Linh Vi, mà tôi chắc chắn, cô ấy sẽ không chọn anh.
Không ai lại muốn lựa chọn người đã từng làm tổn thương mình."
Tần Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nhưng anh vẫn cố kiềm chế cơn tức giận, sau đó thì hai người không ai thèm đếm xỉa đến ai nữa, chỉ một lòng chờ Linh Vi tỉnh lại.
Nhưng trong lúc chờ đợi, trong lòng Tần Minh Hạo chợt dâng lên một suy nghĩ bất an.
Cô đã ký vào đơn ly hôn và dứt khoát bỏ đi, nếu như cô tỉnh lại, nếu như cô không muốn ở bên anh nữa thì sao? Nếu như thật sự như lời Phó Hải Thiên nói, cô đã chịu đủ rồi, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, không muốn yêu anh nữa, vậy...!anh phải làm gì đây? Trói buộc cô ở bên mình? Để cô tự do? Hay là...!để cho cho tên Phó thiếu này cướp cô ra khỏi tay anh?
Nhưng rồi anh lại có trấn tĩnh bản thân.
Cô yêu anh như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu nữa chứ.
Sao có thể nói muốn dứt bỏ là dứt bỏ được.
Hai người đàn ông cao lớn này dường như đã ngồi bất động từ sáng cho đến bây giờ.
Hiện tại mặt trời cũng đã lặn, mặt trăng đã lên cao nhưng Linh Vi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Bầu không khí trong bệnh viện thật sự ngột ngạt muốn chết, cuối cùng Tần Minh Hạo vẫn không chịu được nữa mà rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Tần Minh Hạo rời đi, Phó Hải Thiên đã hừ lạnh một tiếng: "Linh Vi, em thấy không? Người đàn ông đó vốn không xứng để em yêu, càng không xứng để em vứt bỏ bản thân em, vứt bỏ sinh mạng."
...
Tần Minh Hạo đi xuống sân bệnh viện, dựa lưng vào một cái cây to và châm một điếu thuốc.
Anh rít một hơi rồi phả ra một vòng khói trắng mờ ảo, nhưng lần này, ngay cả thuốc lá không làm cho anh sảng khoái, không thể khiến anh vơi đi muộn phiền đang chất đầy mà còn thêm ưu sầu.
Làn khói trắng được phả ra, vờn quanh trong không khí, sau đó tan biến mất, nhưng mùi hương thì vẫn còn đọng lại đó.
Giống như bản thân cố quên đi một việc gì đó nhưng cuối cùng những kí ức đó vẫn ùa về, không thể nào thực sự khiến đó biến mất hoàn toàn.
Phải, những năm qua anh đã đối xử tệ với cô, đã khiến cô chịu nhiều khổ sở.
Anh cũng biết là cô đã khóc rất nhiều vì anh, anh cũng đã nghe quản gia nói qua rồi.
Lúc đó anh không có cảm giác gì ngoài ghét bỏ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại...!sự lạnh lùng của anh đã khiến trong lòng cô tích tụ bao nhiêu vết thương?
Nếu cô nói cô không quan tâm đến quá khứ để tiếp tục ở bên cạnh anh chính là nói dối.
Nhưng anh không thẻ chấp nhận được cô muốn rời xa anh, không muốn yêu anh nữa.
Cô không muốn chuẩn bị tinh thần cho điều đó, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra.
Huống hồ chi bên cạnh cô bên giờ còn xuất hiện một tên Phó Hải Thiên.
Anh biết đến Phó Hải Thiên là một đứa trẻ mồ côi được Phó gia nhận về nuôi, đương nhiên cũng có thể dễ dàng đoán ra bọn họ có giao tình từ trước, thậm chí là thân thiết, vì Linh Vi cũng là trẻ mồ côi.
Điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ bọn họ còn gặp nhau sớm hơn là Linh Vi gặp gỡ anh.
Nếu bọn họ nối lại tình xưa?
Anh thở dài rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, hôm nay bầu trời đêm rất đẹp, có trăng, có sao, có mây, có gió, hoàn toàn trái ngược với tâm tình của anh hôm nay.
Đột nhiên, anh cảm nhận được sự đau rát của đầu ngón tay, cứ mãi trầm tư, điếu thuốc lá đã tàn từ bao giờ anh cũng không hay biết.
Anh quăng điếu thuốc xuống bãi cỏ rồi đạp tắt nó.
Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó, giọng lạnh đến thấu xương: "Điều ra đến đâu rồi? Là kẻ nào tông vào cô ấy? Chắc không phải là một tên tài xé say xỉn nào đó sợ tôi mà bỏ trốn chứ?"
Tần Minh Hạo không yên tâm giao toàn bộ vụ này cho cảnh sát điều tra nên đã cho người của mình tự điều tra, với lại anh còn muốn hành hạ kẻ đó trước khi giao cho cảnh sát.
Chỉ tiếc là vẫn chưa tìm ra hung thủ thật sự, nếu không...!anh sẽ để cho kẻ đó muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong.