Lọc Truyện

Không Có Tiền Ly Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Lần trực tiếp này có thể sẽ là lần có số lượt xem cao nhất trong lịch sử Liên Bang.

Vahl ngồi bên bàn tròn ông vẫn thường ngồi, nhìn lướt qua mấy cái camera lơ lửng bay phía trên, trong đầu bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này. Lần trước video Adrian bỏ ngàn vàng mua máu có thể nói là người người đều xem, chẳng quá khi đó chuyện xảy ra đột ngột, hầu hết mọi người đều là xem phát lại chứ không phải trực tiếp. Lại kể đến hoạt động trực tiếp nổi tiếng khác khiến mọi người đổ xô đi xem… Tinh khu Labor tổ chức họp báo? Hay là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường của Học viện Tối cao hồi năm ngoái? Mặc kệ là cái nào, Vahl vẫn tin chắc số người xem còn kém xa so với bây giờ.

Bản đồ Liên Bang quá rộng lớn, hiện giờ ở Thủ đô tinh đang là buổi chiều, nhưng có nơi đã là đêm khuya, có nơi là sáng sớm. Nhưng vì Thượng nghị viện đã thông báo trực tiếp bỏ phiếu luận tội từ một ngày trước đó nên cho dù là hành tinh đang ba giờ sáng cũng đều đèn đuốc sáng trưng.

Có người chờ mong, có người tức giận, có kẻ hưng phấn, lại có kẻ sợ hãi; nhưng không có ngoại lệ, tất cả họ đều cực kỳ chú ý tới cuộc bỏ phiếu sẽ quyết định tới tương lai của con người này.

Vahl đến sớm nhất, camera còn chưa mở, giao diện người xem trước khi chưa mở trực tiếp hẳn chỉ có thể thấy màn hình tối đen cùng thông báo trực tiếp chưa bắt đầu. Ông tới phòng họp sớm nhất cũng không phải vì mục đích gì đặc biệt cả, chỉ là muốn đến ngồi im lặng một lúc mà thôi. Phòng họp này ông đã quá quen thuộc, tới mức hôm nay lần đầu có thêm chiếc ghế thứ mười ba ông còn thấy chưa quen. Trong tất cả các Thượng nghị viên, trừ Pearson, ông là người tại vị lâu nhất. Năm gần ba mươi tuổi Vahl đã trở thành một trong số các Thượng nghị viên, khi ấy phong quang vô hạn, còn là vị Thượng nghị viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Mãi tới sau này kỷ lục đó mới được Chung Yến phá vỡ.

Ông không phải không ôm chí lớn cam tâm làm kẻ bình thường, bằng không cũng không có khả năng còn trẻ như vậy đã trở thành người có quyền lực cao đến vậy. Nhưng đến cùng ông vẫn không bỏ nổi tình yêu, cắn răng hy sinh tiền đồ để đánh đổi, đáng tiếc tuổi còn quá mỏng, căn bản không thể chống lại lão Yate và gia tộc, cuối cùng lỡ mất cả hai.

Nếu như năm đó chấp nhận cưới vị tiểu thư nổi tiếng do Điệp ghép đôi kia, có lẽ vận mệnh đã khác. Sau lưng Vahl có gia tộc Cayman chống lưng, lại kết hôn với một người vợ xuất thân từ giới thượng lưu, hai gia tộc trợ lực có thể khiến vị trí Thượng nghị viên như hổ mọc thêm cánh, quan trọng nhất là ông sẽ không bị Điệp chán ghét mà ruồng bỏ. Chưa tới mấy năm, có lẽ ông có thể chống lại được hai ông trùm đứng đầu khi đó, Stalvern Yate và Bard Pearson. Hai người này dù sao cũng đã già, mà ông còn trẻ tuổi như vậy, cố gắng chắp góp tư lịch mấy năm là đủ để một tay che trời cả Liên Bang.

Chỉ cần năm đó ông chấp nhận cho Điệp ghép đôi… Nhưng Vahl tự rõ ràng hơn bất kỳ ai, năm đó ông nghe theo lòng mình, ông chưa từng hối hận. Để tay lên ngực mình tự hỏi, nếu như được làm lại một lần nữa, ông vẫn sẽ làm vậy.

Ông vốn cho rằng mình còn phải ngồi đây rất lâu mới có người đến, nhưng thực tế, chỉ chốc lát sau, cửa vào đã truyền đến tiếng bước chân của không chỉ một người.

Phái bảo thủ lấy Stalvern Yate đi đầu tiến vào.

Vahl không quá bất ngờ. So với Pearson, khi Stalvern còn giữ ghế có thể nói là cẩn trọng, làm việc tẫn chức. Giờ ông ta lại được mời làm người chủ trì bỏ phiếu, tới phòng họp sớm cũng là chuyện bình thường. Khi Vahl mới vào Thượng nghị viện, có một lần nghe được mấy nghị viên trẻ tuổi thầm nói chuyện phiếm với nhau, nói nghi ngờ Stalvern là người máy, bởi vì ông ta đã lập nên hành động vĩ đại: liên tục mười mấy năm không đến muộn, không về sớm, không xin nghỉ.

Khi Stalvern nhận đề nghị sinh con đã là khi ngoài bốn mươi, con gái ông ta nhận đề nghị sinh con cũng không tính là sớm, thành ra chênh lệch tuổi tác giữa ông ta và Adrian còn lớn hơn ông cháu bình thường một chút. Giờ đây cháu ngoại ông ta mới vừa hai bảy, còn ông ta lúc này đi đường đã hơi còng lưng rồi, tuy nói gương mặt vẫn nghiêm nghị như xưa, nói cho cùng vẫn đã hiện ra vẻ già nua tuổi tác.

Tương phản với vẻ già nua của Stalvern là thanh niên đi phía sau, mặt mũi người này tú lệ vô song, mắt mày như hoạ, cảnh đẹp ý vui. Vahl thường cảm thấy, trên Hội nghị Bàn tròn có tuổi bình quân trên sáu mươi này, có một khuôn mặt đẹp đẽ trẻ trung như thế xuất hiện thật chẳng ăn nhập gì cả —— Đương nhiên, từ khi Chung Yến thế chỗ Stalvern trở thành Thượng nghị viên gia nhập Hội nghị bàn tròn, mức tuổi bình quân của họ đã bị Chung Yến kéo thấp xuống mấy tuổi.

Sau lưng một già một trẻ này còn có ba vị Thượng nghị viên. Ba người nọ như thể không trông thấy Vahl, không kẻ nào cất lời chào hỏi ông, chỉ tự đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống. Stalvern thì không hề khách khí ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên đối diện với cửa vào —— nhắc tới cũng đáng châm chọc, hội đồng tối cao bàn đầu được thiết trí thành ‘bàn tròn’ chính là đại biểu cho mười hai người bình đẳng. Thế nhưng về sau lại chậm rãi phân chia thành vị trí trên dưới khác nhau, nói ví dụ như vị trí Chung Yến hay ngồi là đối diện với Pearson ở chủ vị, chính là vị trí cuối cùng.

Nhưng hôm nay Chung Yến trực tiếp theo sau Stalvern đi đến vị trí đầu, ngồi xuống bên phải Stalvern. Stalvern liếc qua một vòng, thấy vị trí ngồi của ba người cùng phe, cau mày nối: “Tiểu Lý, không cần ngồi ở đó, tới đây.”

Tiểu Lý trong miệng ông ta là một nghị viên đã sáu bảy mươi tuổi. Nghị viên họ Lý nghe vậy thì đứng lên, chỉ nghe Chung Yến nói: “Khoan đã.”

Mấy người đều nhìn về phía Chung Yến, tới ngay cả Vahl cũng nhìn sang. Chẳng lẽ cuộc họp còn chưa bắt đầu mà phái bảo thủ đã nội đấu trước?

“Bình thường hội nghị chỉ có mười hai người, thấy cũng đành thôi.” Chung Yến không gây khó dễ, mà dùng một giọng khiêm tốn nói với Stalvern, “Lần này trực tiếp toàn Liên Bang, nếu ngồi quá… bị mọi người soi mói cũng không hay. Dù nội bộ Hội nghị bàn tròn có gì khác nhau, lần này là thời điểm tất cả cùng nắm tay vượt qua khó khăn. Tôi thấy không bằng cứ dựa theo trình tự gia nhập Hội nghị bàn tròn để ngồi —— vừa vặn nghị viên Yate là người trở thành Thượng nghị viên đầu tiên, tôi là người cuối cùng, chúng ta coi như đầu đuôi, ở giữa cứ theo thứ tự đó mà xếp, như vậy sẽ chặn được miệng lưỡi thiên hạ.”

Stalvern cau mày, nhìn như đang định răn dạy, Chung Yến lại chặn lời ông ta, nói tiếp: “Nghị viên Yate, vậy đi, tôi ngồi bên tay phải ngài, Nghị viên Pearson là người trở thành Thượng nghị viên sau và gần ngài nhất, ông ấy ngồi tay trái, sau đó là ai nhỉ… Nghị viên Annoni đúng chứ?”

Stalvern khẽ giật mình, lập tức hiểu ra ý Chung Yến —— lần bỏ phiếu này áp dụng hình thức công khai, phải lộ tên, không giống với cơ chế bỏ phiếu lúc trước, cũng chính là mỗi người phải lần lượt báo phiếu của mình. Họ phát biểu dựa theo chiều thuận kim đồng hồ, áp vào cuộc họp lần này, cũng chính là bắt đầu từ phía tay trái của Stalvern.

“Cậu nhớ lầm rồi, sau nghị viên Pearson hẳn là nghị viên Cayman.” Stalvern nói vậy với Chung Yến, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Vahl, “Không trách cậu, cậu vào quá muộn, không biết được những chuyện cũ kia —— Năm đó nghị viên Cayman tuổi còn trẻ đã vào được Hội nghị bàn tròn, đây chính là vẻ vang cỡ nào đây, còn nổi tiếng hơn cậu bây giờ nhiều. Cayman, tới đây, vị trí thứ hai bên tay trái tôi là cậu.”

Như thế rất tốt, vậy Pearson sẽ là người biểu quyết đầu tiên, Vahl là người thứ hai. Hai người ông ta ngứa mắt nhất sẽ là hai người bỏ phiếu đầu tiên, ông ta cũng có thể sớm được an tâm —— tuy nói hiện giờ ông ta cũng không vừa mắt Chung Yến lắm, nhưng xét ra chí ít trong chuyện này họ tạm thời vẫn là đồng minh. Chung Yến ngồi bên tay phải ông ta, cũng chính là người cuối cùng biểu quyết, có thể xem như tầng bảo hộ cuối cùng.

Vahl đã không còn là người thanh niên bị Stalvern châm chọc khiêu khích một chút đã nổi giận, mấy chục năm lăn lộn không như ý trong giới chính trị đã mài mòn góc cạnh của ông. Lúc này Vahl nhìn không rõ vui hay giận, chỉ trầm mặc ngồi xuống vị trí thứ hai bên tay trái Stalvern.

Mặt khác ba nghị viên khác của đảng bảo thủ cũng tự tìm ngồi xuống vị trí của mình.

Mấy người họ dày vò một lúc mới giải quyết được vấn đề thứ tự chỗ ngồi. Không lâu sau, các nghị viên còn lại lần lượt tiến vào, bên trong đã có một nửa ngồi xuống theo trình tự. Dù sao lời Chung Yến nói đúng thật có đạo lý, mọi người cũng theo đó mà ngồi xuống theo thứ tự vào Nghị viện. Ngay tới cả Pearson tới muộn nhất cũng chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì thêm.

Ngày hôm nay đúng thật không phải lúc thích hợp để tranh chấp. Hôm qua tất cả các Thượng nghị viên trong Hội nghị bàn tròn đều đã đạt thành nhất trí, bọn họ chia ra Vahl, hai người phái trung lập; không phải nói họ tự lập thành một phe, mà là ba người này đều không dựa vào bên nào. Hoặc nói trắng ra, hai Thượng nghị viên tự chơi riêng kia mặc dù xác định thả phiếu đồng ý sẽ định trước trở thành phe bại sau cùng, nhưng sau đó hai bên còn lại chắc chắn sẽ cho họ tài nguyên đền bù, thế nhưng dù sao ba người này cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi.

Bởi vậy, Thượng nghị viên thuộc phe trung lập này hôm qua mới đưa ra dị nghị, muốn Chung Yến đổi phiếu với mình. Người này lấy cớ Chung Yến đã vạch ra chương trình nghị sự lần ngày đã đủ thành minh tinh, nếu còn bỏ phiếu phản đối lôi kéo trí tuệ nhân tạo, chỗ tốt đều để y chiếm thì không khỏi quá tham lam. Một hồi sau còn nói án luận tội là Chung Yến đề ra, nếu bỏ phiếu phản đối sẽ không cách nào bào chữa cho mình được, dân chúng sẽ cảm thấy y lật lọng; không bằng cứ làm nhân vật phản diện cho đến cùng, để Chung Yến bỏ phiếu tán thành.

Động theo tình, hiểu theo lý, đến cùng Chung Yến vẫn không chịu đổi phiếu. Không biết vì sao ngày hôm qua ngày Pearson lại im lặng dị thường, khó có cơ hội chỉnh Chung Yến mà ông ta lại không chêm lời. Người kia không có ai tán thành cùng nên chuyện này không giải quyết được gì.

Hiện giờ, vị theo phe trung lập này đang đầy một bụng phẫn uất an vị bên tay phải Chung Yến. Trừ Chung Yến ra, anh ta là người có tư lịch mỏng nhất.

Mười ba vị Thượng nghị viên đều đã an vị. Khi kim giây và kim phút của chiếc đồng hồ phục cổ tròn treo trên vách tường gặp nhau, những chiếc camera đang lơ lửng trên bàn tròn bắt đầu lóe lên ánh sáng đỏ khi đang hoạt động.

Ở mỗi ngóc ngách Liên Bang, màu đen trên màn hình ảo đã rút đi, người ngồi trước màn hình đều mừng rỡ.

Tinh hà mênh mông, hàng tỷ con người cùng nhau tham dự buổi thịnh yến cuối cùng này.

- Hết chương 82-
Danh sách truyện HOT