Lọc Truyện

Không Nói Nổi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cậu đã mười tuổi vậy mà cách nói chuyện so với mấy đứa trẻ cùng tuổi ngây thơ hơn rất nhiều.

Cố Ngôn Sênh dùng muỗng múc cháo, dưới đáy có mấy mảnh khét giống như là cháo ở đáy nồi ngâm ở trong nước, lỏng bỏng chả có gì.

"Cái này... là phần thừa à?" Cố Ngôn Sênh hỏi cậu.

"Dạ!" Kham Dư nhỏ xíu gật đầu, hai con mắt sáng ngời: "Bình thường sẽ không có chỗ thừa này đâu, nhưng mấy hôm nay là Tết nên mẹ mới cho em đó, còn cho em mấy lần luôn rồi á!"

Cổ họng Cố Ngôn Sênh nghẹn ứ: "Cái này..."

Cái này làm sao có thể gọi là đồ ăn đây.

Hình ảnh trước kia Thẩm Kham Dư đã ăn những gì hiện ra trước mắt anh.

Dưới gầm giường là một thùng cháo ăn liền.

Ở trên xe lén lút ăn trái quýt nhặt ở dưới đất.

Lục trong thùng rác mà lấy ra cho bằng được trái măng cụt.

Trên bàn toàn là đồ ăn ngon, nóng hôi hổi cậu lại co quắp ở một góc bàn mà húp từng thìa cháo loãng. Đợi mọi người ăn xong xuôi, cậu mới gắp lấy phần cơm thừa canh cặn, còn nói: "Cám ơn A Sênh, mấy món này ngon lắm."

---Wordpress: terroirhuongvidattroi---

Hóa ra từ nhỏ cậu đã phải ăn những thứ rác rưởi như vậy sao.

Cho nên lúc mà quả măng cụt bị vứt vào thùng rác, cậu mờ mịt đòi lục tìm là vì từ nhỏ đến lớn đều ăn những thứ đồ như vậy à.

Bây giờ cậu còn nhỏ cho rằng đây là đồ ngon mà chia sẻ cho người khác.

Sau này lớn lên rồi, biết đây toàn là đồ bỏ, liền không cho người khác ăn. Cậu giữ lại để chính mình ăn những thứ này. Theo logic của cậu, cậu sinh ra chỉ được phép ăn những đồ ăn kiểu như vậy mà thôi.

Cố Ngôn Sênh nhắm mắt lại ngăn cho nước mắt không chảy ra ngoài, nhẹ nhàng xoa ót của cậu: "Nghe anh nói này, chén cháo này em không thể ăn. Sau này cũng không nên ăn nữa, mấy cái này không có chất dinh dưỡng, em ăn nhiều cũng chẳng cao lên được đâu."

Không thể cao lớn được sao? Kham Dư mười tuổi bé xíu mở to hai mắt lộ ra chút buồn bực: "Em muốn cao lớn để cùng ba mẹ và anh hai ăn Tết cùng nhau..."

"Sao em lại muốn vậy?" Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng hỏi.

Bé con gãi gãi đầu, hít hít cái mũi nhỏ nói: "Em luôn chọc ba giận. Ai cũng nói không được giận dỗi trong mấy ngày Tết! Nếu không cả năm dễ cáu gắt, dễ bị bệnh..."

Cố Ngôn Sênh giật mình: "....Vì vậy mà em không vào trong nhà à?"

Đứa trẻ nhỏ như vậy không về nhà ăn Tết mà chả có ai quan tâm, không chừng lúc bình thường cũng chả thèm để ý đến.

Trách không được mặc dù cậu đã mười tuổi, nhưng suy nghĩ còn kém mấy đứa bằng tuổi rất nhiều.

Ở thế giới cũ lúc gặp nhau, cách giao tiếp của cậu non nớt vô cùng làm cho anh luôn nghĩ là cậu giả điên giả khùng, khiến người ta phát ghét.

Lại chưa từng nghĩ rằng cậu không có ai chỉ dạy cho, so với người bình thường thì lớn có chút hơi chậm thôi.

"Không vào nhà cũng đâu có sao! Em nhìn thấy cả nhà ăn cơm tất niên, còn được ở cùng với bọn họ. Vừa nãy còn mới ăn cơm tối với cả nhà nè, còn chúc mừng năm mới với nhau nữa đó!" Đứa nhỏ tủm tỉm cười, giọng anh khàn khàn đi nói: "Không cao lên thì không thấy được bên trong thì không thể coi là ăn cơm cùng nhau được!"

Cố Ngôn Sênh chợt nhớ ra trươc khi sinh Hồ Lô Nhỏ, anh hình như chưa từng ăn cơm Tất niên cùng Thẩm Kham Dư. Mỗi dịp lễ, Tết chỉ có mình cậu làm một mâm cơm đầy ắp, trang trí cả nhà sáng sủa hẳn lên. Sau đó người thì lại đi đâu mất, nói chung thì thường thường qua lễ, qua Tết cậu mới quay về.

Anh lại nhớ đến có một lần ăn cơm Tất niên xong, lúc đi đổ rác thì thấy cửa không có khóa, Thẩm Kham Dư ngồi ở bên ngoài tay bưng cái hộp cơm bối rối mà nhìn anh, hai tay luống cuống không biết để thế nào. Anh hỏi cậu: "Cậu không đi chơi à?"

Ý của anh là, nếu đã không đi đâu thì vào nhà mà ăn cơm.

Cậu nghe không rõ, gấp gáp dọn dẹp đồ đạc nói: "Em đi, bây giờ đi ngay. Em đổ rác giúp anh, anh đừng nóng, sắp sang năm mới rồi."

Nói xong thì chụp lấy túi rác, nhanh như cơn gió mà chạy xuống mấy bậc thang biến mất dạng.

Cố Ngôn Sênh vào nhà đi lại cửa sổ nhìn ra bãi tập kết rác, thấy Thẩm Kham Dư ném rác vào đấy rồi đứng hồi lâu, lặng lẽ lau khóe mắt mấy lần.

Cậu chỉ là muốn cùng bọn anh cùng nhau ăn bữa cơm Tất niên. Dù cho là cách một cánh cửa, cách một bức tường thế nhưng cậu chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi, cùng bọn họ nói một câu năm mới vui vẻ.

Không dám đối diện vì sợ anh và con gái giận dỗi, hỏng hết vận khí cả năm.

Từ nhỏ cậu ăn cơm Tất niên như thế, mãi sau này có Hồ Lô Nhỏ mỗi khi đến bữa cơm giao thừa cậu sẽ xác nhận nhiều lần xem mình có được phép ăn cơm cùng không. Lúc ngồi vào bàn cơm, chỉ cần xung quanh có thêm ai khác, hoặc không khí nhộp nhịp hơn, cậu sẽ nghĩ rằng cậu nên đi, nên nhường lại chỗ cho người khác.

---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
(Reup là matday. Đọc ở web reup cũng matday không kém.)

"Anh đẹp trai, sao anh lại khóc?" Đôi tay thô ráp lạnh như băng chạm vào mặt anh, vụng về cẩn thận giúp anh lau nước mắt: "Có phải anh cũng không được về nhà sau khi ăn cơm không? Vậy anh ở chung với em đi, nếu như anh không thích ăn cháo thì em còn mấy cái bánh bao với bánh quy nà, cho anh hết đó, đừng khóc nữa nha~"

".... Không phải." Cố Ngôn Sênh giở tay dụi mắt một cái, anh hít một hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc, nắm chặt lấy bàn tay không có chút thịt nào của cậu mà sưởi ấm, nghẹn nói: "Cơm Tất niên không phải ăn như vậy, nếu như em không dám cùng ba mẹ ăn cơm thì để anh dắt em đi ha."

Đứa nhỏ ngây ngốc nhìn anh, bỗng nhiên không còn cười tươi như trước kia nữa, đôi mắt ngập nước nhìn anh một cái rồi cúi đầu xuống, âm thanh nhỏ như trẻ con ngậm sữa: "Anh tốt quá, đẹp trai lại còn tốt bụng nữa. Đối với trẻ hư mà cũng tốt vậy sao."

Hốc mắt Cố Ngôn Sênh ướt át, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Bé cưng, em rất ngoan, anh rất thích em mà."

Vừa dứt lời anh liền thấy có cái gì nong nóng nhỏ lên tay mình, từng hạt từng hạt rơi liên tục không ngừng. Nhìn đứa nhỏ trước mắt mặt mũi tèm lem, trong mắt còn ần ật hai bao nước mắt, chóp mũi đỏ au, miệng cố gắng nhịn xuống, đè nén tiếng khóc.

Bé biết nước mắt mình rơi lên tay anh đẹp trai liền hốt hoảng lau đi. Một bên lau tay, một bên sốt ruột, nước mắt chảy càng nhiều nói: "Em xin lỗi, xin lỗi anh oa oa oa."

"Không sao, không sao. Em cứ khóc đi!" Nhìn bé cưng nước mắt rơi không ngừng, Cố Ngôn Sênh đau lòng không chịu được, hận không thể khảm bé vào lồng ngực mình.

Anh ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng co ro: "Vậy em có thể nói cho anh nghe không? Sao em lại khổ sở như vậy?"

Anh càng dịu dàng thì cậu càng khóc dữ dội hơn, y hệt như Cố Vũ Điềm lúc khóc, vừa đáng yêu lại còn vừa đáng thương.

"Em muốn sau khi ăn cơm xong thì ... mẹ.... oa ...em muốn mẹ ôm em." Cậu khóc thút thít, lắp ba lắp bắp nói. Cố Ngôn Sênh nghiêm tíc nghe, từng chữ từng chữ đều nghe rất rõ ràng: "Mẹ em rất tốt, rất thơm, muốn mẹ ôm ... nhưng mà mẹ ghét... ghét ...oa ... oa...."

Cố Ngôn Sênh ôm cậu nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh thích, anh ôm em nha."

Bé cưng ngả đầu vào vai Cố Ngôn Sênh, nằm trên vai anh, nắm lấy áo anh: "Anh ơi, anh là người đầu tiên nói thích em.... Nhưng mà em không ngoan.... Anh mà biết là sẽ ghét em ngay..."

"Anh giỏi lắm đấy, anh thấy em là biết em là bé cưng rất ngoan." Cố Ngôn Sênh dỗ cậu, cũng không hay biết lệ của anh cũng rơi đầy mặt.

Anh thật quá may mắn.

May mắn là cậu vẫn ở trong ngực của anh mà khóc, chứ không phải là ôm lấy đồ anh mua mà ngẩn người, lén lút rơi nước mắt, đem đồ đạc của anh vuốt thẳng từng nếp rồi khi rời đi cũng chẳng mang theo thứ gì.

May mắn là cậu vẫn nghe được lời anh dỗ dành, chứ không phải là nơm nớp lo sợ mà chui vào ngõ cụt, dỗ kiểu gì cũng không chịu ra.

May mắn là anh còn có thể gặp lại một Thẩm Kham Dư non nớt, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười. Không còn dáng vẻ bị dồn đến đường cùng không có đường kui. Cậu còn nhỏ như vậy, anh có thể dùng cả đời để đền bù cho cậu.

Kham Dư bé nhỏ cảm giác nước mắt Cố Ngôn Sênh rơi trên bả vai mình lập tức ngẩng đầu dậy, bản thân còn khóc không ngừng nấc lên mà lau nước mắt cho anh: "Anh ơi, hức! Em không khóc, anh cũng không khóc nha. Em hôn hôn được không?"

Cố Ngôn Sênh còn chưa kịp phản ứng, bé cưng đã ôm lấy đầu anh, hôn lên trán anh một cái.

Môi bé cưng non mềm như nước, nhẹ nhàng chạm một cái làm cả người Cố Ngôn Sênh tê dại, chân run suýt chút nữa mất trọng tâm mà ngã ra đất.

Kham Dư bé nhỏ nhìn vẻ mặt thất thần của Cố Ngôn Sênh nhịn không được mà chọt chọt lên mặt anh, nấc nhẹ một cái cẩn thận hỏi: "Hức! Anh đẹp trai không thích hôn sao? Lúc anh em khóc, mẹ em chỉ cần hôn một cái là anh ấy liên vui vẻ cả lên."

Bé cưng bối rối vò tóc, bỗng nhiên nhận ra: "A phải rồi, mẹ em còn ... Hức! Thổi thổi, đau nhức và nước mắt mau bay đi đi!"

Nói xong cậu hít hơi muốn thổi cho Cố Ngôn Sênh chợt thấy cả người lơ lửng trên không --- Anh đẹp trai bế cậu lên, anh đẹp trai cúi đầu thở gấp á.

Bé cưng biết anh hai của bé tim không được tốt nên mỗi khi bị bệnh sẽ thở như thế mà lo lắng vô cùng: "Anh đẹp trai, anh không thoải mái ạ? Để em thổi cho anh đi..."

Cố Ngôn Sênh vội ho một cái: "Không cần, không cần thôi đâu bé cưng. Anh không sao, em đi cùng anh ăn cơm Tất niên được không? Em muốn ăn gì?"

"Dạ được!" Kham Dư bé nhỏ ôm cổ anh, âm thanh giòn tan: "Em muốn cháo hột vịt màu đen!"

"Đó là cái gì vậy?" Cố Ngôn Sênh ngơ ra.

"Là mấy miếng màu đen giống trứng ở trong chén cháo á~~~"

Cố Ngôn Sênh nghĩ nghĩ, liền cười: "À cái đó là cháo hột vịt bắc thảo với thịt nạc. Mà thôi, nếu em thích gọi là hột vịt màu đen thì cứ gọi vậy đi. Sau này chúng ta gọi nó là cháo trứng màu đen là được."

"Dạ!" Bé cưng cười tươi, lại gần bên tai Cố Ngôn Sênh dùng âm thanh sữa mềm nói: "Anh đẹp trai, để em nói cho anh nghe một bí mật! Anh không được nói cho ai khác nghe nha!"

Cố Ngôn Sênh thấy tai có chút ngưa ngứa, cười lớn: "Em nói đi!"

"Anh là người đầu tiên nói thích em ~ cho nên em cũng cực kỳ thích anh luôn á!" Cậu hưng phấn mà nói lớn tiếng, hoàn toàn quên mất là muốn thì thầm mùa xuân với anh.

Đầu tiên sao?

Đồ ngốc, còn vui vẻ như vậy.

Cố Ngôn Sênh thở dài, cố đè nén đáy lòng chua xót: "Anh sẽ luôn yêu thích em."

"Em cũng sẽ luôn yêu thích anh ~" Cậu vui vẻ muốn chết, hai con mắt cười đến mức chả thấy đâu.

"Được, nhất định là thế ha."

---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
(Reup là matday. Đọc ở web reup cũng matday không kém.)

Cố Ngôn Sênh đậu xe ở một nơi khá xa, đến khi anh đi đến cạnh xe thì bé cưng đã ghé vào vai anh ngủ mất, hô hấp chó chút nặng nề, còn chút nóng hổi. Anh để cậu nằm ở ghế sau, sờ vào trán cậu cảm thấy nhiệt độ có hơi cao.

Có lẽ thỉnh thoảng cậu khàn khàn là vì cơn sốt này rồi. Cậu bắt đầu nóng lên, không còn sức mà cái đồ ngốc này còn cố gắng vui vẻ, tưng bừng nhảy nhót nói cười với anh, còn hớn hở theo anh ăn cơm Tất niên.

Có lẽ lâu rồi không có ai nguyện ý nói chuyện với cậu.

"Anh đẹp trai..." Kham Dư bé cưng cảm nhận được bàn tay anh đang sờ trán mình, mơ màng hé mắt khản giọng nói: "Hình như em sốt rồi.... Anh để em đi ra ngoài đi..."

Cố Ngôn Sênh sờ khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ hồng của cậu, dịu dàng nói: "Không việc gì, bé cưng mệt thì ngủ đi, anh chăm cho em ha."

Bé cưng dù sao cũng là con nít, lúc bị bệnh cũng không chống đỡ được bao lâu, lát sau liền thiu thiu ngủ mất.

Cố Ngôn Sênh tìm tấm chăn đắp lên cho cậu sau đó đi vào ghế lái muốn khởi động xe lại phát hiện bởi vì trời lạnh, xe đỗ quá lâu nên đề mãi không thấy nổ.

Anh thử mấy lần cũng không có đề được, lo lắng không biết nên làm gì đành gọi điện thoại cho Đường Tu.

Đường Tu nghe anh bị chết máy xe ở một vùng quê hẻo lánh, mở miệng mắng: "Đại thiếu gia, cuối năm rồi, cậu xem đây có phải là chuyện mà con người nên làm không? Chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy làm chết máy xe, sao cậu không ở yên một chỗ cho tôi nhờ hả?"

Cố Ngôn Sênh biết Đường Tu chửi rất ác nhưng sẽ rất nhanh đến đây. Đúng như dự đoán, sau khi xổ một tràn cho anh nghe, khi Đường Tu đến cũng chỉ nói một câu: "Tao lạy, thằng nhóc này mày chỉ có những lúc này mới nhớ đến anh mày thôi, không biết xấu hổ."

Anh không biết Đường Tu đã lái đến đây mất bao lâu, nhưng chưa đầy nửa tiếng y đã đến đây. Nói chung là khi vừa đến nơi liền quát Cố Ngôn Sênh mãi cho đến khi nhìn thấy đứa nhỏ xinh xắn trên xe, miệng của y im bặt không chửi nữa, hỏi: "Ai đây?"

Cố Ngôn Sênh không đáp chỉ dùng áo khoác bọc kĩ càng đứa nhỏ gấp gáp nói: "Em ấy sốt rồi, cậu nhanh đến xem chút đi."

Đường Tu vội vàng lấy túi thuốc của mình ra cấp cứu đơn giản sau đấy đưa hai miếng hạ sốt cho Cố Ngôn Sênh: "Không có chuyện gì lớn, đứa nhỏ thay răng cho nên mới như vậy. Dán một miếng ở trán, một miếng ở bụng."

Cố Ngôn Sênh lột miếng hạ sốt dán lên trán sau đó nhẹ nhàng vén áo đứa nhỏ lên, lộ ra cái bụng có chút gầy gò lộ cả xương sườn, tròng mắt anh co lại.

"Nhìn phát biết ngay là dinh dưỡng không đủ. Đứa nhỏ đáng yêu này trong nhà không có cho cơm ăn à?" Đường Tu dừng một chút hỏi lại: "Ủa mà mày còn chưa nói cho tao nghe, đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?"

Cố Ngôn Sênh dán xong hai miếng hạ sốt lạnh lùng nói: "Em ấy không có nhà, tôi đưa em ấy về."

Đường Tu chớp mắt: "Gì? Đưa về? Nuôi ...hả?"

"Ừ."

"...Nuôi lớn rồi thì?"

"Kết hôn."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT