Lọc Truyện

Kiếm Nghịch Thương Khung

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Kinh mạch của hắn bị hao tổn, thiên phú không khác gì người bình thường, muốn trở nên nổi bật, báo thù rửa hận, chỉ có cần tu khổ luyện, như vậy mới có hy vọng vượt qua người khác báo thù rửa hận.

Đệ tử khác chỉ thấy Huyền Thiên có tu vi võ giả tứ trọng, có thực lực khiêu chiến võ giả ngũ trọng, nhưng không có ai nhìn thấy Huyền Thiên mỗi ngày luyện kiếm vất vả hơn người khác nhiều canh giờ.

– Trong đầm nước có kiếm, rốt cuộc là thanh kiếm tiện tay ném đi, hay là bảo kiếm?

Trong nội tâm Huyền xuất hiện ý định đi tìm tòi.

Nếu như là một thanh kiếm bình thường thì cũng không có gì, nhưng nếu là một thanh bảo kiếm vậy thì phát tài rồi.

Vũ khí trên Thần Châu chia làm thiên, địa, huyền, hoàng tứ giai, mỗi giai có thượng, trung, hạ tam phẩm, gọi chung là tứ giai thập nhị phẩm.

Vũ khí hoàng giai là bình thường nhất, mà vũ khí thiên, địa, huyền gọi là bảo khí.

Nguyên nhân chính là vũ khí hoàng giai do thợ rèn bình thường làm ra, mà vũ khí thiên, địa, huyền là do Luyện Khí Sư thân phận tôn quý ở Thần Châu chế tạo thành.

Luyện Khí Sư nhất định là thợ rèn, mà thợ rèn không nhất định là Luyện Khí Sư, thợ rèn ở Thần Châu quá nhiều, mà Luyện Khí Sư lại như phượng mao lân giác.

Một thanh bảo kiếm huyền giai hạ phẩm có thể đề cao thực lực của kiếm khách thật lớn, ít nhất cũng có giá trị mấy chục vạn lượng hoàng kim, tương đương với mấy trăm vạn lượng bạc.

Hoàng gia dừng chân tại thành Bắc Mạc, trên người mang theo tài vật không nhiều lắm, hiện tại đã qua thời gian ba năm, gia cảnh thập phần túng quẫn, nếu có mấy trăm vạn lượng bạc thì có thể khiến cho Hoàng gia nhanh chóng lớn mạnh lên.

Cho dù là một thanh kiếm phổ thông, Hoàng giai hạ phẩm cũng đáng giá mấy chục lượng bạc, Hoàng giai trung phẩm có giá trị mấy trăm lượng bạc, Hoàng giai thượng phẩm có giá trị mấy ngàn lượng bạc, nếu như trong kiếm còn có kim loại đặc thù thì nó là danh kiếm trong bảo kiếm, thậm chí có giá mấy vạn, thậm chí hơn mười vạn lượng bạc.

– Bịch!

Huyền Thiên nhảy vào trong đầm nước.

– Lạnh quá. . .

Huyền Thiên nhịn không được rùng mình, đầm nước này vô cùng lạnh đấy.

Bây giờ là tháng tám thời tiết khô nóng, mà thủy đàm này Huyền Thiên mỗi đêm đều tới đây, buổi tối mấy ngày trước ở trong đầm còn cảm thấy khoán khoái dễ chịu, đêm nay thì cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Nhưng mà…

– Vì bảo kiếm…Vì bạc, vì tiền…

Huyền Thiên cắn răng run rẩy, trong nội tâm hạ quyết tâm, hít sâu một hơi lặn xuông đáy đầm.

Thủy đầm này sâu bao nhiêu Huyền Thiên chưa bao giờ tìm hiểu qua.

Giờ phút này đầm nước không chỉ lạnh thấu xương, toàn thân còn khó chịu không hiểu.

Nhưng mà Huyền Thiên cũng không phải là người dễ dàng lui bước, chịu đựng rét lạnh cắn răng lặn xuống đáy đầm.

Sau khi lặn sâu mấy chục trượng, rốt cuộc Huyền Thiên cũng tới đáy đầm, ở trong đầm nước Huyền Thiên không nhìn thấy bóng trăng, ở trong đầm hình như có bóng kiếm chọc vào.

Kiếm ảnh như mộng như ảo, theo đầm nước chấn động mà xiêu vẹo, không giống như vật thực thể, vô cùng quỷ dị.

Huyền Thiên vừa mới tới bên cạnh kiếm ảnh, từ trong kiếm ảnh lóe lên một đạo ánh sáng đâm vào mi tâm của Huyền Thiên.

– A!

Huyền Thiên theo bản năng thét lên kinh hãi, hai tay đề chặt lên trán, quên là mình đang ở đáy đầm, thân thể uốn éo.

Quái dị là đầm nước này không ảnh hưởng tới hô hấp của Huyền Thiên.

Giờ phút này có thể hô hấp trong nước cũng không có bị Huyền Thiên chú ý, lực chú ý của hắn chính là hào quang đẹp mắt kia.

Bạch quang bắn vào mi tâm của Huyền Thiên hóa thành một thanh tiểu kiếm dài hơn tấc, huyền tại trong mi tâm có một cổ lực lượng cường đại xuất hiện, từ trong tiểu kiếm này tuôn ra, trong chốc lát đã bao phủ toàn thân của Huyền Thiên.

– Lực lượng thật cường đại!

Giờ khắc này ánh mắt Huyền Thiên như nhìn thấy cảnh trong cơ thể, nhìn rõ thanh tiểu kiếm trong mi tâm của mình, ánh sáng màu thuần trắng chảy vào kinh mạch toàn thân, làm lực lượng của hắn tăng nhiều.

Trong chốc lát cốt cách của hắn tăng tưởng rất nhanh, cốt chất phát sinh biến hóa, trở nên sáng bóng như mỹ ngọc, kinh mạch của hắn cũng sinh ra cải biến, trở nên càng thêm cứng cỏi, trong nhục thể có từng đoàn từng đoàn tạp chất màu đen theo lỗ chân lông bài xuất ra ngoài, làn da trở nên mềm dẻo hơn, tràn ngập sức bật, dưới làn da là một tầng màng mỏng, tầng màng mỏng này so với làn da còn cứng cỏi hơn nhiều, có một loại cảm giác rắn chắc.

Càng chủ yếu là vô số nguyên khí từ trong tiểu kiếm này tuôn ra ngoài, dũng mãnh tiến vào kinh mạch toàn thân của Huyền Thiên.

Trong chốc lát tu vi của Huyền Thiên bạo tăng, từ võ giả tứ trọng đột phá lên võ giả ngũ trọng, kinh mạch trong cơ thể thô to hơn trước, bên trong tràn ngập nguyên khí, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng.

Nguyên khí thuần trắng trong tiểu kiếm không có ngừng lại, tiếp tục tràn ra rột rửa kinh mạch toàn thân của Huyền Thiên, theo nguyên khí càng ngày càng sung túc thì kinh mạch của Huyền Thiên lại tăng mở rộng ra, lực lượng bạo tăng vài lần, tu vị lại đột phá lần nữa.

Võ giả lục trọng!

Trong thời gian ngắn ngủi tu vi của Huyền Thiên tăng liền hai cảnh giới, từ võ giả tứ trọng bước vào võ giả lục trọng.

Hơn nữa cả thân thể thoát thai hoán cốt, kinh mạch toàn thân thô to, toàn bộ thương thế trước kia cũng biến mất không còn, lực lượng trong cơ thể bành trướng, so vứi cường giả võ giả thất trọng còn mạnh hơn nhiều.

– Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trong nội tâm của Huyền Thiên vô cùng khiếp sợ, trong lúc này nhớ tới tiểu tuyết dị giới ở kiếp trước, thầm nghĩ:

– Có phải lão tử nhặt được bảo không?

Nghĩ như thế trong nội tâm Huyền Thiên khiếp sợ, toàn bộ hóa thành kinh hỉ.

Nhưng mà Huyền Thiên còn chưa kịp cảm thụ phần kinh hỉ này, tiểu kiếm trong mi tâm chấn động một hồi, đại não của hắn cảm thấy tiếng nổ lớn, trong chốc lát liền mất đi ý thức, ngất đi thật nhanh.

Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu.

Khi Huyền Thiên tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, hắn cũng quay về trong tông môn, nằm trên giường mình.

– Hoàng sư huynh, huynh tỉnh rồi sao?

Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi đứng bên giường của Huyền Thiên hỏi.

Thần Châu có gia tộc họ Hoàng cũng không ít, họ Huyền cũng chỉ có một, trước khi bái nhập Thiên Kiếm Tông thì Huyền Thiên có tên là ‘ Hoàng Thiên ’, trong Thiên Kiếm Tông thì tên thật của hắn chỉ có biểu đệ Hoàng Thạch biết rõ.

Thiếu niên này là đệ tử cùng Hoàng Thạch bái nhập Thiên Kiếm Tông, tên là Lâm Đông, giao tình với Hoàng Thạch rất tốt.

Tại Thiên Kiếm Tông, thực lực của Huyền Thiên vượt qua rất nhiều đệ tử ngoại môn võ giả ngũ trọng, Hoàng Thạch toàn bộ nhờ Huyền Thiên chiếu cố mới miễn không bị ức hiếp, Lâm Đông đi theo Hoàng Thạch cho nên dính được quang mang của Huyền Thiên, hóa giải rất nhiều kiếp nạn.

Cho nên đối với Huyền Thiên, trong lòng Lâm Đông rất tôn kính.

 

Huyền Thiên nghi hoặc nhìn Lâm Đông, nói:

– Tại sao ta ở chỗ này?

Lâm Đông nói:

– Hoàng sư huynh, tối hôm qua huynh hôn mê trong hàn đàm phía sau núi, chấp sự đi tuần buổi tối thấy huynh không quay về, hỏi Hoàng Thạch mới biết huynh luyện kiếm ở Ẩn Kiếm Đàm tại hậu sơn, cho nên chấp sự đi tuần cứu huynh trở về.

– Phía sau núi? Ẩn Kiếm Đàm?

Trong nội tâm Huyền Thiên lúc này nhớ lại chuyện hôm qua, hắn lẻn vào đáy đầm bị kiếm ảnh đâm trúng.

Kết quả. . .

Kiếm ảnh chui vào mi tâm của hắn, tuôn ra đại lượng nguyên khí, làm tu vi của hắn bạo tăng, liên tục tăng lên hai cảnh giới, bước vào võ giả lục trọng cảnh.

– Cái này… Rốt cuộc là giấc mông Nam Kha hay là sự thật?

Trong nội tâm Huyền Thiên kinh ngạc không thôi.

Muốn quang sát trong mi tâm có phải có tiểu kiếm hay không, nhưng Huyền Thiên cho dù làm thế nào cũng không đạt được hiệu quả nội thị như hôm qua, nhìn thấy không gian trong mi tâm.

Không cách nào quan sát không gian mi tâm, Huyền Thiên chỉ có thể đủ thông qua tu vi mà phán đoán, tối hôm qua đã xảy ra tất cả có phải sự thật hay không.

Vừa vận khí thì nội tâm của Huyền Thiên vui vẻ.

Võ giả lục trọng cảnh!

Thật sự bước vào võ giả lục trọng cảnh!

Tối hôm qua đã xảy ra tất cả đúng là tồn tại, cũng không phải là cảnh trong mơ.

Nói như vậy tiểu kiếm trong không gian mi tâm cũng tồn tại thật sự, mà tiểu kiếm kia rốt cuộc là ‘ thứ đồ vật ’ gì? Lại có thể tiến vào mi tâm của hắn?

Huyền Thiên không giải thích được, tại Thần Châu, cho dù là bảo kiếm Thiên giai cũng không có nghe nói qua có thể dung nhập vào mi tâm nha.

Trong nội tâm mặc dù vui mừng, trên mặt Huyền Thiên lại không biểu lộ ra chút nào, hắn biết rõ, đây tuyệt đối là sự việc trọng đại, bộc lộ ra với hắn không có lợi.

Nhanh chóng điều chỉnh vui vẻ trong lòng, Huyền Thiên nói:

– Làm sao ngươi biết thủy đàm phía sau núi là ‘ Ẩn Kiếm Đàm ’?

Huyền Thiên tiến vào Thiên Kiếm Tông đã hơn ba năm, so với Lâm Đông còn sớm hơn một năm, tự hỏi thứ hắn biết rõ phải nhiều hơn Lâm Đông a.

Nhưng Huyền Thiên cũng nghe nói hàn đàm sau núi rất nổi danh a, Lâm Đông biết được mới kỳ quái.

Lâm Đông nói:

– Là chấp sự tối qua cứu huynh về nói ra, hắn nói cái đầm nước này mỗi đêm trăng rằm tháng tám sẽ xuất hiện một thanh kiếm ảnh, nhưng mà người nào xuống dưới xem xét không tìm được cái gì, cho nên gọi là ‘ Ẩn Kiếm Đàm ’, vài chục năm trước bọn họ tiến vào Thiên Kiếm Tông đã có, ngay cả trưởng lão, chưởng môn trong tông cũng đã điều tra qua rồi, đều không có phát hiện cái gì, hiện tượng này trước kia rất oanh động, về sau bởi vì ‘ Ẩn Kiếm Đàm ’ không tìm được cái gì nên người ta quên đi.

Mấy năm trước vào ngày rằm tháng tám, Huyền Thiên không có Ẩn Kiếm Đàm, năm nay lần đầu tiên trăng rằm tháng tám mới đi tới.

– Người khác xuống dưới đều không tìm được thanh kiếm, mà ta thì lại nhìn thấy, hơn nữa kiếm kia còn chạy vào mi tâm của ta, chẳng lẽ ta cùng người khác có gì đặc biệt hơn sao?

Huyền Thiên hơi suy nghĩ, trong nội tâm khẽ động, thầm nghĩ:

– Đúng, ta dung hợp linh hồn hai đời, tinh thần lực vượt xa những người khác, tinh thần lực chính là trời sinh, cho dù Thiên giai công pháp cũng không tu luyện tinh thần lực được, có lẽ chính là tinh thần lực cường đại của ta mới có thể dung nạp được thanh kiếm đó?

– Thanh tiểu kiếm trắng tinh đó lúc tiến vào mi tâm của ta, làm cho tu vi của ta tăng lên hai cảnh giới, nhất định là bảo vật không tầm thường, không biết tu luyện sau này của ta có thể bảo trì tốc độ như vậy hay không? Huyền Ky, Âm Cơ… Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, không bao lâu sau ta sẽ tính nợ với các ngươi, mối thù ngày xưa ta sẽ trả lại gấp mười lần.

Giờ khắc này, trong nội tâm Huyền Thiên tràn ngập lực lượng.

– Kiếm Như Phong Khởi…

– Phong Động Kiếm Tùy…

– Truy Phong Nhất Kiếm…

Ngọn núi phía sau Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên đang luyện kiếm tới đỏ mắt.

Từ khi trải qua kỳ ngộ ở ‘ Ẩn Kiếm Đàm ’ lần trước thì Huyền Thiên không chỉ tăng lên hai cảnh giới, thực lực tăng trưởng và lĩnh ngộ kiếm pháp cũng đạt tới trình độ không tưởng tượng nổi.

Nếu như nói tu luyện kiếm pháp chia làm mười tầng: kiếm pháp sơ học, sơ khuy môn kính, tiểu hữu sở thành, bình bộ thanh vân, tâm hữu sở ngộ, đại hữu sở hoạch, đăng đường nhập thất, lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa.

Như vậy, cấp độ trước kia của Huyền Thiên ước chừng ở tầng sáu ‘ đại hữu sở hoạch ’, mà bây giờ, chính là tầng mười ‘ xuất thần nhập hóa ’.

Cảm giác của Huyền Thiên chính là kiếm như cánh tay của hắn, giống như một bộ phận thân thể.

– Có thể la vì thanh tiểu kiếm trong mi tâm của ta, cảm giác của ta với kiếm không chỉ linh mẫn hơn mười lần, mà là sử dụng như cánh tay của mình vậy, đối với lĩnh ngộ kiếm thuật cũng đề cao không chỉ gấp mười lần.

– Hô…

Huyền Thiên một kiếm quét ngang, tiếng xé gió vang lên, một gốc cây Sam cao lớn trước mặt xa hơn mười thước đứt đoạn, nửa khúc trên ngã xuống, nện lên mặt đất.

– Xuyyyyyy…

Huyền Thiên thu kiếm lại, hai ngón tay cùng ép vào trước ngực, dồn khí vào đan điền, lúc này thở ra một hơi.

Điều chỉnh khí tức xong, ánh mắt của Huyền Thiên nhìn qua gốc cây sam cao lớn bị chém đứt đoạn kia.

Đi từ từ vài bước Huyền Thiên tới gần gốc cây sam bị gãy, bàn tay vuốt lên thì cảm thấy nơi bị chém bóng loáng như gương, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.

– Kiếm khí, chỉ có võ giả thất trọng mới có kiếm khí, ta mới võ giả lục trọng cảnh đã có thể phát ra, cách xa mười bước kiếm khí có thể chém đứt một cây sam thô to, kiếm khí của ta ít nhất có thể truyền ra xa hai mươi bước.

– Phát ra kiếm khí là tiêu chí của võ giả thất trọng, nhưng mà tu vi võ giả thất trọng cảnh phát ra kiếm khí xa nhất cũng chỉ có thể duy trì trong mười bước, bổ ra hai mươi bước chính là tiêu chí của võ giả bát trọng, mới có thể đạt tới.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT