Lọc Truyện

Kiều Thê Khó Dỗ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Dự Vương cũng đã hôn lên môi nàng, thanh âm của hắn khàn khàn, rơi vào trong tại thì vô cùng câu dẫn, "Đóng cửa lại thì ai biết chúng ta đang làm gì chứ?"

Nàng nhịn không được mà muốn phản bác, ai nói là không biết chứ? Khi Lục Tú chạy trốn, biểu tình xấu xa kia đã nói rõ mọi thứ, nói không chừng Tiêu Linh cũng nghe thấy rồi. Hắn lại không đợi nàng phản bác, ngay sau đó rất bá đạo mà chế trụ nàng.

Hắn rất thích hôn nàng, mỗi lần đều sẽ mở khớp hàm nàng ra, hấp thụ sự ngọt lành của đôi môi này.

Mỗi lần hắn hôn sâu đều khiến nàng đầu choáng mắt hoa, trước khi hoàn toàn luân hãm, Lương Y Đồng có ý định đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không động đậy chút nào, tay cũng bắt lấy tay nàng, sự bá đạo trong xương cốt của nam nhân hoàn toàn được bộc lộ.

Thân thể của Lương Y Đồng vốn đã có chút khô nóng, sau khi nỗ lực kháng cự thì không hề có hiệu quả, trong tiềm thức vậy mà cũng từ bỏ giãy giụa, nàng rất nhanh đã luân hãm, đôi tay đẩy hắn ra cũng không biết từ khi nào đã vô lực mà nắm lấy vạt áo của hắn.

Mái tóc đen của thiếu nữ xõa xuống, có hai sợi dán vào tai, khiến gương mặt vốn trắng nõn của nàng càng thêm trắng, vì độn/g tình, má của nàng cũng hồng, mà đuôi mắt đã đỏ bừng.

Một nụ hôn kết thúc, Dự Vương nhìn bộ dáng cực kỳ quyến rũ của thiếu nữ, vừa nghĩ rằng bộ dáng này của nàng chỉ mình hắn nhìn thấy thì trong lòng hắn cũng bắt đầu khô nóng, còn điên cuồng hơn người trúng mị dược thượng đẳng.

Hắn cúi người bao phủ lên người nàng, nụ hôn dừng trên lỗ tai của thiếu nữ.

Lúc này, Lý phu nhân vừa mới hồi cung.

Thái hậu nguyên bản còn dựa vào trên giường, thấy bà ta trở lại thì duỗi tay, được ba cung nữ nâng dậy.

"Thế nào? Nhất định là nàng ta giả bệnh đúng không?"

Lý phu nhân cung kính quỳ xuống, biết rõ lời mình sắp nói sẽ khiến Thái hậu không vui, bà ta cúi thật sâu xuống mặt đất, thấp giọng nói: "Hồi Thái hậu nương nương, khi thần nữ bắt mạch cho Dự Vương phi, phát hiện thân thể của nàng ta cực kỳ suy yếu, mạch tượng không chỉ loạn, mà còn có chút không có sức sống. Chỉ xem từ mạch tượng, nàng ta có thể sống qua năm nay đã là may mắn."

Biết bà ta cực kỳ trung thành, căn bản không có khả năng nói dối, Thái hậu gắt gao nhíu mi, "Chẳng lẽ sức khỏe của nàng ta thật sự không tốt? Khi thấy nàng ta ở cung yến, tuy bộ dáng đơn bạc nhưng sắc mặt lại hồng hào, căn bản không giống người bệnh nặng, sắc khí của nàng ta hôm nay như thế nào?"

"Hồi Thái hậu nương nương, sắc khí của Dự Vương phi không tồi, cũng không hề có cảm giác tiều tụy."

Nghĩ đến người của Dự Vương còn có thể giải độc cho Lý Linh Nhi, thần sắc của Thái hậu lạnh xuống, "Tất nhiên là dùng loại thuốc gì đó để giả bệnh rồi."

Bà ta tức giận, không chỉ cảm thấy ghê tởm Dự Vương, mà cũng chán ghét cả Lương Y Đồng.

Triệu ma ma bên cạnh bà ta thích nhất là xu nịnh, mọi việc đều theo ý bà ta, lúc này liền nói: "Thái hậu nương nương hà tất với tức giận với nàng ta? Nàng ta chỉ là một Dự Vương phi nho nhỏ, luận tôn quý không bằng Thái hậu, luận bối phận cũng bị người đè ép gắt gao. Nếu người muốn nàng ta đi theo, còn không phải chỉ dùng một câu nói hay sao?

Thái hậu tất nhiên có thể yêu cầu Dự Vương phi đang bị bệnh đi theo, nhưng nếu thật sự làm như vậy, không chừng ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ có ý kiến. Nhưng lời ma ma nói cũng đã làm bà ta thông suốt, Thái hậu nói: "Ai gia là Thái hậu, đúng là không nên bị nàng ta dắt mũi. Không phải nàng ta không muốn đi sao? Ai gia càng không cho nàng ta được như ý! Tuyên chỉ đi, nói thân thể Dự Vương phi không được khỏe, hành trình tới hành cung lần này hoãn lại, chờ đến khi sức khỏe của Dự Vương phi ổn định thì lại xuất phát, để nhóm mệnh phụ chờ thêm một đoạn thời gian."

Lý ma ma cùng Lý phu nhân liếc nhau, đều nhịn không được mà liếc Triệu ma ma một cái. Triệu ma ma cười khanh khách mà đấm lưng cho Thái hậu, khen: "Thái hậu nương nương anh minh."

Thần sắc của Thái hậu cuối cùng cũng tốt hơn chút, đám người Lý phu nhân cũng không khuyên thêm cái gì.

***

Lúc này, Lương Y Đồng vừa mới tắm gội xong. Thiếu nữ da thịt tuyết trắng, giống như hoa sen trên mặt nước, có lẽ là đã khóc nên đuôi mắt có chút hồng, xinh đẹp khiến người ta cảm thán.

Nàng vò tóc, lau khô bọt nước trên người. Có một giọt nước theo sợi tóc chạy dọc khuôn mặt trắng nõn của nàng, rơi xuống xương quai xanh. Dự Vương nhìn thấy một màn này, động tác mặc y phục dừng một chút, ánh mắt lại có chút nóng, hắn cúi người hôn lấy giọt nước kia.

Thân hình hắn cao lớn, khí thế mười phần, cho dù đã thu liễm đôi chút nhưng hơi thở bức người quanh thân vẫn rất mạnh mẽ. Hô hấp của Lương Y Đồng không khỏi cứng lại, chỉ cảm thấy chỗ xương quai xanh bị hắn đụng chạm đã trở nên tê dại. Sợ hắn lại lần nữa làm bậy, nàng nhịn không được mà kéo chặt khăn tắm trên người, cũng may chỉ có ánh mắt của hắn mang theo hơi thở xâm lược, vẫn chưa làm xằng bậy.

Lương Y Đồng thành công mặc áo trong.

Y phục của nam nhân tương đối đơn giản, hắn mặc xong thì ôm nàng ngồi lên giường, cúi người đi tất cho Lương Y Đồng. Thấy thế, nàng hơi dừng một chút, "Vương gia, để ta tự làm là được."

Khi hắn tắm gội cùng nàng cũng không bao giờ gọi người vào hầu hạ, phần lớn đều là Lương Y Đồng tự mặc đồ.

Hắn đã nắm lấy cái chân trắng nõn của nàng.

Chân của thiếu nữ còn không to bằng bàn tay của hắn, nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt của hắn cũng tối lại. Lương Y Đồng bị ánh mắt của hắn nhìn đến bồn chồn, không khỏi cuộn tròn lại, muốn rút chân về, nhưng hắn nắm rất chặt, bên môi còn nở nụ cười, "Sợ cái gì? Cũng đâu phải chưa từng giúp nàng làm?"

Hắn đúng là từng giúp nàng không chỉ một lần, chỉ là vào rất nhiều lần, riêng việc đi tất cũng khiến hắn độn/g tình. Lương Y Đồng bị hắn khi dễ vài lần, hiện giờ tính cảnh giác rất mạnh, lúc nào cũng lưu ý đến biểu tình của hắn, chỉ sợ hắn lại hành động. Đôi mắt của thiếu nữ ngập nước, tràn đầy cảnh giác, đôi môi phấn nộn cũng mím chặt.

Ngũ quan của nàng tinh xảo, da thịt trắng như ngọc, đôi mắt sáng ngời có hồn, lông mi cong vút sắc bén, bộ dáng rũ mắt nhìn hắn thực sự đáng yêu đến không chịu được.

Nàng lại căn bản không biết biểu tình này có bao nhiêu câu dẫn.

Dự Vương hiển nhiên đã nhìn ra sự đề phòng trong đáy mắt tiểu cô nương. Trên thực tế, dáng vẻ này của nàng xác thật đã gợi lên khát vọng trong lòng hắn, nhưng vừa rồi đã lăn lộn hai lần, thể lực của hắn có tốt hơn nữa thì cũng không có khả năng không cố kỵ thân thể của nàng. Tuy nhiên, khi đối diện với bộ dáng thấp thỏm này của nàng, hắn lại có tâm tư trêu đùa, nhịn không được mà cúi đầu hôn lên đôi bàn chân trắng như ngọc của tiểu cô nương.

Chân Lương Y Đồng vốn đã nhũn ra, hiện tại càng mềm hơn chút, chỉ cảm thấy xương sống tê rần. Nàng vội vàng rút chân về, muốn giấu cặp chân nhỏ kia đi, nhưng lại bị Dự Vương nắm chặt không thả, ánh mắt nhìn nàng cũng vô cùng nóng bỏng.

Số lần hắn trêu nàng quá nhiều, mà chân chính khi dễ nàng cũng không ít, ánh mắt Lương Y Đồng có chút hoảng sợ, lo rằng hắn sẽ lại có tâm tư kia, nàng cúi đầu nắm lấy tay hắn, lôi kéo nói: "Ta đói bụng rồi, mau đi ra ngoài dùng bữa tối đi."

Thanh âm của tiểu cô nương mềm mại, rõ ràng là muốn làm hắn mềm lòng. Trong mắt Dự Vương hiện lên ý cười, cố kìm nén lắm mới không cười thành tiếng. Hắn đứng dậy hôn môi nàng, nói: "Ta cũng đói bụng, đút ta ăn no trước đi, nhé?"

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, căn bản không có ý rời đi.

Trong lòng Lương Y Đồng tràn ngập xấu hổ cùng buồn bực, vừa rồi chân nàng mềm nhũn đứng dậy không nổi, phải ngồi trong bồn tắm hồi lâu mới bình phục lại được, thấy hắn như thế, khuôn mặt nhỏ của nàng trở nên nghiêm túc, "Cố Thừa Dịch, chàng đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"

Thấy nàng bực, Dự Vương nhịn không được mà cười ra tiếng. Hắn cười vô cùng sung sướng, lồng ng/ực cũng hơi chấn động, "Không chịu nổi trêu chọc như vậy sao, hửm?"

Lương Y Đồng vô cùng tức giận, duỗi tay đấm vào lồng ng/ực hắn một chút. Đôi mắt của nàng có lửa, cũng không quên chỉ trích hắn, "Hiện tại sao chàng lại đáng ghét như vậy chứ? Có phải thành thân xong, sự ác liệt trong xương cốt cũng lộ hết ra ngoài không?"

Bên môi Dự Vương vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, "Chỉ có nàng mới được nhìn thấy một mặt này của vi phu, chẳng lẽ không cảm thấy vinh hạnh sao?"

Vinh hạnh cái gì chứ! Lương Y Đồng chỉ cảm thấy hắn rất hư, xoay người không muốn để ý hắn nữa. Nàng cướp đối tất trong tay hắn, tự mình đi vào, chỉ để lại cho nam nhân bộ dáng tuyệt tình.

Thấy nàng thật sự tức giận, Dự Vương xoa xoa chóp mũi, giọng điệu cầu xin: "Đừng tức giận."

Lương Y Đồng vẫn không để ý tới hắn, Dự Vương biết mình đuối lý nên thò qua hôn lên tóc tiểu cô nương một cái, "Phu quân biết sai rồi, ngoan một chút, hửm?"

Lương Y Đồng vẫn không có động thái gì, mặc y phục xong thì nàng đi xuống giường, xoay người đi ra ngoài. Dự Vương duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: "Bảo bảo, đừng bực, về sau không đùa nàng nữa."

Lúc này Lương Y Đồng mới có chút phản ứng, nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn một cái, "Lần trước chàng cũng nói như vậy!"

Dự Vương sờ sống mũi, trên dung nhan lạnh lùng lộ ra chút chột dạ. Hắn ho khan một tiếng, lại dỗ mấy câu nhưng nàng vẫn không tin hắn. Dự Vương cong cong môi, chỉ cảm thấy tiểu cô nương ngày càng khó dỗ, nhưng hắn lại rất hưởng thụ quá trình dỗ người này.

Rốt cuộc đến khi dỗ xong, trên xương quai xanh của hắn lại nhiều thêm một dấu răng, nhìn tròn tròn rất đáng yêu. Dự Vương duỗi tay sờ một chút, bên môi lại nở nụ cười.

Khi hai người đi ra ngoài thì nhận được ý chỉ của Thái hậu truyền đến, bà ta muốn đợi Lương Y Đồng khỏi bệnh rồi mới đi hành cung, rõ ràng là nhất quyết phải đưa nàng theo. Nếu Lương Y Đồng vẫn kéo dài thời gian không chịu đi, chỉ sợ nhóm mệnh phụ sẽ không có ấn tượng tốt với nàng.

Thấy sắc mặt của Dự Vương khó coi, Lương Y Đồng quơ quơ cánh tay hắn, "Như vậy đã tức giận rồi sao? Chỉ là cùng bà ta đi hành cung một chuyến mà thôi, bà ta nhiều lắm là làm khó dễ ta một chút, chỉ cần ta không để bà ta nắm được nhược điểm thì cho dù bà ta là Thái hậu, cũng không có khả năng trừng phạt ta một cách tùy tiện. Đừng lo lắng, cười một cái đi, nhé?"

Thấy tiểu cô nương dỗ hắn như dỗ tiểu hài tử, Dự Vương có chút khống chế không nổi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Nếu bà ta muốn chờ thì để thêm mấy ngày nữa đi."

Lương Y Đồng từ trước đến nay luôn nghe theo hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

Những ngày kế tiếp, Thái hậu cơ hồ là hôm nào cũng phải Lý phu nhân tới bắt mạch cho nàng. Lục Tú nghiên cứu ra loại thuốc mới, nhưng "di chứng nho nhỏ" kia thì vẫn còn. Vì được hưởng lợi từ công dụng của thuốc nên khi Lý phu nhân tới liên tục, sắc mặt Dự Vương cũng không quá lạnh lùng.

Trần Thái y cũng lại lần nữa tới Dự Vương phủ một chuyến.

Khi biết được mạch tượng của Lương Y Đồng không ổn, Hoàng thượng thật sự cho rằng nàng bị bệnh. Rốt cuộc thì khi rời kinh, Hoàng thượng cũng đã nghe nói về chuyện nàng bị sốt cùng nôn mửa vì không hợp khí hậu. Biết thân thể của nàng yếu đuối, Hoàng thượng còn cố ý thưởng không ít dược liệu quý giá.

Thái hậu nghe nói việc này thì chỉ cảm thấy nàng diễn đúng là quá giỏi.

Người của Võ Hưng Hầu phủ cũng đã nghe nói về việc nàng bị bệnh, Phó thị cùng Lục Cẩm còn đích thân tới thăm nàng, biết là nàng giả bộ thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phủ còn có không ít việc, Phó thị cũng không ngồi lâu, chỉ nói vài câu đã rời đi. Lục Cẩm thì ngồi lâu hơn một lát.

Bởi vì đã gả ra ngoài, hôm nay Lục Cẩm cũng trang điểm trưởng thành hơn không ít, trên đầu búi tùy vân kế, cài thêm cây trâm hồng ngọc khắc hình hồ điệp mà trước kia Lương Y Đồng tặng. Hồng ngọc rực rỡ lấp lánh, làm ngũ quan của nàng càng thêm kiều diễm.

Lần trước gặp mặt đã là từ hôm Lục Cầm lại mặt, lúc đó nàng còn chưa viên phòng với Phó Minh Trác. Kỳ thật Lương Y Đồng rất lo lắng tình huống hiện giờ của biểu tỷ, nói xong tình trạng sức khỏe của mình thì Lương Y Đồng cho nha hoàn lui ra ngoài, lôi kéo tay nàng mà hỏi, "Biểu tỷ không cần lo lắng cho ta, ngược lại là tỷ mới khiến người ta lo lắng, hiện tại tỷ và biểu ca thế nào?"

Thấy nàng lại hỏi chuyện Phó Minh Trác, biểu tình của Lục Cẩm có chút chột dạ, ấp úng không muốn nói.

Lương Y Đồng hơi nhíu mày, với tính tình của nàng, kỳ thật không hề thích quản chuyện bao đồng, nhưng Lục Cẩm đối với nàng lại không chỉ đơn giản là một biểu tỷ có quan hệ có huyết thống.

Sau khi nhận thân, hai người các nàng cũng dần dần quen thuộc với nhau. Lương Y Đồng cực kỳ thích tính tình của Lục Cẩm, vô cùng hợp ý với biểu tỷ, cũng thực tâm coi biểu tỷ là thân sinh tỷ tỷ. Khi nàng rời kinh, dám giao Dự Vương phủ cho Lục Cẩm canh chừng cũng là vì tin tưởng nàng ấy. Cẩn thận tính toán, Lục Cẩm không chỉ là bằng hữu tâm giao của nàng, mà còn là một người thân cực kỳ quan trọng.

Thấy biểu tỷ không muốn nói, Lương Y Đồng có chút sợ biểu tỷ gặp ủy khuất, lại vì Phó Minh Trác là biểu ca của tỷ ấy nên mới gạt nàng.

Trên mặt nàng có chút không vui, "Biểu tỷ không tin ta sao? Cái gì ta cũng nguyện ý nói cho tỷ nghe, tỷ thì ngược lại, hỏi tỷ hai lần, cũng không có lần nào tỷ thẳng thắn. Thôi, ta cũng không hỏi nữa, miễn cho tỷ chê ta xen vào việc của người khác."

Cho rằng nàng thật sự tức giận, Lục Cẩm hơi lo lắng, giữ tay nàng lại, "Biểu muội nói gì vậy? Ta nào có chê muội xen vào việc của người khác?"

Nàng bất quá là không có mặt mũi nói mà thôi. Biết là biểu muội lo lắng cho mình, nàng nhăn mũi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, "Thôi thôi, ta nói cho muội nghe là được, nhưng muội phải đồng ý với ta, không được nói cho mẫu thân của ta biết."

Lương Y Đồng gật đầu.

Lục Cầm không chỉ kể chuyện đêm hôm động phòng, nàng đánh hắn một quyền, làm hắn ngã xuống giưởng, còn kể cả chuyện sau đó một chút.

Ngày lại mặt, Phó Minh Trác cũng đi cùng nàng. Ngày đó Phó Minh Trác lại uống rượu, sau khi uống xong thì hắn trở nên có chút bá đạo, sự tức giận vốn dĩ đã được hắn cố tình thu liễm lại đều phóng thích ra ngoài. Ở trên xe ngựa, hắn có chút không thành thật, nhéo cằm nàng mà hỏi mình phiền như vậy hay sao? Nàng đá hắn xuống giường thì thôi đi, sau khi thành thân còn luôn lạnh mặt, một tiếng biểu ca cũng không gọi, nói nào còn bộ dáng quan tâm hắn khi xưa nữa?

Lục Cẩm bị hẳn chất vấn một hồi, ít nhiều cũng có chút khó chịu, nàng lạnh mặt khi nào chứ? Rõ ràng là do hắn lạnh mắt trước, không để ý tới nàng, Lục Cẩm cũng chỉ làm theo hắn mà thôi. Thấy hắn uống rượu xong lại ủy khuất thành như vậy, nàng cũng có chút mềm lòng, còn vô cùng nhẫn nại mà lý luận với hắn một hồi, nói rằng nàng căn bản không có đá hắn xuống giường, rõ ràng là chỉ đánh hắn một cái, là hắn tự mình ngã xuống, chuyện ngã xuống giường này sao có thể đổ cho nàng?

Ai ngờ, lời này lại chọc giận Phó Minh Trác, hắn vậy mà lại quát nàng câm miệng. Sau khi say rượu, nam nhân có chút gây sự vô cớ, hắn rõ ràng là không muốn nghe mấy chuyện mất mặt đó, sau khi mở miệng liền hung hăng mắng. Lục Cẩm bị hắn hét vào mặt cũng có chút bực, chỉ cảm thấy biểu ca đã thay đổi rồi, trước kia mỗi khi tìm nàng chơi không phải luôn cười sao? Tuy rằng thường xuyên lười biếng, cũng thích trêu ghẹo nàng, lại chưa từng hung dữ với nàng như vậy.

Chỉ mới thành thân đã coi nàng thành chỗ trút giận rồi?

Lục Cẩm nào phải người sẽ chịu ủy khuất, thấy hắn hung dữ xong còn dám động tay động chân, muốn khi dễ mình, nàng lập tức bực, đá hắn một cái. Tuy nàng không có võ, nhưng vì khi còn nhỏ bị tiểu Thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ khi dễ, biểu ca đã dạy cho nàng mấy chiêu.

Nàng xuống tay giống y như những gì hắn dạy. Lần trước đánh vào đôi mắt, lần này thấy hắn không tôn trọng mình như vậy, nàng trực tiếp đá vào hạ bộ của hắn, khiến Phó Minh Trác đang say cũng thành tỉnh.

Trên trán hắn đầy mồ hôi, biểu tình cũng có chút thống khổ. Lúc đầu Lục Cẩm còn tưởng rằng hắn giả bộ đáng thương, dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, có thể có bao nhiêu sức lực chứ. Chỉ là hắn dừng lại một chút, mới nghẹn khuất là nói ra một câu: "Lục Cẩm, muội điên rồi à?"

Khi nói những lời này, hắn hơi nghiến răng nghiến lợi.

Thấy hắn thật sự đau, Lục Cẩm có chút hoảng, khi cầm khăn lau mồ hôi trán cho hắn thì hắn lại đẩy nàng ra, trực tiếp đi xuống xe ngựa, liên tiếp mấy ngày cũng không tới phòng của nàng. Từ sau khi lại mặt, nàng rất ít nhìn thấy hắn.

Ngày hôm trước nàng đến nói chuyện với cữu mẫu, vừa lúc nhìn thấy hắn, sắc mặt của hắn u ám, khuôn mặt tuấn tú chảy dài, căn bản không nói chuyện với nàng.

Lục Cẩm nói xong, biểu tình cũng có chút phiền muộn. Vừa rồi còn ngượng ngùng không muốn nói cho Lương Y Đồng nghe, hiện giờ nói xong thì biểu tình không khỏi rầu rĩ, "Không phải chỉ đá huynh ấy một cái thôi sao, cần phải giận dỗi ta như vậy à?"

Lương Y Đồng nghe xong thì nghẹn họng mà nhìn Lục Cẩm, căn bản không dự đoán được biểu tỷ lại đá hắn. Khi Vương gia quá đáng, khiến nàng tức giận, nàng nhiều lắm chỉ cắn một cái, biểu tỷ lại dám đá, cũng không sợ đá hư luôn của người ta.

Lần này Lương Y Đồng không đứng về phía nàng, "Tỷ đá người ta thiếu chút nữa bị thương, còn không cho huynh ấy tức giận sao? Huynh ấy tức giận cũng là đương nhiên mà? Chẳng lẽ tỷ không biết, chỗ kia của nam nhân rất yếu ớt sao?

Lục Cầm bị nàng chỉ trích đến có chút chột dạ, nhỏ giọng biện minh cho chính mình một câu, "Huynh ấy dạy ta mấy chiêu, lần trước theo bản năng mà đánh vào mắt huynh ấy, lại làm huynh ấy giận mấy ngày, nên ta mới đổi sang chỗ khác, lần này rõ ràng ta không có dùng sức!"

Lục Cẩm còn đang ủy khuất, tiếp tục oán giận nói: "Nếu huynh ấy không động thủ lung tung thì sao ta lại đá huynh ấy? Còn không phải do huynh ấy xứng đáng à! Còn tỏ thái độ với ta, ta biết ngay là huynh ấy không thích cưới ta!"

Lương Y Đồng nói: "Tỷ mau thôi đi, hai người đã thành thân rồi, huynh ấy lại uống rượu, chỉ muốn hôn tỷ một chút, sao có thể gọi là động thủ lung tung? Cho dù tỷ không muốn bị huynh ấy hôn thì cũng không nên đá huynh ấy, việc này rõ ràng là tỷ sai rồi. Lần này huynh ấy tỏ thái độ với tỷ, còn không phải là chờ tỷ chủ động à."

Lục Cẩm lại có chút ủy khuất, "Huynh ấy muốn hôn ta sao lại không nói gì chứ? Vừa mới mắng ta xong liền động tay động chân, còn nói ta câm miệng, rõ ràng là muốn khi dễ ta! Đá huynh ấy một cái đã là nhẹ rồi, ta rõ ràng là không có dùng sức, dựa vào đâu mà ta phải nhận lỗi?"

Đối diện với ánh mắt của biểu muội, Lục Cẩm mới ngậm miệng, thỏa hiệp, "Được rồi, được rồi, coi như ta sai rồi, ta nhận lỗi là được, buổi tối trở về ta nhận lỗi với huynh ấy."

Thấy biểu tỷ có chút không tình nguyện, Lương Y Đồng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Lúc động phòng tỷ đánh người là không đúng, bây giờ lại còn đá huynh ấy, mặc kệ tỷ ủy khuất hay không, lòng tự trọng của biểu ca cũng bị tỷ giẫm đạp rồi, tỷ còn chờ huynh ấy nhận lỗi trước thì cứ nằm mơ đi. Nếu tỷ không muốn cứ tiếp tục như vậy thì ngoan ngoãn nhận lỗi, cho huynh ấy một bậc thang bước xuống. Còn hai người cứ giằng co, chờ đến khi phụ mẫu đều biết được thì nhất định sẽ lớn chuyện."

Lục Cẩm xoa xoa chóp mũi, kỳ thật nàng cũng bắt đầu có ý nghĩ đi làm hòa với hắn. Ngày hôm trước, sở dĩ nàng chạy tới chỗ cữu mẫu là vì nghe nói hắn ở đó, bằng không thì sao có thể trùng hợp mà gặp được chứ? Nàng đã chủ động đi trước rồi, hắn còn xụ mặt, nàng mới có chút nghẹn khuất.

Lương Y Đồng nói một phen, cũng khiến nàng ý thức được sai lầm của chính mình. Dù sao thì từ nhỏ tới lớn, mỗi khi nàng cùng biểu ca có mâu thuẫn, lần nào cũng là biểu ca nhận lỗi trước, nàng chưa bao giờ đuổi theo hắn dỗ dành, bây giờ cũng chỉ là đổi vai trò một chút mà thôi.

Lúc trước Lương Y Đồng còn sợ biểu tỷ chịu ủy khuất, hiện giờ nhìn lại còn có chút đồng tình với Phó Minh Trác, một người bất cần đời như vậy mà phải sống thảm đến thế.

Lục Cẩm đi rồi, Lương Y Đồng còn đồng tình với Phó Minh Trác trong chốc lát, sau đó mới cẩn trọng giả bệnh tiếp.

Lương Y Đồng chỉ giả bệnh bốn ngày liền không chịu nổi nữa, nam nhân nào đó thật sự quá mức, nàng thà rằng đi suối nước nóng, cũng không muốn ứng phó hắn. Dự Vương còn muốn nàng giả bộ nhiều ngày, nhưng Lương Y Đồng thật sự sợ hắn, trực tiếp tiền trảm hậu tấu, phái người vào trong cung truyền tin cho Thái hậu, nói thân thể đã khỏe hơn chút, có thể xuất phát rồi.

Khi Dự Vương biết được chuyện này thì tất nhiên là hung hăng khi dễ nàng một đêm. Ngày thứ hai khi tỉnh lại, thần sắc của Lương Y Đồng vô cùng tiều tụy, khi xuất phát, nhóm mệnh phụ mới phát hiện nàng cực kỳ suy yếu, rõ ràng là còn đang "bị bệnh". Lần này trừ bỏ Đàm Nguyệt Ảnh, tổng cộng có mười vị phu nhân. Đại cữu mẫu của Lương Y Đồng là Phó thị cũng ở trong số đó.

Tuy là biết nàng giả bệnh, nhưng nhìn Lương Y Đồng tiều tụy như vậy thì Phó thị cũng có chút kinh hãi, "Không phải nói thân thể khỏe hơn chút rồi sao? Khí sắc như thế nào lại kém như vậy?"

Thần sắc nàng tiều tụy, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, chỉ sợ toàn bộ kinh thành cũng chỉ có mình nàng trong trạng thái tiều tụy mà vẫn đẹp như vậy đó?

Những phu nhân chung quanh nhìn nàng như vậy thì trong lòng có chút không dễ chịu. Trừ bỏ Lương Y Đồng cùng Đàm Nguyệt Ảnh, người bồi Thái hậu đi suối nước nóng cơ bản đều đã có hài tử, cũng không còn trẻ tuổi, ngày thường khi nhìn phu quân sủng hạnh mấy di nương mỹ mạo đã phiền muộn không thôi, hận thanh xuân của bản thân trôi đi quá nhanh, son son phấn phấn cũng không thể cứu được cái túi da này. Hiện giờ thấy Lương Y Đồng đẹp thành như vậy, các nàng ít nhiều gì cũng có chút hâm mộ cùng ghen ghét.

Lương Y Đồng còn chưa nói chuyện, Lục Tú liền nói thay: "Sức khỏe của Vương phi còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vì sợ Thái hậu nương nương cùng các vị phu nhân đợi lâu nên mới không màng thân thể mà xuất phát."

Lời này vừa nói ra, mọi người chỉ cảm thấy tấm lòng của Dự Vương phi thật đáng quý, Trấn Bắc Hầu phu nhân còn nhịn không được mà khen nàng một câu, "Vương phi thật là có tâm, người có hiểu như vậy, Thái hậu nương nương rất cảm động."

Khi Thái hậu tới nơi, vừa lúc nghe được lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm. Nàng có tâm? Nàng có hiếu? Nàng không cùng Dự Vương chọc giận bà ta, bà ta còn phải cảm ơn trời đất đó!

Thái hậu vừa đến, mọi người vội vàng thỉnh an, Lương Y Đồng cũng cung kính hành lễ. Thấy sắc khí của nàng đúng là không tốt, trong lòng Thái hậu không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là thật sự bị bệnh?

Nhưng mà ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, bà ta càng có khuynh hướng tin nàng đang giả bệnh hơn. Bà ta không mặn không nhạt nói: "Đều bình thân đi, ai gia gọi các ngươi tới đây là muốn đưa các ngươi cùng đi giải sầu, tắm suối nước nóng. Dự Vương phi cũng nên tắm suối nước nóng nhiều một chút, nói không chừng thân thể sẽ khỏe hơn. Đều lên xe ngựa đi!"

Mọi người vội vàng đồng ý, nói cảm tạ rồi lên xe ngựa.

Từ kinh thành đến hành cung phải ngồi xe một canh giờ rưỡi, Lương Y Đồng sau khi lên xe liền có chút mệt mỏi. Xe ngựa của Dự Vương phủ rất rộng, Lục Tú bày sẵn chăn gối bên trong, để nàng nằm nghỉ ngơi một lát.

Lương Y Đồng rất nhanh đã ngủ, vì cả đường êm đềm, nàng cũng không cảm thấy xóc nảy, đến khi Lục Tú gọi nàng dậy thì nàng mới phát hiện là đã tới nơi.

Hành cung rất lớn, lúc này lại chỉ có các nàng tới. Khi an bài chỗ ở, Thái hậu tất nhiên ở chính điện, những người khác cũng đều mỗi người một cung điện.

Chỗ ở của Lương Y Đồng rất gần với Thái hậu, nàng liền dẫn theo Lục Tú cùng Tiêu Linh đi về chỗ của mình. Bởi vì phải ở đây mười ngày, Lục Tú còn mang cả thuốc tới, sau khi thu xếp xong thì làm chút thức ăn, Tuyết Mai thì tự mình đi sắc thuốc.

Mùi của thuốc này rất nồng, khi bên này đang sắc, mùi hương cũng bay tới chỗ Thái hậu. Khi bà ta ngửi được mùi thuốc, ít nhiều có chút không vui, nhịn không được mà nhăn mày lại, "Là người của Dự Vương phi đang sắc thuốc sao?"

Ma ma cung kính nói: "Vâng, khi xuống xe ngựa cũng chỉ có nha hoàn của nàng ta mang theo thuốc."

Thái hậu nhíu mày, vì không ngửi được mùi thuốc mà nhất thời có chút hối hận vì đã đưa nàng theo. Cung điện đã chia xong, nếu để nàng đổi lại, truyền vào tai Hoàng thượng sẽ không được tốt, Thái hậu liền nhịn xuống.
Danh sách truyện HOT