“Vậy mà cậu lại khen tớ xinh đẹp!” Giống như Lê Niệm chưa từng quen biết người này vậy: “Phục vụ các cậu ngoại trừ tiếp đãi khách còn kiêm luôn cả việc khen ngợi khách sao?”
“…Ừ.”
Yến Tây Minh nhẹ nhàng trả lời: “Đi thôi, tôi dẫn cậu về.”
“Được.” Lê Niệm không có ý kiến, đi sát theo anh, cô thật sự chẳng muốn đụng phải loại người nào như Trương Úc Bảo nữa đâu.
Bọn họ còn chưa đi vài bước, đột nhiên phía sau có người gọi họ lại.
“…Yến Tây Minh?” Giọng nói của thiếu nữ đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu là Yến Tây Minh sao?”
Yến Tây Minh nghe vậy, bước chân hơi dừng lại, đột nhiên vẻ mặt của anh trở nên khó chịu, Lê Niệm quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ vui mừng nhấc nhẹ làn váy màu hoa hồng chạy chậm tới.
“Người này là ai thế?”
“Không quen biết.” Giọng nói Yến Tây Minh lạnh như băng, đầu cũng không thèm quay lại, tiếp tục đi về phía trước, nhưng thiếu nữ kia lại không chịu buông tha bọn họ mà đi vòng ra đằng trước, ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ kiêu ngạo nói: “Yến Tây Minh, tôi gọi cậu đó, lỗ tai cậu điếc rồi sao?”
“…”
Lê Niệm nhìn thấy Yến Tây Minh chẳng thèm nói lời nào, đành phải hoà giải: “Lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi tên là Lê Niệm, xin hỏi tên của cô là?”
Lúc này thiếu nữ kia mới liếc mắt nhìn cô, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo: “Tôi tên Triệu Nhân.”
Lê Niệm nhớ lại, là vị tiểu thư cực kỳ ương bướng của nhà họ Triệu đó, mọi người thường gọi cô ta là hoa hồng có gai.
Sự nghiệp của nhà họ Triệu rất lớn, ngành công nghiệp của bọn họ trải rộng khắp thành phố B, căn cơ vững chắc, nên cha cô cũng phải nể mặt ba phần.
Vậy mà Yến Tây Minh lại quen biết cô ta.
“Thì ra là Triệu tiểu thư.” Lê Niệm cười: “Có phải chúng ta vừa mới gặp nhau ở sảnh tiệc không?”
“Có sao? Tôi không nhớ rõ.” Ánh mắt Triệu Nhân mang ý khinh thường: “Có lẽ khuôn mặt của cô quá đại chúng rồi.”
Con mẹ nó, vừa mới bắt đầu đã dữ dội như vậy rồi sao? Không hổ là hoa hồng có gai.
Lê Niệm không còn cười nổi nữa.
Không lẽ cô từng đắc tội người này sao?
“Triệu Nhân.” Yến Tây Minh trầm giọng mở miệng, hơi cau mày.
“Cậu còn nhớ rõ tên của tôi sao, tôi còn tưởng cậu đã quên lâu rồi chứ.”
Ánh mắt Triệu Nhân chuyển sang anh, cười ngọt ngào nói: “Còn nữa, hiện tại cậu làm phục vụ ở đây à, có phải nên tôn trọng tôi một chút không? Ví dụ sau tên của tôi phải thêm hai chữ tiểu thư gì đó.”
Yến Tây Minh chiều ý cô ta: “Triệu tiểu thư, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Triệu Nhân: “Khoan đã, nơi này quá chán, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, cậu có thể mang tôi ra ngoài không?”
“Tôi phải đưa Lê Niệm tiểu thư tới sảnh tiệc.”
“Nơi này cách sảnh tiệc cũng không xa, cũng phải đưa đi sao? Không có chân hay gì.”
Triệu Nhân nhìn chằm chằm anh: “Lúc nãy tôi còn nhìn thấy cậu quỳ xuống mang giày cho người ta, đưa tôi đi thì sao chứ, nhân viên phục vụ các người còn phân biệt đối xử như vậy sao?”
“…”
Trong ánh mắt Yến Tây Minh không còn kiên nhẫn nữa.
Lúc này, Lê Niệm vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên đi về phía trước một bước, đứng chắn trước mặt anh, hất cằm lên khinh thường nhìn Triệu Nhân: “Phân biệt đối xử thì sao? Tôi là con gái của chủ tiệc, cô cùng lắm chỉ là một vị khách được mời tham dự, chẳng lẽ cậu ấy không biết nên ưu tiên giúp đỡ ai hơn sao? Cậu ấy còn phải đưa tôi quay về, không rảnh giúp đỡ cô, cô có thể tìm người khác dẫn đường cho cô ra ngoài hít thở không khí.”
Triệu Nhân không nghĩ tới Lê Niệm trông có vẻ dịu dàng hiền lành, lại dám nói chuyện với cô ta như vậy.
“Cô lặp lại lần nữa!”
“Tôi có thể lặp lại mười lần, nhưng tôi không có thời gian để chơi với cô.”
Lê Niệm nắm lấy tay Yến Tây Minh ở trước mặt cô ta: “Chúng ta đi.”
Khi Yến Tây Minh bị cô kéo đi, vì bất ngờ nên không kịp phòng bị, ánh mắt anh nhìn xuống, nhìn thấy hai bàn tay của họ dán sát vào nhau, mười ngón đan xen chặt chẽ.
Tình cờ cô còn nắm lấy bàn tay trái chưa đeo găng tay của anh.
Hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, cảm xúc mềm mại khiến cho anh không kịp phản ứng lại, bàn tay của con gái so với tay anh còn nhỏ hơn, mềm mại ấm áp.
Yến Tây Minh lại nhìn thoáng qua bóng lưng mảnh khảnh của Lê Niệm, ngón tay trái khẽ co lại, chấp nhận để cô kéo đi.
Phía sau lưng bọn họ, Triệu Nhân ghen ghét trợn to mắt, cắn chặt đôi môi đỏ.
Sao Lê Niệm dám nắm tay Yến Tây Minh chứ! Sao dám chứ!?
Ngay cả cô ta còn chưa từng được chạm vào tay anh!
Lê Niệm kéo Yến Tây Minh đi được một đoạn đường, mới phát hiện Triệu Nhân không có đuổi theo bọn họ, nên thả tay anh ra, hoàn toàn không có cảm giác khác thường gì.
Cô hỏi Yến Tây Minh: “Cậu và Triệu Nhân có quan hệ gì thế? Sao cô ta cứ giống như lưu manh quấn lấy cậu vậy.”
Yến Tây Minh đeo găng tay trái lên, trả lời ngắn gọn: “Là bạn học lúc trước.”
Rõ ràng là không muốn nói nhiều.
Đột nhiên Lê Niệm nhớ tới những tin đồn vớ vẩn đó: “Triệu Nhân sẽ không phải là cô tiểu thư nhà giàu đã mạnh mẽ cưỡng ép cậu thôi học sao?
Yến Tây Minh: “…Cậu nghe ở đâu ra đấy?”
“Tự tin một chút nào, cậu cảm thấy sau khi khuôn mặt của cậu bị lộ ra, thì quần lót của cậu còn giữ được không?” Lê Niệm đồng tình nói: “Nếu về sau Triệu Nhân giở trò đồi bại với cậu, cậu có thể nói tên của tớ.”
Đây lần đầu tiên cô nhìn thấy kịch bản nữ chính tiểu bạch hoa trong thực tế đó.
Đúng là hồng nhan họa thủy mà.
“…”
Yến Tây Minh cảm thấy có chút buồn cười, muốn nói cô ta ngay cả cậu còn không sợ, thì sẽ sợ tên của cậu sao?
Nhưng anh vẫn không nói ra, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
“Ừ, cảm ơn.”
—
Yến Tây Minh đưa Lê Niệm trở lại sảnh tiệc, hiện tại đang là giờ ăn tối.
Trong không khí có tiếng du dương nhẹ nhàng, những tiểu thư nhà giàu mặc lễ phục lộng lẫy nhẹ nhàng khiêu vũ trên sàn nhảy.
Lê Niệm vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, nhiều người đàn ông độc thân bắt đầu ngo ngoe rục rịch, có ai không thích người đẹp chứ? Hơn nữa còn là người đẹp vừa có tiền vừa có địa vị, chỉ cần lấy lòng Lê Niệm, ôm đùi Lê Quảng Minh, ít nhất không cần phấn đấu ba mươi năm mà vẫn có tương lai tươi sáng.
Một lúc sau, một người đàn ông trông có vẻ hiền lành đi về phía Lê Niệm, thân sĩ hơi khom lưng: “Lê tiểu thư, tôi có được vinh dự mời em một điệu nhảy không?”
“Xin hỏi anh là?” Lê Niệm có hơi bối rối.
“Lê tiểu thư không nhớ rõ tôi sao?” Người đàn ông giả vờ buồn bã: “Lúc dùng bữa chúng ta còn từng kính rượu với nhau.”
Lê Niệm cười xấu hổ.
Cô kính rượu nhiều người như vậy, sao có thể nhớ được chứ, dù sao cha cô cũng quen, cứ đi theo gọi hùa là được, hiện tại chỉ có một mình, nên cô chẳng biết hùa theo ai.
Cô thật sự muốn từ chối, nhưng lại sợ đối phương thân phận bất phàm, sẽ đắc tội với người ta.
Thật là phiền toái.
Yến Tây Minh nhìn cô, im lặng bước lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Công ty khoa học kỹ thuật Huy Hạ, Hạ Thành Hoá.”
Lê Niệm phấn chấn hơn, công ty nhỏ, không sợ.
Cô lập tức đuổi người ta đi: “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”
Sau khi Hạ Thành Hoá rời đi, Lê Niệm cảm kích nói với Yến Tây Minh: “Cảm ơn, sao cậu biết anh ta là ai vậy?”
Yến Tây Minh nói: “Chúng tôi từng được đào tạo qua, trước tiên phải nhớ rõ mặt và thân phận của từng vị khách.”
Nói xong, anh không tin nhìn cô: “Nhà cậu không bắt cậu học sao?”
Làm cô chủ nhà giàu đúng là rất nhẹ nhàng.
“Có mà, chỉ là tớ chẳng nhớ được thôi?” Lê Niệm đúng lý hợp tình nói: “Nhiều người như vậy cậu phải học bao lâu chứ, vì làm thêm có đáng không?”
Yến Tây Minh: “Một ngày.”
“…Coi như tớ chưa hỏi đi.”
Hiện tại phục vụ đều phải chăm như vậy sao?
Điều Lê Niệm không biết chính là Yến Tây Minh chỉ cần đào tạo một ngày mà thôi, nhưng những người khác phải tốn gần một tuần thậm chí là lâu hơn, mà phỏng vấn không qua là một chuyện rất bình thường.
Người tổ chức cũng không mong không tìm được nhân viên thích hợp, dù sao yêu cầu này cũng cao hơn sao với người thường.
Bởi vì tiền lương một ngày tận 20.000 tệ, nên nộp hồ sơ có tận mấy nghìn người, mà Yến Tây Minh chính là 1/1000 đó.
Lúc này, Lê Niệm nhìn thấy có một người đàn ông đi về phía cô, mà cô lại quên mất người này là ai.
Dường như Yến Tây Minh cảm thấy chỉ cần đưa cô tới đây là được, còn đang tính rời đi, Lê Niệm gấp rút nắm lấy tay áo anh: “Yến mỹ nhân, cậu đi đâu đấy?”
“…”
Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm nói: “Đừng có kêu tôi như vậy.”
“Vậy thì trợ lý Yến!” Lê Niệm đáng thương nói: “Tiễn Phật phải tiễn đến Tây thiên, cậu ở lại giúp tớ một chút đi.”
Yến Tây Minh: “Tôi còn công việc.”
“Công việc của các cậu không phải là làm hài lòng khách hàng sao?” Lê Niệm nói: “Hiện tại là lúc tớ cần cậu nhất đó!”
“…”
Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, Lê Niệm dẫn theo trợ lý Yến đi tìm cha mẹ, trong lúc đó có vô số đàn ông tới gần, trợ lý Yến lạnh lùng giúp cô nhận biết mặt của từng người.
“Công ty truyền thông Ức Dịch Tinh, Lục Chi Tấn.”
“Nhà hàng Hán Đình, Mã Học Xa.”
…
Lê Niệm rất biết cách chơi, công ty nhỏ thì trực tiếp từ chối, công ty lớn thì nói chuyện một chút rồi mới từ chối.
Sau khi xong chuyện, Lê Niệm vất vả vỗ vào bả vai Yến Tây Minh: “Không hổ là trợ lý Yến mà trẫm âu yếm, đêm nay trẫm sẽ cho cưng thêm một cái đùi gà!”
Yến Tây Minh xoay người đi ngay, Lê Niệm vội vàng giữ anh lại: “Aigu, đừng đi mà, tớ chỉ đùa một chút thôi.”
Khi đang nói chuyện, một người đàn ông tiếp tục đi về phía mình, nho nhã tuấn tú, lớn lên rất đẹp trai, còn có cả đôi mắt đào hoa.
Lê Niệm có chút sợ hãi, tuy rằng người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng nhìn qua cũng đã ba bốn mươi tuổi, trước đó mới cô khiêu vũ đều là những thằng nhóc bằng tuổi mà thôi.
Yến Tây Minh cũng thấy người đàn ông đó, anh dừng một chút, vẻ mặt có chút kỳ lạ nhưng cũng không nói gì.
Lê Niệm chỉ có thể chạm cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý ơi, không lẽ cậu vẫn còn tức giận đó chứ? Người này là ai đấy?”
Yến Tây Minh im lặng vài giây, chậm rãi nói ra một cái tên: “Lạc Nghĩa Tu.”
Nhưng lại không nói rõ thân phận.
Vừa nói xong, Lạc Nghĩa Tu cũng đã đi tới trước mặt bọn họ.
“Lê tiểu thư, xin chào, tôi là bạn của cha cháu, cho nên mới tới đây chào hỏi một chút.” Lạc Nghĩa Tu thấy vẻ mặt cô gái nhỏ đều là cảnh giác, ông cười nói: “Đừng căng thẳng, không phải tôi tới đây để mời cháu khiêu vũ đâu, cháu quả thật rất giống với ba cháu.”
Lê Niệm thật lòng đặt câu hỏi: “Ngài là đang khen hay đang khịa tôi thế?”
Tuy rằng cô rất thích và tôn trọng cha của mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận khuôn mặt của cô giống với khuôn mặt bánh nướng của ông!
Lạc Nghĩa Tu cười nói tiếp: “Đương nhiên là khen rồi, con gái giống cha là tốt.”
Rồi ông lại nhìn về phía Yến Tây Minh, giọng nói hơi dừng lại một chút: “Đây là?”
“Cậu ấy là trợ lý của tôi, tiểu Yến.” Lê Niệm có chút kinh ngạc, nhiều người tới đây như vậy, nhưng chỉ có người này là hỏi thăm thân phận của Yến Tây Minh, những người khác đều xem Yến Tây Minh là phục vụ, hoàn toàn không để vào trong mắt.
Yến Tây Minh lễ phép nhìn Lạc Nghĩa Tu gật đầu, không kiêu ngạo không khiêm tốn nói: “Chào ngài.”
“Được, được, tiểu Yến.” Lạc Nghĩa Tu nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp, giống như vừa xúc động vừa buồn bã: “Cậu lớn lên đúng là rất đẹp mắt, chắc hẳn cha của cậu cũng rất đẹp trai nhỉ?”
Lê Niệm: “…” Ngoại trừ nhắc tới cha thì có thể nói về cái khác không vậy.
Yến Tây Minh thờ ơ trả lời: “Giống.”
Dường như Lạc Nghĩa Tu bị thái độ lạnh nhạt của anh làm cho tổn thương, đành phải nhìn sang Lê Niệm cười miễn cưỡng: “Tôi còn có việc nên đi trước, gửi lời chào tới cha của cháu giúp tôi nhé.”
“Dạ.”
Lê Niệm nhìn bóng lưng của ông: “Rốt cuộc ông ấy tới đây để làm gì thế?”
Hình như Yến Tây Minh đang suy nghĩ gì đó: “Không biết.”
Nói xong, anh nhìn thấy Lê Niệm đang nhìn chằm chằm mình: “Sao vậy?”
“Chắc hẳn ông ấy tới tìm cậu, cả hai biết nhau sao?”
“…”
Yến Tây Minh vẫn không trả lời, im lặng di chuyển tầm mắt sang hướng khác, nhìn về phía trước: “Cha mẹ của cậu đang ở phía trước, tiếp theo không cần tôi đi chung nữa phải không?”
“Ừ.” Anh không muốn nói, Lê Niệm cũng không hỏi nữa: “Vậy cậu đi đi.”
Cô nói xong chưa được bao lâu, thì nghe thấy có người ở phía sau lưng mỉm cười nói: “Lê Niệm tiểu thư thật sự rất nổi tiếng, không biết cô đã quyết định khiêu vũ bài cuối cùng với ai chưa?”
Lê Niệm hơi ngẩn người, xoay người lại, người đàn ông này thì cô nhớ rõ, đây là con trai duy nhất của CEO tập đoàn dược phẩm Ngọc Hâm – Chiêm Kiếm, gia tộc của bọn họ cực kỳ sâu rộng, mối quan hệ rộng rãi, điều quan trọng nhất là hoạt động kinh doanh của bọn họ có liên quan tới nhà họ Lê.
Lúc trước Lê Niệm từng nghe Lê Quảng Minh nói, ông hy vọng có thể tranh thủ ký hợp đồng với nhà bọn họ.
“Nếu cô Lê Niệm cảm thấy chướng mắt tất cả bọn họ, không bằng khiêu vũ với tôi được không?”
Hiển nhiên mục đích của Chiêm Kiếm là khiêu vũ với cô, nhất định trên mặt sẽ phải nở nụ cười: “Cô sẽ không từ chối tôi đó chứ?”
Lê Niệm ăn ngay nói thật: “Thật ngại quá, tôi không biết khiêu vũ.”
“Không sao cả, tôi có thể dạy cô.” Chiêm Kiếm nói xong muốn nắm lấy tay cô.
Lê Niệm trải qua bóng ma lúc trước, nên phản ứng với mấy người lạ có chút quá kích, đột nhiên cơ thể cứng đờ, nhưng lại không dám từ chối quá rõ ràng, nếu không sẽ khiến đối phương mất mặt.
Xem ra điệu nhảy này không thể chạy thoát được rồi.
Ngay lúc cô tính cắn răng chịu đựng, một bàn tay đeo găng tay trắng chặn Chiêm Kiếm lại.
Lê Niệm nghe thấy Yến Tây Minh bình tĩnh lên tiếng nói: “Xin lỗi, cô ấy đã có bạn nhảy.”
Chiêm Kiếm nhìn anh, trong ánh mắt vẻ khinh thường hiện lên rất rõ: “Chỉ với cậu, một nhân viên phục vụ sao?”
“Cậu ấy không phải là nhân viên phục vụ bình thường.” Lê Niệm cảm kích Yến Tây Minh vì đã ra tay giúp đỡ, lập tức hùa theo anh: “Cậu ấy còn là người dạy nhảy cho tôi, còn đang chuẩn bị dạy tôi khiêu vũ đó, chờ tôi học nhảy với cậu ấy xong thì sẽ nhảy với anh.”
“Không phải cô đang gạt tôi đó chứ?” Chiêm Kiếm vẫn không tin: “Vậy hiện tại hai người nhảy cho tôi xem đi.”
“…”
Suýt chút nữa Lê Niệm đã chửi thề, sao người này lại phiền vậy chứ! Không biết cái gì gọi là uyển chuyển từ chối sao?
“Chúng ta đi thôi.” Yến Tây Minh lại cực kỳ bình tĩnh, đảo khách thành chủ nắm lấy tay cô, dẫn cô vào sàn nhảy.
“Cậu thật sự muốn nhảy với tớ sao?” Lê Niệm bị anh dắt đi, kinh hãi nhỏ giọng nói.
“Cậu muốn nhảy với anh ta vẫn còn kịp đó.” Yến Tây Minh cũng thấp giọng nói.
“…”
Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Lê Niệm cũng xem như là vai chính đêm nay, có không ít người đang đánh cược cô sẽ khiêu vũ với ai, cũng khó tránh khỏi có rất nhiều đàn ông háo thắng muốn khiêu vũ với cô.
Điều đáng ngạc nhiên là cô lại không chọn bất kỳ ai trong số con nhà giàu, mà lại chọn một nhân viên phục vụ.
Nhưng lớn lên cũng rất đẹp trai.
Tuy rằng địa vị của Yến Tây Minh thấp kém, nhưng cũng may giá trị nhan sắc rất cao, nên không hề thua kém với Lê Niệm.
Lê Niệm chỉ thấp hơn Yến Tây Minh nửa cái đầu, khi khiêu vũ cũng rất xứng đôi, trong ánh mắt của người ngoài, họ chắc chắn là một cặp đôi nam thanh nữ tú cực kỳ xứng đôi.
Lê Niệm đặt tay trái lên vai anh, tay phải nắm lấy tay anh, còn tay trái của Yến Tây Minh nhẹ nhàng đặt lên eo cô, theo điệu nhạc du dương dẫn dắt cô.
Bọn họ đứng rất gần với nhau, Lê Niệm có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả lên mái tóc của cô, mùi bạc hà nhẹ nhàng, cùng với hơi thở mạnh mẽ nam tính bao vây lấy cô.
Lê Niệm có chút khẩn trương, bàn tay nắm lấy tay anh bắt đầu đổ mồ hôi, may là anh đeo bao tay, nếu không cô đúng là quá mất mặt rồi.
Cô cụp mắt xuống, cố gắng xem nhẹ bàn tay đang đặt trên eo mình, cực kỳ chuyên chú đi theo từng bước nhảy của anh.
Lê Niệm không biết, nếu lúc này cô ngẩng đầu lên, sẽ phát hiện vẻ mặt Yến Tây Minh không hề tự nhiên chút nào.
Đây là lần đầu tiên Yến Tây Minh đứng gần với nữ sinh đến như vậy, mùi nước hoa trên người cô hơi nồng, trong mũi tràn ngập hương thơm của hoa hồng và cam, khiến cho anh cảm thấy có chút không được tự nhiên hơi nghiêng đầu, bàn tay ôm eo cô có chút cứng đờ.
Lớp vải sau lưng Lê Niệm có chút mỏng, bởi vì đang đeo bao tay, nên xúc giác có chút không rõ ràng, vì vậy anh càng phải cẩn thận để tránh phải chạm vào da của cô.
Lúc đầu Yến Tây Minh chỉ muốn giải vây giúp cô, nhưng không ngờ nó lại phát triển tới mức ra đây khiêu vũ.
Anh hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen nhánh của cô gái, từng chút gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng.
Thật ra anh đã nói dối Lê Niệm, khi ở đại sảnh nhìn thấy cô xuất hiện trên sân khấu, anh đã rất kinh ngạc.
Tuy rằng lúc trước anh đoán được thân phận của cô có chút đặc biệt, nhưng không nghĩ tới lại kinh ngạc tới mức như vậy.
Lúc đó anh đứng ở một chỗ rất xa, híp mắt nhìn cô, lần đầu tiên cảm thấy cô ở trên cao tới mức anh không thể nào với tới.
Cái khoảng cách này, cho dù bọn họ có đang ngồi chung một phòng học, chỗ ngồi cạnh bên nhau, cô mỉm cười nói chuyện với anh, nhưng vẫn không thể thu hẹp khoảng cách này lại dù chỉ một chút.
Đột nhiên bàn chân cảm thấy đau đớn, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Động tác Yến Tây Minh dừng lại, vẻ mặt vô cảm cúi đầu nhìn cô.
“Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao.” Lê Niệm chớp mắt vô tội nhìn anh, giày cao gót cao 3cm đang dẫm trên giày anh: “Tớ thật sự không biết khiêu vũ.”
“…” Quả nhiên cô chủ nhà giàu không dễ làm chút nào.
Yến Tây Minh hít sâu một hơi: “Đầu tiên, làm phiền cậu nhấc chân lên.”
Tiết tấu âm nhạc trở nên nhanh hơn.
Lê Niệm liên tục dẫm lên chân của anh, có lúc còn vượt xa sức tưởng tượng của người thường dẫm lên chân anh.
Trong nửa điệu nhảy phía sau, sắc mặt của cả hai đều không tốt cho lắm, Yến Tây Minh thì đau, Lê Niệm thì chột dạ, chẳng qua cô càng lúc càng chột dạ hơn, động tác càng nhanh, càng nhanh thì lại càng hỗn loạn, cuối cùng người chịu tai ương chính là Yến Tây Minh.
Màn khiêu vũ của cả hai thu hút được rất nhiều sự chú ý, đương nhiên cha mẹ Lê Niệm cũng chú ý.
Chu Mai ngạc nhiên: “Thằng nhóc khiêu vũ với Niệm Niệm là ai vậy? Lớn lên rất đẹp trai… Aigu, anh làm gì vậy?”
Bà vội vàng ngăn Lê Quảng Minh đang tính tới đó.
“Đương nhiên ngăn lại rồi!” Lê Quảng Minh đen mặt chỉ về phía họ: “Thằng nhóc đó dám ôm eo Niệm Niệm, Niệm Niệm mới bao nhiêu tuổi chứ, không được, tuyệt đối không được! Hơn nữa thằng nhóc này đẹp chỗ nào, lớn lên chẳng khác gì mấy đứa tiểu bạch kiểm.”
“Chỉ nhảy có một điệu nhảy mà đã bị anh nói tới mức như vậy, về sau con gái muốn kết hôn thì anh còn làm gì nữa chứ?” Chu Mai trừng mắt nhìn ông: “Hơn nữa tiểu bạch kiểm thì sao, tiểu bạch kiểm rất đẹp, ước mơ khi còn trẻ của em chính là nuôi một tiểu bạch kiểm đó.”
Nói xong, bà nhìn khuôn mặt của ông, rồi thở dài, “Anh chính là người phá hoại ước mơ của em.”
“…”
Đúng lúc nhà họ Cố đang đứng bên cạnh, cha Cố nghe thấy vậy thì không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ: “Không phải hai người nên chú ý tới trọng điểm chính là thân phận của người khiêu vũ với lệnh thiên kim sao? Vậy mà lại là nhân viên phục vụ, như vậy còn có thể thống gì chứ?”
Chu Mai và Lê Quảng Minh nhìn nhau, Chu Mai cười nói: “Chúng tôi cũng xuất thân từ nhà nghèo, cho nên không quá coi trọng địa vị, không cần phân biệt cao thấp, chỉ cần con gái của tôi thích, người đó phẩm hạnh đoan chính, chúng tôi đều có thể chấp nhận.”
Lê Quảng Minh hừ một tiếng: “Tôi không chấp nhận.”
Chu Mai: “Còn anh là ai cũng không chịu chấp nhận.”
“…”
Mà lúc này Cố Dữ lại không nói tiếng nào, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm người đang khiêu vũ với Lê Niệm, sắc mặt còn kém hơn Lê Quảng Minh gấp mười lần.
Sau khi vũ hội bắt đầu, hắn đã muốn mời Lê Niệm khiêu vũ, nhưng cho dù tìm cỡ nào cũng không tìm thấy cô, ngay lúc tìm thấy cô thì cô đã tay trong tay cùng với người khác bước ra khiêu vũ, trở thành tiểu điểm của tất cả mọi người.
Sau khi thấy rõ người khiêu vũ với cô là ai, hắn càng không thể tin vào mắt mình nắm chặt tay.
Sao Yến Tây Minh lại ở chỗ này?
Vì sao Lê Niệm lại khiêu vũ với tên này?
Chẳng lẽ là Lê Niệm dẫn người này tới đây?
Trước kia Cố Dữ còn rất tự tin Lê Niệm không có khả năng sẽ thích Yến Tây Minh.
Nhưng từ sau khi khuôn mặt của Yến Tây Minh lộ ra ngoài, thì tất cả mọi thứ đều không còn chắc chắn nữa.
So với cảm giác ghen ghét của Cố Dữ, thì người khởi xướng một màn này là Chiêm Kiếm lại không hề cảm thấy ghen tị chút nào.
Sau khi bị Lê Niệm từ chối, hắn đã mời một cô gái khác để khiêu vũ, hắn nhảy rất gần với Yến Tây Minh và Lê Niệm, nhìn thấy Lê Niệm thường xuyên dẫm lên bàn chân Yến Tây Minh, nhiều tới mức không rõ là bao nhiêu lần.
Chiêm Kiếm nhìn thôi mà cảm thấy đau dùm, hoàn toàn tin tưởng lời nói không biết khiêu vũ của Lê Niệm, hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì bọn họ không khiêu vũ với nhau.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại, buổi khiêu vũ cũng kết thúc, Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm quay về thì lập tức rời đi.
Cố Dữ nhìn thấy Lê Niệm đi tới, không nhịn được chất vấn nói: “Sao Yến Tây Minh lại ở đây? Cậu ta mời cậu khiêu vũ sao?”
Lê Niệm đang cảm thấy rất mệt, ngay cả nhìn mặt hắn cũng có hứng: “Liên quan cái rắm gì tới cậu.”
“…”
Lê Niệm đi tới bên cạnh cha mẹ.
Chu Mai lập tức kéo tay cô hỏi: “Thằng bé kia là ai vậy con?”
Bà hiểu rõ tính cách của con gái mình, con bé sẽ không khiêu vũ với người lạ, cho nên mấy ngày trước gia đình bà không dạy con bé khiêu vũ, cũng không trông đợi vào việc cô chủ động làm quen với người khác.
Càng quan trọng hơn chính là Lê Quảng Minh không muốn.
“Cậu ấy là bạn học của con, vừa khéo tới nơi này làm thêm, cái này không quan trọng…”
Lê Niệm nói đơn giản, tên say rượu đã gây chuyện ở WC: “Mẹ, mẹ biết không? Lúc nãy khi con đi vệ sinh đã gặp một tên dê xồm, cứ giữ chặt con không cho con đi, còn…”
Cô tức giận kể lại những chuyện hạ lưu của Trương Úc Bảo, cùng với những lời đê tiện đó: “Cũng may bạn học đã cứu con, không thì con tiêu rồi…”
Khi cô kể lại vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi, mẹ nó đúng là quá khủng bố mà.
“Còn có chuyện này sao!” Chu Mai vừa tức giận vừa lo lắng: “Con có bị thương không?”
Lê Niệm: “Một chút cũng không, mẹ yên tâm đi!”
“Mẹ nó, thằng nhóc nhà họ Trương kia đúng là chán sống!” Lê Quảng Minh nổi giận lôi đình, lập tức gọi điện tìm người: “Niệm Niệm con yên tâm, cha của con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!”
…
Lê Niệm để việc này cho cha mẹ giải quyết, cô cảm thấy hơi đói nên đi tới bàn ăn phía trước để lấy bánh kem.
Một nữ phục vụ đi tới mỉm cười nhìn cô: “Cuối cùng cô Lê cũng trở lại rồi, lúc nãy chúng tôi đã tìm ngài rất lâu.”
“Tìm tôi?” Lê Niệm ăn bánh kem nhìn cô ấy, có chút không hiểu lên tiếng hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
“Có người phát hiện không nhìn thấy cô, đợi rất lâu vẫn thấy cô quay về, lo lắng sợ cô xảy ra chuyện, nên đã gọi người kêu chúng tôi chia nhau đi tìm.”
Lê Niệm nói: “Là ai phát hiện không thấy tôi vậy?”
“Là nhân viên mới làm thêm của chúng tôi – tiểu Yến, làm việc nhanh nhẹn thông minh, thật ra chúng tôi hy vọng thằng bé có thể làm lâu dài.”
Thật sự là anh, thì ra anh tới đó không phải là do tình cờ…
Lê Niệm im lặng, nghiêng đầu nhìn bàn ăn đầy bánh ngọt tinh xảo, nghĩ tới chuyện Yến Tây Minh đã bận rộn lâu như vậy, chắc hẳn vẫn chưa ăn cơm chiều nhỉ.
Nhiều bánh ngọt như vậy, chắc là em gái của anh sẽ rất thích.
Lê Niệm ngẩng đầu hỏi nữ phục vụ: “Thật ngại quá, cho hỏi nơi này có hộp không?”
“Hộp gì ạ?”
“Hộp đóng gói, tôi muốn gói mấy cái bánh này mang về.” Lê Niệm chỉ vào bàn bánh ngọt cười nói
“…Dạ có.” Đây là lần đầu tiên nữ phục vụ nhìn thấy có nhà giàu nào tiết kiệm tiền đến mức như vậy.
—
Yến Tây Minh quay về vị trí công việc ban đầu, bởi vì có khuôn mặt dễ nhìn, nên anh được quản lý yêu cầu tiếp khách ở lối vào trang viên.
Khi anh quay về, nhìn ông quản lý của bọn họ đang mắng người, giọng to rõ đanh thép: “Yến Tây Minh đâu rồi? Vậy mà lại tự tiện rời khỏi vị trí, lá gan của cậu to đúng là quá lớn!”
Nữ sinh bị chất vấn nhỏ giọng trả lời: “Cậu ấy nói không nhìn thấy Lê Niệm tiểu thư, nên đã đi tìm cô ấy.”
“Lê tiểu thư sao?” Quản lý càng tức giận hơn: “Không nhìn thấy Lê tiểu thư thì có liên quan gì tới cậu ta chứ? Tôi thấy cậu ta là đang lấy cớ làm biếng! Cũng không xem bản thân có được mấy phân lượng!”
“…”
Yến Tây Minh thờ ơ đi tới, cứu vớt cô gái đang bị quản lý mắng kia: “Quản lý.”
Bầu không khí im lặng.
Quản lý lập tức chỉ tay về phía anh, trừng mắt mắng: “Cậu còn biết trở về à, vốn dĩ chỉ làm thêm một ngày, cậu trực tiếp biến mất ba tiếng, không muốn làm thì cút đi cho tôi! Nhìn không ra cậu trông có vẻ nghiêm túc, Lê tiểu thư vừa xuất hiện đã câu mất hồn cậu đi rồi, còn biết chạy theo vuốt mông ngựa nữa à!”
Yến Tây Minh không hề phản bác: “Thực sự xin lỗi.”
Quản lý câm nín, tuy rằng người này đang xin lỗi, nhưng thái độ lại chẳng giống đang xin lỗi chút nào, khiến cho ông càng thêm bực mình.
…
Khi Lê Niệm mang một hộp bánh ngọt to đi tới, nhìn thấy Yến Tây Minh đang bị một người đàn ông chỉ tay mắng: “Phạt không cho cậu ăn cơm, đứng canh cả đêm cho tôi, nếu để tôi phát hiện cậu lười biếng nữa, một đồng tiền lương cũng không có!”
“…”
Lê Niệm ho nhẹ một tiếng.
Quản lý thờ ơ nhìn qua, chỉ mới liếc mắt một cái mà đã hồn phi phách tán, lập tức cung kính mà khom lưng nhìn cô cười nói: “Lê tiểu thư, xin hỏi cô cần gì sao?”
“Yến Tây Minh thật sự đi tìm tôi, không những vậy cậu ấy còn cứu tôi nữa, sau đó còn giúp tôi rất nhiều chuyện, ông đừng phạt cậu ấy.”
Lê Niệm ở trước mặt ông đi tới bên cạnh Yến Tây Minh, đưa hộp bánh ngọt sang cho anh: “Chắc cậu vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Vậy dùng cái này lót bụng trước đi, ăn không hết có thể mang về cho em gái cậu.”
Yến Tây Minh nhìn cô còn đang tính từ chối, thì Lê Niệm đã nói: “Coi như là quà cảm ơn!”
“…Cảm ơn.” Yến Tây Minh nhận lấy.
Quản lý có chút khó xử: “Lê tiểu thư, hiện tại cậu ta không có thời gian ăn cơm đâu, còn phải canh cửa nữa.”
Lê Niệm nhìn ông ta: “Không phải còn có ông sao?”
“…”
“Còn nữa, một đồng tiền lương của cậu ấy cũng không được thiếu, nếu không người thiếu chính là ông.”
“…”
—
Tại đại sảnh, Cố Dữ bị cha mẹ ép buộc nói chuyện với người nhà họ Chu.
Đề tài của người lớn luôn luôn là đám nhóc, hai bà mẹ nhìn thấy mối quan hệ của Cố Dữ và Chu Tử Duyệt vẫn tốt như vậy, không khỏi có chút xúc động.
Mẹ Cố nói: “Tôi nhớ rõ lúc trước tiểu Cố từng ở nhà chị mấy ngày phải không?”
Mẹ Chu cười nói: “Đúng vậy, cũng là từ lúc đó quan hệ của tiểu Cố và Tử Duyệt mới tốt hơn, hơn nữa, Lê…tôi là đang nói Niệm Niệm khi đó cũng ở nhà tôi đó, quan hệ với Tử Duyệt cũng rất tốt.”
Bà ta tiết lộ quan hệ của nhà bọn họ với nhà họ Lê, dù sao cũng là họ hàng, nên bà ta nghĩ nhà họ Lê không dám nói thẳng ra với mọi người.
Mẹ Chu giả vờ thở dài: “Đừng nhìn thấy Niệm Niệm và Tử Duyệt hiện tại có quan hệ không tốt, lúc trước hai đứa nó chơi với nhau rất thân, có thể là từng có mâu thuẫn gì đó rồi.”
Mẹ Cố hiểu ngay: “Thì ra các người còn có quan hệ sâu xa như vậy sao…”
Đột nhiên Cố Dữ ngẩng đầu: “Dì nói, lúc con bị sốt ở nhà họ Chu, Lê Niệm cũng ở đó sao?”
Mẹ Chu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ, đừng nói tới chuyện này nữa.” Sắc mặt Chu Tử Duyệt có chút không được tự nhiên, vội vàng cắt đứt đề tài này: “Đều là chuyện trong quá khứ rồi.”
Mẹ Chu: “Con đó, trước kia đã kêu con phải tạo mối quan hệ thật tốt với Niệm Niệm, vậy mà không chịu nghe lời mẹ.”
Chu Tử Duyệt không lên tiếng.
Cố Dữ hơi cau mày, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn cho lắm.