Khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Yến Tây Minh, toàn bộ khán đài đều im lặng như tờ, mấy trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh, không thể tin tưởng được hô to.
Hoàn toàn không hề giống bức ảnh kia…
Không có mụn, không có tàn nhang, cũng không có răng hô.
Khuôn mặt của anh trắng nõn sạch sẽ, rất đẹp, không, phải nói là đẹp kinh khủng.
Lê Niệm cũng sững người, đứng ở phía xa nhìn khuôn mặt kia Yến Tây Minh.
Phản ứng đầu tiên chính là vẻ đẹp, tóc đen môi mỏng, sống mũi cao thẳng, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ xuất sắc, làn da trắng tới mức chói mắt.
Đôi mắt của anh vốn dĩ đã hẹp dài, khi kết hợp với các đường nét trên khuôn mặt lại hài hòa một cách bất ngờ, chỉ cần liếc mắt nhìn qua thì ai cũng sẽ bị ấn tượng bởi vẻ đẹp đó, khác hoàn toàn với tính cách nhạt nhẽo của anh.
Khi khẩu trang bị rơi ra, Yến Tây Minh hơi nhíu mày, dường như anh cảm thấy không vui, anh im lặng nhặt khẩu trang lên, nhìn thấy nó đã dính bụi, anh cũng không tiếp tục đeo nữa, mà cất nó vào túi quần, sau đó ngước mặt lên, cằm khẽ hếch lên, để lộ ra đường cổ uyển chuyển, xương quai xanh thấp thoáng hiện bên dưới cổ áo.
Anh đổ rất nhiều mồ hôi, quần áo dán sát vào người, lộ ra dáng người cân xứng cùng với cơ bắp rắn chắc, dáng người cao gầy nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Lê Niệm cảm giác được xung quanh cô đều là tiếng hít thở rất mạnh, còn có cả âm thanh nuốt nước miếng.
Bên ngoài đều đã kinh ngạc như vậy, chứ đừng nói là ngay trong giữa sân, Cố Dữ đứng đối diện khó tin nhìn chằm chằm Yến Tây Minh, lần đầu tiên hắn mới biết cái gì gọi là photoshop, con mẹ nó đây rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau mà?
Là đứa nào đã tung tin bậy như vậy, hắn thật sự muốn làm thịt kẻ đó!
Cố Dữ không nhịn được nhìn về phía Lê Niệm, quả nhiên cô vẫn đang nhìn chằm chằm Yến Tây Minh không nhúc nhích, cùng với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Cố Dữ càng khó coi hơn, phải nói là sau khi trận đấu này bắt đầu thì sắc mặt đã không tốt rồi, vốn dĩ muốn áp chế khí chất của Yến Tây Minh, kết quả thì sao chứ? Lại để cho tên này có cơ hội tỏa sáng, đúng là điên thật!
Tô Triết cũng không thể tưởng tượng được, trước khi đăng ảnh photoshop của Yến Tây Minh lên diễn đàn, hắn không hề nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra theo hướng như vậy, nếu đúng thì tên này phải cởi khẩu trang trong cơn giận để chứng minh trong sạch của mình.
Nhưng Tô Triết chắc chắn rằng tên này không thể nào đẹp được, bằng không thì sao phải cứ che mặt mãi chứ, mà dường như Yến Tây Minh cũng không hề quan tâm đến bức ảnh đó, cũng không hề muốn làm sáng tỏ bất cứ điều gì.
Dần về sau Tô Triết cũng cho rằng tên Yến Tây Minh này thật sự trong rất tệ, nhưng ngay lúc không phòng ngừa lại bị hiện thực hung hăng tát cho một cái.
Nếu người này mà xấu thì bọn họ cũng chẳng cần sống nữa.
Ngay cả thầy giáo thể dục cũng sửng sốt một lúc, rồi mới thổi còi một cái: “Cố Dữ vừa mới phạm quy, thay người!”
Cơ thể Cố Dữ cứng đờ, vẻ mặt thẫn thờ bước ra khỏi sân.
Tiếng còi vang lên, giúp cho các nữ sinh ngồi bên ngoài định thần lại, cả đám giống như phát điên lên.
“A a a! Yến Tây Minh cố lên!!!”
Con người quả nhiên là động vật thị giác, những người lúc nãy vừa mới cổ vũ Cố Dữ nhưng lúc này đang kêu gào gọi tên Yến Tây Minh, tiếng hét chói tai tới mức có thể lật tung cả mái nhà.
Yến Tây Minh lại không bị ảnh hưởng gì nhiều, bắt đầu chơi vòng cuối cùng, vì sau khi Cố Dữ rời sân, rõ ràng đối thủ yếu hơn rất nhiều, hơn nữa một số người cứ liên tục nhìn khuôn mặt anh rồi tự mình hoài nghi cuộc sống nên động tác chậm chạp hơn rất nhiều.
Yến Tây Minh nhân cơ hội này, ba bước lên rổ, trái bóng rơi chính xác vào rổ.
Thầy giáo thể dục thổi còi, tuyên bố trận đấu kết thúc, lớp A1 chiến thắng.
Đám người A1 vui tới mức muốn phát điên, nhảy dựng lên vỗ tay, hô to tên Yến Tây Minh, ngay cả Lý Như cũng kích động ôm Lê Niệm nhảy nhót: “CMN! Cậu có nhìn thấy rõ không? Chúng ta thắng rồi, trước đây tớ còn không biết mỹ nhân kế là gì, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ rồi, Yến Tây Minh tuyệt quá, quá đẹp! Quá đẹp!”
Lê Niệm không thể không gật đầu: “Đúng vậy.”
Tuy rằng trực giác của cô cho rằng Yến Tây Minh lớn lên chắc hẳn không tệ, nhưng sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh thì cũng phải kinh ngạc, anh lớn lên so với con gái còn xinh đẹp hơn, nhưng lại không hề nữ tính, thật sự rất đỉnh.
Sau khi trận đấu kết thúc, các nữ sinh bên ngoài giống như ong vỡ tổ chạy như điên vào sân bóng, vốn dĩ nước bọn họ mua cho Cố Dữ hiện tại hơn phân nửa đều chạy về phía Yến Tây Minh.
Tô Triết nhìn nữ thần của hắn ta ngượng ngùng rụt rè đưa nước và khăn lông cho Yến Tây Minh, tức giận tới mức nghiến chặt răng.
Nhưng mà Yến Tây Minh không nhận nước hay khăn lông của bất kỳ ai, mồ hôi chảy xuống chóp mũi nhỏ nhắn, lạnh mặt nhìn các cô: “Không cần, nhường đường một chút.”
Cố Dữ cũng không có tâm trạng uống nước, khi hắn định rời đi, thì nhìn thấy Lê Niệm cầm một chai nước chậm rãi đi tới, bước chân của hắn dừng lại, sau đó nhìn thấy cô đi tới trước mặt Yến Tây Minh.
“…”
Lúc Lý Như xem trận đấu cảm thấy hơi khát nước, nên đi tới căn tin mua hai chai nước mang về, có một chai là cho Lê Niệm, nhưng Lê Niệm không thấy khát, khi cô nhìn thấy Yến Tây Minh ra ngoài, nên tiện tay mang tới cho anh.
“Chúc mừng cậu giành chiến thắng.” Cô mỉm nói.
Yến Tây Minh nhìn cô hai giây, không nhận lấy, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không đưa cho bạn trai của cậu sao?”
Lúc nãy thi đấu, anh còn tưởng rằng cô sẽ cổ vũ cho Cố Dữ.
“Chia tay lâu rồi.” Rõ ràng Lê Niệm không hề muốn nhắc tới chuyện này, quơ chai nước: “Cậu có muốn hay không? Nếu không tớ sẽ tự mình uống đó.”
Lúc này Yến Tây Minh mới vươn tay nhận nước: “Cảm ơn.”
Lê Niệm nhìn khuôn mặt của anh, tuy rằng rất đẹp nhưng cảm xúc nhạt nhẽo giống y như đôi mắt của anh vậy, cái gì cũng không nhìn ra được.
Nhưng dường như cô cảm giác được tâm trạng của anh đã tốt hơn.
Yến Tây Minh vặn nắp chai uống hai ngụm nước, thấy Lê Niệm đang im lặng nhìn mình, anh nhướng mày nói: “Sao vậy?”
“Không nghĩ tới cậu lại đẹp trai đến như vậy.” Lê Niệm ăn ngay nói thật.
“Cho nên?” Yến Tây Minh cho rằng cô cũng giống như những nữ sinh khác, nên giọng nói bất giác trở nên lạnh lùng.
“Có gì dùng đó!” Lê Niệm hận sắt không thành thép nhìn anh: “Cậu có khuôn mặt này thì cần gì phải đi làm thêm chứ, cứ ở trên mạng livestream thì mỗi ngày đều có thể thu được mấy chục ngàn tệ, cần gì phải tự mình làm, cậu có bị ngốc hay không?”
“…”
Mạch não của cô gái này quá kỳ lạ, nhất thời Yến Tây Minh không biết phải phản ứng gì.
“Tớ cảm thấy cậu có thể xem xét một chút đó.” Lê Niệm nói giỡn: “So với làm thêm dễ kiếm tiền hơn nhiều, còn nhẹ nhàng nữa, nếu cậu thật sự muốn làm, tớ có thể làm người đại diện cho cậu, đến lúc đó chúng ta chia 5:5.”
Vốn dĩ cô chỉ tùy tiện nói mà thôi, nhưng không nghĩ tới sau khi Yến Tây Minh nghe xong, lại im lặng một lúc, đột nhiên cười nhẹ.
Lê Niệm sửng sốt, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, trước kia có khẩu trang che đi, anh có cười hay không thì cô cũng không biết.
Có thể là do thói quen, nên khi Yến Tây Minh cười sẽ khắc chế, không để lộ hàm răng, môi hơi nhếch lên, đuôi mắt thon dài sẽ cong lại, vốn dĩ khuôn mặt của anh rất đẹp trai, chỉ là thường ngày đều bị khí chất lạnh lùng bao quanh, hiện tại khi anh nở nụ cười, còn mang theo chút quyến rũ.
Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc[1].
[1]Cười lần thứ nhất khiến nghiêng thành của người, cười lần thứ hai khiến nghiêng nước của người.
Đột nhiên trong đầu Lê Niệm hiện lên câu nói này, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Được.”
“Hả?” Lê Niệm lại sửng sốt, còn tưởng rằng anh sẽ giống như trước đây không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Tớ nói giỡn thôi.”
“Ừ.” Yến Tây Minh rũ mắt nhìn cô: “Tôi cũng vậy.”
“…”
—
Một lần nữa khuôn mặt Yến Tây Minh lại nổi tiếng trên diễn đàn trường học, hơn nữa còn lan truyền tới các trường khác.
Chẳng qua lúc này đây bởi vì khuôn mặt quá xuất sắc, tất cả mọi người liên tục khen ngợi, thuận tiện hung hăng mắng tên đã đăng tấm hình xấu xí đó.
[Cmn, có người nào đào ra được tên kia là không? Tôi muốn hỏi thăm cả nhà bọn họ!]
[Tên đó chắc là cô nhi nhỉ? Thì mới có thể làm ra chuyện không có tính người như vậy.]
[Có phải hắn đang xâm phạm Yến Tây Minh không? Đây rõ ràng đặt điều cho người ta!]
[Rõ ràng tôi đã bảo Yến Tây Minh đẹp trai mà hu hu hu, nhan sắc của cậu ta đúng là chỉ thần tiên mới có mà, tôi tuyên bố tôi chính là nhan cẩu!]
[Không biết cậu ta có bạn gái chưa nhỉ? Không lừa dối gì các người…]
[Tôi đã sớm nhìn ra bức ảnh kia là photoshop mà, tôi đã nói mà các người không tin, còn có rất nhiều người nhắn tin chúc phúc cho tôi và Yến Tây Minh ở bên nhau tới chết, hiện tại tôi chỉ muốn nói cảm ơn những lời chúc phúc đó, hy vọng các người đừng mơ tưởng tới bạn trai của tôi nữa {Đầu chó.jpg}]
…
Cuối cùng, người đăng bài đó bị mọi người mắng nhiều tới mức xấu hổ xóa bài bỏ chạy, được thay thế thành các bài đăng bức ảnh chụp Yến Tây Minh khi anh chơi bóng rổ.
Thiếu niên khí phách mạnh mẽ, ánh mắt đen như hố sâu, tóc đen da trắng, khuôn mặt tinh xảo như ngọc.
Đẹp trai 360 độ không góc chết.
Một đám người điên cuồng bình luận muốn liếm màn hình.
—
Ngày hôm sau Lê Niệm tới trường học, nhìn Yến Tây Minh ngồi bên cạnh mình không còn đeo khẩu trang nữa, dường như là biết có đeo khẩu trang cũng vô dụng, dù sao khuôn mặt thật của anh cũng đã lan truyền khắp trường học.
Hiện tại lớp học có không ít nữ sinh nhìn lén mặt anh.
Khi Lê Niệm đang tính đi tới, thì đột nhiên bị Lý Như xông tới kéo tay chạy ra khỏi lớp học.
“Sao vậy?” Vẻ mặt Lê Niệm bối rối.
“Lúc nãy tớ vừa biết một tin vô cùng kinh ngạc! Vậy mà lớp trưởng chính là Yến Tây Minh!” Lý Như hạ thấp giọng kích động nói.
“…” Lê Niệm: “Học cùng lớp lâu như vậy, mà hiện tại cậu mới biết cậu ấy tên gì sao?”
Lý Như gấp tới mức dậm chân: “Ai da, ý của tớ không phải là vậy, tớ nói cậu ta chính là Yến Tây Minh đó! Cậu còn nhớ rõ không? Là thiếu niên thiên tài thi được hạng nhất đầu vào trường Bắc Dục trong kỳ thi tuyển sinh năm ngoái đó! Lúc đó báo chí còn đưa tin rất rầm rộ.”
Lê Niệm hơi ngẩn người, tuy rằng biết Yến Tây Minh không đơn giản, nhưng không nghĩ tới anh lại xuất thân từ Bắc Dục, đó chính là trường trọng điểm của thành phố, cũng là trường cấp ba tốt nhất, so với loại trường công quy củ như bọn họ không hề giống nhau.
Bắc Dục là nói hội tụ thiên tài, đa số đều thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, từng có người thi đậu cả MIT cùng Oxford.
Hồi cấp hai Lê Niệm cũng báo danh trường học này, nhưng điểm số thật sự quá cao, lúc đó cha Lê còn tính tiêu tiền để đưa Lê Niệm vào, nhưng cuối cùng vẫn bị cô từ chối vì cô cảm thấy không cần thiết.
“Hơn nữa tớ cũng biết nguyên nhân tại sao cậu ta chuyển trường rồi, lúc trước cậu ta ở Bắc Dục rất nổi tiếng, sau khi khuôn mặt bị lộ, mọi tin tức đều được đăng trên diễn đàn.”
Lý Như thở dài: “Đều là do khuôn mặt kia gây họa, hình như là bởi vì lớn lên quá đẹp nên được một vị tiểu thư nhà giàu coi trọng, dùng rất nhiều thủ đoạn ép cậu ta làm bạn trai của cô ta, còn tìm cả xã hội đen tới gây chuyện và uy hiếp cậu ta, nói chung là quậy rất lớn, sau đó thì Yến Tây Minh đã bị yêu cầu thôi học.”
“À…” Khó trách anh vẫn luôn đeo khẩu trang, đúng là sắc đẹp hại người. Lê Niệm thổn thức: “Chỉ vì lớn lên đẹp trai, không chỉ bị đánh, mà còn bị ép thôi học sao?”
“Hở…”
Lý Như là đang muốn nói không phải cậu ta bị đánh, mà là cậu ta đánh người ta tới mức xém chết nên mới bị ép thôi học, nhưng nghĩ tới chuyện Lê Niệm đang ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh, vì không muốn cô gia tăng gánh nặng tâm lý, nên Lý Như quyết định tạm thời không nói cho cô biết.
“Đúng rồi, cậu có biết không?” Lý Như mỉm cười thần bí: “Thì ra khi cậu ta ở trường cũ còn có cả biệt danh.”
Lê Niệm chớp mắt: “Là gì vậy?”
—
Lê Niệm và Lý Như nói chuyện một lát rồi cùng nhau quay về phòng học.
Chỉ mới học xong tiết đầu tiên, Lê Niệm cảm giác được có không ít người nhìn về phía này, dường như lần nào ngẩng đầu lên đều có thể bắt gặp ánh mắt của nữ sinh, những người bị cô bắt gặp đều đỏ mặt cúi đầu xuống, nhìn là biết ngày mấy thiếu nữ này đang tới thời kỳ tương tư.
Nếu không phải ánh mắt của cô và bọn họ không giao nhau, thì Lê Niệm còn tưởng rằng mấy cô nàng này đang yêu thầm cô đó, còn đương sự ngồi bên cạnh cô lại chẳng có cảm giác, vẫn giống như ngày thường yên tĩnh ngồi bên cạnh ôn bài, ngay cả đầu cũng chả thèm ngước lên.
Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, Lê Niệm còn cho rằng mấy cô nàng này nhìn chán khuôn mặt của Yến Tây Minh thì sẽ dừng lại, nhưng cho đến tận buổi chiều bọn họ vẫn chưa chịu dừng lại, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng nhiều hơn, khiến cho cô có cảm giác bản thân đang ngồi trên đống lửa.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, quay đầu nhìn Yến Tây Minh nói: “Này, cậu vẫn nên đeo khẩu trang lên đi, quá gây chú ý rồi.”
Yến Tây Minh ở viết bài thi, không thèm để ý tới cô.
Lê Niệm hơi hơi híp mắt, gọi biệt danh trong tin đồn bát quái của anh: “Yến mỹ nhân ơi?”
“Xoạt —”
Cây bút của Yến Tây Minh chọc thủng giấy thi, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô: “Cậu vừa kêu tôi là gì?”
“Yến mỹ nhân đó.” Lê Niệm cười tủm tỉm, lấy ra khẩu trang KN95 màu đen, tự mình đeo lên mặt anh: “Cái khẩu trang này rất tốt, vừa cứng cáp vừa dày dặn, nhất định có thể phong ấn giá trị nhan sắc của cậu.”
Lê Niệm nhìn kỹ, mẹ nó, vì sao cậu ta đeo khẩu trang rồi mà vẫn có thể đẹp như vậy, vì vậy cô lại đeo thêm một cái khẩu trang màu xanh lam nữa cho anh: “Vẫn nên đeo thêm một cái nữa đi, bảo vệ gấp đôi, cậu sẽ không phải lo lắng bị virus xâm nhập nữa.”
“…” Yến Tây Minh nghi ngờ cô đang muốn anh ngợp chết.
“Vì sao cậu muốn tôi đeo.” Anh kéo hai cái khẩu trang xuống, thấp giọng hỏi: “Không phải trước đây cậu luôn muốn tôi cởi sao?”
“Vậy mà còn phải hỏi sao?”
Lê Niệm nhìn thấy anh dùng khuôn mặt chói lòa đó nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy có chút khó thở.
“Còn không phải là vì cậu lớn lên quá đẹp, có rất nhiều người nhìn về phía này…” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt sang hướng khác.
“À.” Yến Tây Minh nhướng mày: “Cậu cũng vậy sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Lê Niệm nói thẳng không hề suy nghĩ.
“Vậy cậu để ý cái gì chứ?”
“…Cậu cho rằng người nhìn cậu chỉ có nữ sinh sao?” Đột nhiên Lê Niệm lên tiếng.
Yến Tây Minh: “?”
“Lúc trước vốn dĩ có rất nhiều nam sinh nhìn lén tớ, hiện tại tất cả đều chuyển sang nhìn cậu.” Lời nói của Lê Niệm rất đáng sợ: “Tớ, một thiếu nữ xinh tươi như hoa, vậy mà lại không bằng nam sinh như cậu! Cậu cảm thấy tớ cam tâm sao?”
“…”
“Nếu còn để cho bọn họ nhìn nữa, cậu biết bản thân sẽ có hậu quả gì không?” Lê Niệm không tin là không hù được anh.
Yến Tây Minh im lặng suy nghĩ một lát: “Hậu quả là đánh bọn họ một trận à?”
“…”
Vào tiết ba tự học buổi chiều, Lê Niệm vừa làm bài tập vừa nghĩ cách sao cho Yến Tây Minh đeo khẩu trang lại như lúc trước, nếu không cứ tiếp tục như vậy, cô sợ ngày nào cô cũng phải đối diện với khuôn mặt đó, trái tim sẽ không chịu nổi.
Sau khi quen Cố Dữ, cô đã miễn dịch với các loại trai đẹp, nhưng đó là đối với trai đẹp bình thường, còn loại người đẹp giống như Yến Tây Minh…
Thì ai con mẹ nó đỡ được chứ!
Đúng lúc này, điện thoại trong hộc bàn của Yến Tây Minh rung lên, anh dừng bút lại, lấy điện thoại ra xem, tên người gọi là chủ nhiệm lớp em gái anh.
Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng học nghe điện thoại.
“Alo?”
“Alo, xin chào, cho hỏi là anh trai của Yến An Nguyệt sao?” Trong điện thoại vang lên giọng nữ dịu dàng.
Yến Tây Minh thấp giọng nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Hiện tại cậu có tiện đi tới trường học một chuyến không? An Nguyệt xảy ra chuyện rồi.”
…
Lê Niệm nhìn thấy Yến Tây Minh bình tĩnh mà đi ra ngoài, sau đó lại u ám quay về, hoảng sợ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Yến Tây Minh không trả lời, nhét sách và bút vào cặp, nói với cô rồi vội vàng rời đi: “Giúp tôi xin nghỉ với thầy, cảm ơn.”
Lê Niệm chưa bao giờ nhìn thấy anh vội vàng như vậy, nên đi tới văn phòng xin nghỉ cho anh.
Mã Quốc Phú ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên: “Em ấy có nói vì sao không?”
“Dạ không.” Lê Niệm lắc đầu.
“Được, thầy biết rồi, em quay về đi.”
“Dạ.”
Lê Niệm vừa mới bước ra khỏi văn phòng, điện thoại trong túi cô rung lên, mở ra xem thì thấy tên gọi là chủ nhiệm lớp của em trai.
Cô có dự cảm không tốt, nghe máy: “Alo?”
“Xin chào, cho hỏi là phụ huynh của em Lê Tiêu sao?”
“Em là chị của nó.”
“A, xin lỗi, cô gọi sai số, cô vốn dĩ muốn gọi cho cha mẹ em.”
“Không sao cả.” Lê Niệm nói: “Em ấy xảy ra chuyện gì sao ạ?”
“À…thằng bé ăn hiếp một bạn học nữ, cho nên cô muốn mời phụ huynh tới trường nói chuyện một chút, cô cúp máy trước đây, thật ngại quá.”
“Vẫn để em đi cho.” Lê Niệm nghe thấy em trai lại gây chuyện, cảm thấy có chút đau đầu: “Cha mẹ em rất cưng chiều thằng bé, có nói chuyện cũng vô dụng thôi.”
Mã Quốc Phú đang soạn giáo án, lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, ngẩng đầu nhìn thấy là Lê Niệm vừa mới rời đi, mặt vô cảm nói: “Thầy ơi, em cũng muốn xin nghỉ.”
“…”
—
Khi Yến Tây Minh tới văn phòng của chủ nhiệm em gái, nhìn thấy Yến An Nguyệt đứng cạnh một thằng nhóc nào đó.
Bím tóc Yến An Nguyệt lỏng lẻo, quần áo cũng lộn xộn, còn dính cả bụi trắng, đôi mắt cô bé đỏ bừng, mím môi cố gắng kiềm chế không khóc.
Chủ nhiệm lớp cô giáo Hoàng đang đứng bên cạnh dỗ Yến An nguyệt, một giáo viên khác đang dạy dỗ thằng nhóc kia, trên mặt thằng nhóc có dấu tay màu đỏ, quần áo cũng bẩn, dáng vẻ cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng thằng nhóc này hất mặt lên ra vẻ chẳng sao cả, vừa nhìn là biết không quan tâm.
Yến An nguyệt nhìn thấy Yến Tây Minh tới, lập tức chạy tới ôm lấy anh, khóc ròng nói: “Hu hu hu anh trai, thật xin lỗi!”
Thằng nhóc quay sang khó chịu nhìn anh.
Yến Tây Minh xoa đầu cô, ngẩng đầu nhìn về phía giáo viên, trầm giọng hỏi: “Cô giáo Hoàng, có chuyện gì vậy?”
“Sự việc là như vậy.” Cô giáo Hoàng thở dài: “Nguyên nhân là do Lê Tiêu trong tiết Ngữ Văn đã quậy phá, tróc sơn tường ném lên đầu An Nguyệt, giáo viên đã nhắc nhở thằng bé vài câu, nên em ấy tức giận, còn ném sách của em gái em xuống đất dẫm lên, sau đó An Nguyệt khóc lóc bước tới đánh Lê Tiêu, đến khi chúng tôi nhìn thấy thì cả hai đang nằm trên mặt đất đánh nhau… Xin lỗi, là chúng tôi không quản tốt bọn trẻ.”
Yến Tây Minh nhìn về phía Lê Tiêu, sắc mặt lạnh băng nói: “Cậu vì cái gì mà ức hiếp em gái tôi? Tốt nhất là cho tôi một lý do.”
“Tôi chỉ xem cậu ấy không vừa mắt thôi đấy, có được không?” Lê Tiêu hất khuôn mặt trắng nhỏ lên, chẳng thèm quan tâm nói: “Có bản lĩnh thì anh đánh tôi đi, anh dám sao?”
Ánh mắt Yến Tây Minh trở nên u ám, ngón tay thon dài chậm rãi cuộn thành nắm đấm, trên mu bàn tay xuất hiện gân xanh.
Anh bước một bước đi về phía Lê Tiêu.
“Anh ơi, đừng mà!”
“Anh trai của An Nguyệt, đừng xúc động, thằng bé chỉ là con nít thôi!”
Yến An Nguyệt và cô giáo Hoàng cùng lúc ngăn lại.
Yến An Nguyệt ôm chặt đùi Yến Tây Minh không buông, khóc lóc nói: “Là do em sai, em không nên đánh nhau với cậu ấy, anh trai ơi, chúng ta quay về đi…”
Yến Tây Minh cứng đờ dừng bước chân lại.
Lê Tiêu: “Nếu anh dám chạm tới tôi dù chỉ là một chút, tôi sẽ nói cho cha tôi biết, để cho anh không bao giờ được ăn no nữa!”
Vẻ mặt Yến Tây Minh cực kỳ đáng sợ, nhưng Lê Tiêu không hề sợ chút nào, vẻ mặt vẫn ngứa đón như cũ: “Nhà tôi có công ty lớn, có dùng bao nhiêu cũng không hết tiền, các người chỉ là đồ nhà nghèo, có tin tôi nói với cha tôi một tiếng, ông ấy sẽ làm cho các người thôi học ngay lập tức không?”
Yến Tây Minh lạnh lùng nhìn củ cải nhỏ này, cảm thấy bản thân sắp không nhịn được nữa.
“Lê Tiêu!” Cô giáo Hoàng nghiêm mặt khiển trách: “Phụ huynh của em đang trên đường tới, nếu dám thì nói với phụ huynh em đi.”
Lê Tiêu: “Nói thì nói, nhất định mẹ sẽ đứng về phía tôi…”
Cậu còn chưa nói xong, cửa văn phòng được đẩy vào, cậu nhìn thấy Lê Niệm xuất hiện ở cửa, đột nhiên khuôn mặt nhỏ cứng đờ, vẻ mặt giống như đang nhìn thấy quỷ.
Yến Tây Minh cũng nhìn qua, đột nhiên cảm xúc tức giận dừng lại.
Lê Niệm vừa mở cửa thì nhìn thấy Yến Tây Minh, cô hơi ngẩn người, không biết vì sao anh lại ở đây, thì nghe thấy được Lê Tiêu sợ hãi, hét về phía cô giáo: “Không phải cô nói đã gọi mẹ em tới sao? Tại sao lại gọi chị của em chứ???”