Cố Dữ là người đầu tiên phản ứng lại, đột nhiên đứng dậy, dáng vẻ không thể nào chấp nhận được: “Hai người thật sự ở bên nhau?”
“Đúng vậy.” Lê Niệm nắm tay Yến Tây Minh, thoải mái tự nhiên nói: “Lần trước gặp mặt tôi đã nói với anh rồi, còn nói anh hết hy vọng đi.”
Sắc mặt Cố Dữ âm trầm, lúc đó hắn cũng chỉ nửa tin nửa không, Lê Niệm và Yến Tây Minh đã 800 năm không gặp nhau, sao cô có thể thích cậu ta được chứ? Hắn còn tưởng cô chỉ muốn lấy cớ, nhưng hôm nay hiện thực đã bày ra trước mắt, hắn không thể không tin.
“Lần trước tôi cũng đã nói, hai người không thích hợp.”
Cố Dữ cười lạnh, nhìn Yến Tây Minh nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, hiện tại anh là bác sĩ nhỉ? Nếu là người bình thường thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy hài lòng, nhưng điều đó có thể thỏa mãn được anh sao? Thu nhập hai người khác nhau như trời với đất, cách tiêu tiền cũng hoàn toàn không giống nhau, căn bản là không cùng một giai cấp, chia tay cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Hắn nói xong, bầu không khí yên tĩnh một lúc, không chỉ biểu cảm của Yến Tây Minh và Lê Niệm có chút kỳ lạ, những người khác ở đây đều có chút xấu hổ.
“Cái đó, Cố Dữ à.” Lưu Dương Bình hắng giọng nói: “Thật ra công việc chính của anh Yến không phải là bác sĩ, chỉ là làm việc tạm thời ở bệnh viện thôi, mấy năm nay cậu ấy đã mở công ty, hơn nữa còn là ông chủ lớn.”
Lúc trước sau khi hắn gặp Yến Tây Minh ở bệnh viện, còn cùng nhau ăn bữa cơm, cho nên khá hiểu tình hình hiện tại của Yến Tây Minh.
“Sao?” Cố Dữ khinh thường nhướng mày: “Cho hỏi là công ty nào? Không biết tôi từng được nghe qua chưa thế.”
Lưu Dương Bình: “Chính là Hằng Thái, cũng rất nổi tiếng đó, tôi làm lập trình còn từng nghe qua nữa.”
Cố Dữ ngơ ngác: “Công ty nào?”
“Hằng Thái sản xuất thuốc đó, là công ty được ra mắt ở thị trường nước Anh, cậu chưa từng nghe qua sao?”
“…”
Đương nhiên Cố Dữ đã nghe qua, chính là vì từng nghe qua nên mới không thể tin được, Hằng Thái là xí nghiệp mà cha hắn rất xem trọng, mấy năm gần đây phát triển vượt bậc, đã sớm vượt qua quy mô sản nghiệp nhà hắn.
“Hằng Thái…là do cậu ta mở?” Hắn chỉ vào người Yến Tây Minh, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tin hay không tùy cậu.” Cuối cùng Yến Tây Minh cũng lên tiếng, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn hắn, bởi vì tâm trạng tốt tới mức trước giờ chưa từng có, nên anh cũng lười so đo với hắn: “Dù sao cũng không bao giờ có cơ hội hợp tác.”
Lê Niệm bị chọc cười, buồn cười nói với Cố Dữ: “Là thật, khi tôi biết được cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ lại, dù sao cũng là anh ấy, không có việc gì là không có khả năng, cảm ơn anh đã nhắc nhở, chênh lệch giữa tôi và anh ấy thật sự rất lớn, ít nhất tôi không thể kiếm được mấy tỷ trong vòng một tháng, nhưng tôi sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của anh ấy, không kéo chân sau.”
“…”
Sắc mặt Cố Dữ trắng hồng đan xen lẫn lộn, không còn lời gì để nói.
“Nói nhiều với cậu ta để làm gì chứ?” Yến Tây Minh cảm thấy thật phí thời gian, anh nắm chặt tay cô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lê Niệm: “Anh vẫn chưa chào bạn học đó.”
Yến Tây Minh nghe vậy ngước mắt lên, nhìn về phía đám người ngồi xung quanh bàn ăn, nói thật anh đều đã quên gần hết, nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, chỉ cười nhẹ nói: “Đã lâu không gặp.”
Các bạn học cũ được mở mang tầm mắt, tuy rằng hiện tại thân phận của Yến Tây Minh cao không thể với tới, nhưng khi anh học cấp ba địa vị của anh trong lòng bọn họ đã rất cao rồi, cho nên không ai cảm thấy quá bất ngờ, mà khi anh nở nụ cười, mới phá hủy đi hình tượng lúc trước của anh trong lòng bọn họ.
Thiếu niên băng thanh ngọc khiết giống như thần tiên không thể xâm phạm, thế nhưng khi bắt đầu yêu đương cũng giống y như người bình thường, hơn nữa sau khi nghe Lê Niệm nói vậy, ngay lập tức khí chất lãnh đạm trên người anh đã tan biến đi không ít, khiến cho người khác cảm thấy khoảng cách giữa họ với anh không còn xa xôi như trước nữa.
Lê Niệm và Yến Tây Minh rời đi, dường như mọi người mới bắt đầu tỉnh táo lại khỏi nụ cười của Yến Tây Minh.
Có người cảm thán nói: “Tuyệt vời, trái tim của tôi đập loạn khi cậu ấy cười, tôi không có vấn đề gì chứ?”
“Mẹ nó, ông đây cũng vậy, khi học cấp ba chưa từng thấy cậu ấy cười bao giờ.”
Có người hâm mộ nói: “Cậu ấy thật sự rất nghe lời Lê Niệm nói đó, thật ra, khi Lê Niệm làm minh tinh tôi không hề hâm mộ, nhưng vừa nãy tôi đã ghen tị, hu hu mối tình đầu vườn trường của tôi.”
“Không phải cậu ấy trước giờ chỉ đối xử đặc biệt với Lê Niệm sao, từ năm cấp ba đã muốn chọc mù mắt tôi rồi, các cậu vẫn còn chưa quen à?”
…
Cố Dữ nghe bọn họ nói giỡn với nhau, cúi đầu nhìn những món ngon trước mặt hắn, một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.
Trái tim giống như bị khoét sâu, đau đớn trống rỗng.
Mấy năm qua, hắn thường xuyên đi tìm Lê Niệm, số lần bọn họ gặp mặt nhau cũng không ít, hắn cho rằng, chỉ cần dựa vào cảm tình lúc trước của cô, dựa vào trái tim chân thành của hắn, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày khiến cho cô động tâm.
Nhưng hắn vẫn chưa đợi được tới ngày đó, Yến Tây Minh bảy năm không gặp vừa xuất hiện, trong chớp mắt cô đã đắm chìm vào, thời gian cả hai gặp nhau còn chưa được nửa năm.
Hắn đã làm gì trong mấy năm qua chứ?
Cố Dữ tự giễu, tự rót cho bản thân một lý rượu trắng, một hơi uống cạn sạch.
Trong lòng hắn đã hiểu rõ, lúc này đây, hắn đã thật sự hoàn toàn mất cô rồi.
—
Khi Lê Niệm và Yến Tây Minh rời khỏi quán ăn, sắc trời đã tối đen, đèn đường dần sáng lên.
Cả hai vẫn luôn nắm tay nhau, ai cũng không có ý định thả ra, nơi này cách trường học cũ rất gần, là con đường khi cả hai tan học về nhà nhất định phải đi qua, giống như thăm lại nơi chốn cũ, cả hai thoải mái đi tới đầu đường, không hề có mục tiêu cố định.
Khung cảnh thay đổi, Lê Niệm nhìn thấy quầy bán đồ ăn vặt trước kia bây giờ đã biến thành tiệm trà sữa, toàn bộ dãy nhà cũ đều bị phá bỏ, ở đó xuất hiện phòng tập thể thao, rạp chiếu phim, phía trước còn có cả con phố ẩm thực, thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Khi cô không ngừng cảm thán, đột nhiên nghe thấy Yến Tây Minh hỏi: “Lời em vừa mới nói, là thật sao?”
“Hở?” Lê Niệm quay đầu sang.
“Em nói anh là bạn trai của em.” Yến Tây Minh xụ mặt xuống, đây là thói quen của anh, càng khẩn trương, biểu cảm trên mặt sẽ càng ít.
“Là thật sao?”
Lê Niệm cố ý chọc anh: “Anh đoán xem?”
Yến Tây Minh bất mãn nói: “Em đã đồng ý rồi thì không được thay đổi, bạn gái.”
Lê Niệm bị tiếng gọi đó làm cho nóng mặt, che giấu hoảng loạn nói: “Biết rồi biết rồi, em cũng không phải là người tùy tiện, nếu không ngày đó ở khách sạn, em cũng sẽ không để cho anh làm vậy, có hiểu chưa?”
Cô nói thôi đã thấy ngượng rồi.
Ánh mắt Yến Tây Minh tối sầm một ít, giọng nói trầm xuống: “Ngày đó thật xin lỗi, anh không nhớ rõ lắm, rất…đau sao?”
“Đau gì?” Lê Niệm không hiểu.
Yến Tây Minh nhìn hai mắt mơ màng của cô, nghẹn lời, còn có thể là gì chứ?
Lúc này Lê Niệm mới hiểu ra: “Anh, không cho rằng chúng ta đã ‘làm’ rồi chứ?”
Yến Tây Minh cũng bắt đầu mơ màng.
“Chúng ta không có làm đến bước cuối cùng.” Lê Niệm nhớ lại tình huống lúc đó, vẻ mặt có chút kỳ quặc, cô cực kỳ để tâm tới thể diện của anh, uyển chuyển nói: “À thì, anh ngủ như chết vậy, sau đó điều kiện cũng không cho phép.”
Kiến thức y học của Yến Tây Minh phong phú đến vậy, có thể hiểu được điều kiện cô nói là gì, trong lòng có chút phức tạp, cuối cùng chỉ nói: “Về sau anh sẽ không uống rượu nữa.”
Lê Niệm: “Em cũng sẽ không để anh uống, khi anh uống say thật sự không phải là người mà.”
“…Xin lỗi.”
Yến Tây Minh nhìn con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, chậm rãi đi dạo với Lê Niệm, tâm trạng dần thả lỏng còn có một chút vui sướng, từ trước tới nay anh chưa bao giờ làm việc gì mà không có mục đích, sẽ không làm những việc không có ý nghĩa, bao gồm cả hành động đi tản bộ không có điểm dừng này.
Nhưng từ khi gặp cô, anh vẫn luôn không hiểu được hành động của bản thân.
Không có ý nghĩa, không có hồi đáp, có khả năng vĩnh viễn cô sẽ không bao giờ biết được, nhưng lại cảm thấy cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Bất tri bất giác, bọn họ đi tới trước con hẻm đi vào chung cư Yến Tây Minh ở lúc trước, Lê Niệm nhìn con đường tắt u ám bên trong, cho dù cảnh tượng xung quanh có thay đổi thế nào thì nơi này vẫn ẩm ướt u ám như cũ, giống như vũng bùn hư thối, trong bóng đêm không nhìn thấy ánh sáng.
Còn Yến Tây Minh, lại có thể tự mình trốn được.
“Nói mới nhớ, cha của anh, em hỏi là người cha kế đó sao rồi?” Lê Niệm nhớ lại một ít ký ức không tốt.
“…Trước đó ông ta bị phán ba năm tù.”
Không biết sao, giọng nói của Yến Tây Minh trở nên lạnh nhạt: “Đã sớm ra tù, sau đó không hề liên hệ với anh.”
“À…” Lê Niệm cũng không hỏi lại, bởi vì đột nhiên nghĩ tới, sau khi anh để lộ bản thân, có rất nhiều chuyện cô muốn hỏi anh.
“Còn nữa, tại sao anh không nói cho em biết Hằng Thái là của anh chứ?” Lê Niệm nói: “Nhiều năm như vậy rồi, anh còn đập tiền cho em nữa, không tính tới gặp em sao?”
Yến Tây Minh không nghĩ tới cô nhảy đề tài nhanh đến vậy, dừng một chút rồi nói: “Chỉ là trả lại em tiền lúc trước mà thôi, trước đó từng làm gia sư cho em, không phải còn thiếu nhà em mấy trăm ngàn sao.”
Lê Niệm câm nín: “Phí người đại diện tới mấy triệu đó, anh trả có nhiều quá không?”
Yến Tây Minh bình tĩnh nói: “Những cái khác đều là tiền lời.”
“…”
Lúc này thẳng thắn nói một câu thích cô sẽ chết sao?
Lê Niệm híp mắt nhìn anh, gật đầu nói: “Nếu là vậy, tình cảm của anh đối với em chỉ là báo đáp, tốt hơn đừng ở bên nhau, không…”
Cô nói chưa hết lời, lòng bàn tay cảm thấy đau xót, Yến Tây Minh lạnh mặt kéo cô sát về phía anh, đột nhiên cúi đầu hôn thật mạnh vào môi cô, ngăn lại những lời cô chưa kịp nói ra.
Lê Niệm kêu ‘ừm ừm’ hai tiếng, nhìn thấy cách đó không xa có người đi tới, sợ tới mức trái tim muốn ngừng đập, vừa xấu hổ vừa bực mình, đánh vào cánh tay anh ý kêu anh thả cô ra.
Lần này Yến Tây Minh không hề nghe lời cô nói, miệng quấn lấy cô không buông, hơn nữa còn thay đổi địa điểm khác.
Chờ đến khi Lê Niệm phản ứng lại, cả người đã bị anh kéo vào con hẻm nhỏ bên cạnh, Yến Tây Minh siết chặt eo cô, nụ hôn mãnh liệt kéo dài.
Khác với tính cách lạnh nhạt của anh, nụ hôn của anh cực kỳ nóng bỏng, lòng chiếm hữu cao, giống vậy một ngọn núi lửa, lặng yên như thể không có dung nham, giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ bùng nổ, nhưng một khi đã bùng nổ, lại có thể đốt người ta thành tro, có chết cũng không dừng.
Khuôn mặt Lê Niệm ửng đỏ, cổ bị ép ngẩng cao, cơ bắp đau nhức, miệng không thể khép lại được, lưỡi của anh mạnh mẽ xâm nhập, triền miên với cô. Hơi thở cả hai đan xen lẫn nhau.
Khi hôn môi với Yến Tây Minh lúc anh tỉnh táo, là một việc rất mệt mỏi, không giống như đêm hôm đó, anh chỉ mạnh mẽ xông vào, hàm răng còn đập vào môi cô, nhưng lần này anh hôn rất có kỹ xảo.
Lần đầu tiên Lê Niệm biết, thì ra hôn môi lại đa dạng đến như vậy.
Cô giống như dạo chơi trên mây, vừa vụng về vừa lúng túng bị anh dẫn dắt, ngay lúc đầu óc cô choáng váng vì không thể hô hấp được, cuối cùng Yến Tây Minh cũng thả chậm tốc độ, liếm nước chảy xuống khóe môi cô.
Anh rũ mắt nhìn đôi mắt ướt át của cô, hơi thở cũng có chút gấp, lại cúi đầu giống như đang trừng phạt cắn môi dưới cô, nghiến chặt răng, giọng nói khàn khàn: “Đã nói rồi, em đã đồng ý thì không được thay đổi.”
—
Lê Niệm và Yến Tây Minh bắt đầu chính thức hẹn hò, nói thật thì cũng chẳng có gì thay đổi quá nhiều, thái độ của Yến Tây Minh trước hay sau khi hẹn hò với cô đều không khác gì nhau, không có biểu hiện dính người quá mức, càng không có chuyện giảm hứng thú vì đã theo đuổi được cô.
Tình cảm của anh đối với cô vẫn mãnh liệt như vậy, nhìn thì nhỏ bé, nhưng bầu không khí lại ngấm dần vào hơi thở của cô, khiến cho cô không rời đi được.
Nhắc mới nhớ, thật ra có một điều anh đã thay đổi, chính là anh không hề biết kiềm chế với cô, da mặt trở nên rất dày, cứ hở chút là muốn hôn cô.
Lê Niệm đỏ mặt nói anh không được đánh lén nữa.
Đương nhiên tên này lại nhướng mày nói: “Anh hôn bạn gái của anh, có gì không đúng chứ?”
Sau khi Lê Niệm nói được mấy lần rồi cũng mặc kệ anh, ngượng ngùng mà nói, thật ra cô cũng rất thích, nhưng chỉ sợ bị người khác nhìn thấy mà thôi.
Tình yêu của cả hai phải giữ bí mật với bên ngoài, dù sao thân phận của cô cũng không tiện yêu đương, phía bên chị Hồng cũng không được để chị ấy biết.
Gần đây, bộ phim vườn trường [Không được động tâm] của Lê Niệm và Dư Nhẫn đóng vai chính đã được phát sóng, thật sự nổi tiếng ngoài ý muốn, biên kịch đã sửa lại một ít tình tiết trẻ con trong nguyên tác, cốt truyện đã đi theo hướng tích cực hơn, nam nữ chính đều cứu vớt lẫn nhau.
Lê Niệm vào vai thiếu nữ 18 tuổi không có chỗ nào là không hợp, mặc đồng phục học sinh xanh đen, tạo kiểu tóc học sinh ngoan ngoãn, vừa tươi sáng vừa trẻ trung, khiến cho rất nhiều người nhớ lại ký ức hồi cấp ba.
Tuy rằng Dư Nhẫn xuất thân từ thần tượng, nhưng kỹ thuật diễn rất tốt, vai diễn nào cũng có thể khống chế, vai diễn đại ca trường học đã thu hút một lượng fan lớn, rất có cảm giác CP với Lê Niệm, một chút cũng không nhìn ra Lê Niệm đã lớn hơn hắn bảy tuổi.
Bộ phim này có rất nhiều lượt tìm kiếm, vừa khéo chính là bộ phim [Không đứng đắn] của Tả Vân sẽ chiếu trong thời gian tới, vì nguyên nhân nhà sản xuất, cuối cùng đạo diễn Mã không đổi cô ta, phim vẫn chiếu đúng hạn, tuy rằng danh tiếng của Tả Vân xuống dốc không phanh, nhưng rất nhiều người đều mua vé vì tên tuổi của đạo diễn Mã, nhưng đánh giá lại không tốt như mong đợi, tất cả đều đang mắng chửi bộ phim.
Rất nhiều người bình luận trên Douban: [Đây là bộ phim tình yêu gì thế, tôi xem tới mức muốn ngủ gục luôn rồi!]
[Kết phim hết tai nạn xe cộ rồi lại tự sát, máu chó tới mức khiến tôi nghi ngờ tôi đang xem phim của Hàn không đấy.]
[Buồn nôn, thật xui xẻo, còn không bằng đi xem phim của Lê Niệm, vừa ngọt ngào vừa đẹp đẽ, cũng không phải yêu tới mức sống chết, nam nữ chính đều là mấy bé đáng yêu.]
[Phải đấy, trước kia tôi còn cảm thấy Lê Niệm là bình hoa, ngoại trừ khuôn mặt cái gì cũng không có, bộ phim này thật sự đã khiến tôi thay đổi ấn tượng về cô ấy.]
…
Còn Lê Niệm nhờ vào bộ phim này nên độ nổi tiếng tăng cao, đã sớm vượt qua Tả Vân, bước lên con đường lưu lượng, tùy tiện đăng một tấm hình cũng có tới mười mấy ngàn lượt bình luận, cô so với trước đây còn bận hơn rất nhiều, tận dụng điều này, chị Hồng đã một lần nhận cho cô rất nhiều công việc, mỗi ngày đều phải chạy ngược chạy xuôi xuất hiện trước mắt công chúng, để duy trì độ nổi tiếng.
Khi [Không được động tâm] phát sóng, cô thường xuyên tham gia rất nhiều hoạt động tuyên truyền cùng Dư Nhẫn, dẫn đến fans CP càng ngày càng hùng mạnh, trên Weibo càng náo nhiệt hơn.
Lê Niệm và Yến Tây Minh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện phiếm trên WeChat.
Hai tuần sau, khi công việc cuối cùng của Lê Niệm kết thúc, cô ngồi máy bay quay về thành phố B, Yến Tây Minh là người biết tin trước, lái xe tới sân bay đón cô, tới nhà anh ăn cơm.
Sau khi ăn xong, hai người thoải mái ngồi trên sô pha xem TV.
Còn trên TV, vừa khéo đang chiếu [Không được động tâm].
Lê Niệm nhìn cảnh hôn tá vị của cô và Dư Nhẫn trên màn hình, đúng thật là xử tội công khai mà.
“Chúng ta đổi kênh khác nhé?” Cô xấu hổ quay đầu lại, nhìn người đang ngồi phía sau.
Cô ngồi giữa hai chân anh, cả người đều nằm trong ngực anh, vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay rắn chắc ôm lấy, giam cầm chặt chẽ.
Lê Niệm mặc váy ngủ hai dây màu xanh lam, cô mới mua, vì là lần đầu tiên mặc nên không biết nó ngắn đến vậy, còn có chút xuyên thấu.
Cô vừa nói vừa không được tự nhiên kéo làn váy xuống, có ý muốn che khuất làn da trắng như tuyết ở đùi.
“Vì sao, không phải rất đẹp sao?” Yến Tây Minh lại kéo cô ngồi sát mình hơn, ngăn lại động tác của cô, không để ý niết nhẹ vành tai mềm mại.
Lê Niệm bất tri bất giác phát hiện, hình như anh đang buồn bực.
Khó trách mấy ngày nay khi nói chuyện phiếm với anh qua Wechat, giọng nói của anh khá rầu rĩ.
“Không phải anh đang ghen đó chứ? Đây chỉ là đóng phim mà thôi.”
“Anh biết, anh không tức giận.”
Yến Tây Minh nói, bắt chước Dư Nhẫn trong TV, cúi đầu hôn lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Cậu ta đã làm gì với em, anh cũng muốn làm như vậy.”
Nhưng trên TV làm gì hôn kịch liệt đến vậy chứ.
Lê Niệm vừa ngẩng đầu vừa nghĩ, đầu lưỡi bị hôn tới mức tê dại, làn váy bị vén lên một chút, dây áo mỏng manh rơi khỏi bờ vai của cô, mọi thứ cực kỳ hỗn loạn.
Yến Tây Minh ôm cô vào lòng, bàn tay chậm rãi di chuyển, dưới làn váy mỏng manh hiện lên khớp xương tay đang chuyển động của anh, không nhẹ không nặng di chuyển khắp nơi.
Lê Niệm cảm thấy xấu hổ dựa vào vai anh, đáy mắt đều là nước mắt, cố gắng kiềm chế xúc động muốn hất tay anh ra.
Cô nói: “Trên TV không được chiếu những cảnh 18+ như vậy.”
“Anh có.” Giọng nói Yến Tây Minh rất thấp, còn có chút dụ dỗ, một tay khác của anh cũng không rảnh rỗi, đột nhiên ngón trỏ đặt lên môi cô.
“Mở miệng.”
Lê Niệm do dự một chút, rồi đỏ mặt ngậm lấy ngón tay anh.