Trong hành cung có suối nước nóng ngoài trời, có tổng cộng tám bể tắm riêng biệt.
Chỗ ở của Lương Y Đồng cùng Thái Hậu là tốt nhất trong hành cung, trong cung điện đều có suối nước nóng. Hai tòa cung điện này vốn được xây dựng theo kiểu có sẵn suối nước nóng, các nàng muốn ngâm lúc nào cũng được, cũng không cần đoạt vị trí với người khác.
Lương Y Đồng dùng cơm trưa xong thì đi ngủ một giấc, mới thoải mái dễ chịu mà ngâm suối nước nóng. Suối nước nóng có tác dụng giảm mệt mỏi, sau khi ngâm xong, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy thân thể cũng thoải mái hơn vài phần.
***
Sáng sớm ngày thứ hai, khi nàng tỉnh dậy thì lập tức tới chỗ Thái hậu, muốn thỉnh an bà ta. Nàng tới khá sớm, khi đến thì chỉ có ba vị phu nhân, vì Thái hậu còn chưa rửa mặt xong nên các nàng đều chờ ở bên ngoài một lát. Phó thị rất nhanh đã tới, thấy sắc mặt của Lương Y Đồng tốt hơn nhiều thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đám người Đàm Nguyệt Ảnh rất nhanh cũng đã tới.
Hôm nay Lương Y Đồng mặc một cái áo màu xanh lam nhạt, phía dưới là váy dài màu trắng, trang điểm rất đơn giản. Cho dù như thế, nàng vẫn vô cùng tao nhã, khí chất xuất chúng lại thanh lệ vô song, thật sự là xinh đẹp cực kỳ.
Đàm Nguyệt Ảnh che đi sự phức tạp trong mắt.
Thái hậu rất nhanh đã tuyên mọi người vào, bà ta nói: "Vốn đến đây là để nghỉ ngơi, mọi người không cần thỉnh an ai gia. Trong hành cung mùa nào cũng rất đẹp, dùng đồ ăn sáng xong thì cứ tùy ý đi dạo đi."
Mọi người tất nhiên là vội vàng đồng ý.
Lúc này Thái hậu mới nhìn về phía Lương Y Đồng, thấy khí sắc của nàng tốt hơn một chút thì đôi mắt bà ta giật giật, "Thân thể đã tốt hơn chưa?"
Lương Y Đồng cười nói: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm, sau khi ngâm suối nước nóng thì con đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi."
Tối hôm qua Thái hậu không nghỉ ngơi tốt, còn muốn ngủ thêm một chút, cũng lười nhiều lời với nàng, nói một câu đơn giản rồi ra lệnh: "Đều lui xuống hết đi."
Bà ta tuy là sinh mẫu của Hoàng thượng, nhưng lại không ôn hòa nhân từ như Hoàng thượng, ngày thường vẫn luôn rất nghiêm túc, mọi người đều có chút sợ bà ta, nghe vậy thì cung kính lui xuống.
Lương Y Đồng tất nhiên cũng đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi chính điện, Phó thị cười nói: "Dùng bữa sáng xong có muốn cùng nhau đi dạo hành cung không?" Hôm nay thời tiết không tồi, không tính là quá nóng, còn có chút gió, nhìn cảnh đẹp chung quanh cũng rất có cảm giác vui vẻ, Lương Y Đồng cong môi, "Được, vậy cùng nhau đi."
Mẫu thân của Phó Minh Trác, Chương thị, cũng đi cùng các nàng. Khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Lương Y Đồng, Chương thị nhịn không được mà cảm thán với Phó thị: "Trước kia ở xa xa nhìn thấy Dự Vương phi một lần,vẫn luôn nghĩ là một mỹ nhân lạnh nhạt, ai ngờ vậy mà lại thích cười, khó trách có thể chơi cùng Cẩm Nhi."
Tính cách của Lục Cẩm vô cùng tốt, Chương thị rất thích nàng.
Phó thị nói: "Vương phi ngoan ngoãn hơn Cẩm Nhi nhiều. Cẩm Nhi chính là cầm tinh con khỉ, tính tình đó của con bé cũng chỉ có gả đến chỗ tẩu tẩu mới khiến ta yên tâm."
Lương Y Đồng cong cong môi, cười nói: "Nếu biểu tỷ biết được cữu mẫu nói tỷ ấy như vậy, tỷ ấy nhất định sẽ tức đến giậm chân."
Nghĩ đến bộ dáng buồn bực giậm chân của Lục Cẩm, Chương thị cùng Phó thị đều không khỏi buồn cười.
Khi ba người đi ra ngoài, Chương thị lại nhìn thấy ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh nhìn Lương Y Đồng tràn đầy ác ý, bà không khỏi nhớ tới một màn bản thân nhìn thấy trong Hoàng cung.
Dưới gối Chương thị trừ Phó Minh Trác cùng Phó Minh Tuấn, còn có một nữ nhi. Nữ nhi này của bà là con tiểu thiếp, vì sinh mẫu của nàng qua đời nên được bà nuôi dưỡng. Chương thị không có thân sinh nữ nhi nên vô cùng sủng ái nữ nhi này. Nàng chỉ nhỏ hơn Phó Minh Trác hai tuổi, năm năm trước khi tuyển tú, nàng được Hoàng thượng cùng Thái hậu nhìn trúng, hiện giờ đã được phong làm Lệ tần.
Khoảng thời gian trước, thân thể của Lệ tần có chút không khỏe, Chương thị đã vào cung thăm nàng một chuyến. Khi xuất cung, vậy mà lại nhìn thấy Đàm Nguyệt Ảnh không màng lễ nghĩa mà chạy về phía Dự Vương.
Một tiểu cô nương chưa xuất giá lại đuổi theo một nam nhân, nói khó nghe chút thì chính là dụ dỗ. Vì khoảng cách có chút xa, Chương thị lại cố tình né tránh nên thả chậm bước chân, cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Lúc này thấy ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh nhìn Lương Y Đồng có sự ghen ghét, Chương thị hơi nhíu mi, chỉ cảm thấy ác ý trong mắt nàng ta có chút nặng.
Vì Lương Y Đồng là người của Võ Hưng Hầu phủ, lại có giao hảo với Lục Cẩm, chờ đến khi Đàm Nguyệt Ảnh biến mất ở chỗ ngoặt, đôi mắt bà giật giật, cười nói với Lương Y Đồng: "Dù sao lát nữa cũng cùng nhau ra ngoài đi dạo, thần phụ và cữu mẫu của người dứt khoát tới chỗ người ăn sáng được không?"
Nhìn ra bà có chuyện muốn nói, Lương Y Đồng cười đáp ứng. "Được thôi."
Vào cung điện, Lương Y Đồng cho nha hoàn canh giữ ngoài cửa.
Lúc này Chương thị mới nhắc nhở Lương Y Đồng một câu, "Nếu thần phụ đoán không sai, tâm tư của Đàm cô nương dành cho Dự Vương không đơn thuần. Từ xưa đến nay đã có rất nhiều người ghen ghét mà nhất đi nhân tính, Vương phi nên chú ý nàng ta một chút, đừng để bị khi dễ."
Lương Y Đồng ngẩn ra một chút, biết là bà sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến cái này, nàng nhịn không được mà hỏi một câu, "Cữu mẫu nhìn thấy cái gì sao?"
Vì Lục Cẩm Gọt bà là cữu mẫu, Lương Y Đồng cũng gọi theo như vậy.
Chương thị hạ giọng, kể mấy chuyện bà nhìn thấy ra.
Chương thị cũng là người thông minh, tất nhiên biết Thái hậu có chút bất mãn với Lương Y Đồng, lần này một hai bắt nàng đi theo, nói không chừng là muốn gây khó dễ cho nàng. Kinh thành nhiều quý nữ như vậy, thấy Thái hậu chỉ dẫn theo Đàm Nguyệt Ảnh, Chương thị liền nhịn không được mà có suy đoán, có cảm giác Thái hậu cũng biết Đàm Nguyệt Ảnh cũng có ý với Dự Vương, lần này gọi nàng ta tới, chỉ sợ mục đích không đơn thuần.
Người Lương Y Đồng cần đề phòng đâu chỉ có Đàm Nguyệt Ảnh, tất nhiên là có cả Thái hậu, nhưng bà không tiện nhắc tới Thái hậu, nên cũng chỉ nói về Đàm Nguyệt Ảnh.
Lương Y Đồng hơi nhấp môi dưới, hiển nhiên không dự đoán được Đàm Nguyệt Anh lại từng chạy tới trước mặt Dự Vương.
Nàng còn chưa từng nghe hắn nhắc tới chuyện này.
Kỳ thật vài lần gặp nhau, Đàm Nguyệt Ảnh cũng không hề thân thiện với nàng. Lần đầu tiên gặp đã trực tiếp hỏi chuyện nàng ngày ngày mài mực cho Dự Vương có phải là thật hay không, còn cố tình khiến Lương Y Đồng hiểu lầm nàng ta từng tiếp xúc da thịt với Dự Vương. Lương Y Đồng cũng không ngốc, tất nhiên là nhìn ra nàng ta thích Dự Vương.
Nàng vẫn luôn cho rằng, bản thân đã trở thành Dự Vương phi, Đàm Nguyệt Ảnh cho dù có nhớ thương Dự Vương thì cũng không có khả năng sẽ làm cái gì. Ai ngờ dưới tình huống nàng không biết, nàng ta vậy mà lại câu dẫn hắn.
Nàng ta rốt cuộc là muốn thay thế nàng, hay là làm trắc phi cho Dự Vương? Bất luận là cái nào, đối với Lương Y Đồng mà nói đều không phải chuyện tốt.
Hôm qua khi xuất phát, nhìn thấy Đàm Nguyệt Ảnh cũng đi theo, trong lòng Lương Y Đồng đã có dự cảm không tốt, hiện giờ nghe Chương thị nhắc tới chuyện này, nàng lại càng nghiêm túc hơn chút. Một lát sau, nàng thu hồi suy nghĩ, nói: "Đa tạ cữu mẫu nhắc nhở."
Chương thị lắc lắc đầu, "Đừng khách khí."
Phó thị nói: "Ta bảo sao nàng ta đã mười sáu rồi mà còn chậm chạp không định chuyện hôn nhân. Vốn tưởng rằng mẫu thân nàng ta không chọn được người thích hợp, ai ngờ là nàng ta lại có ý với Dự Vương"
Biết là Chương thị sẽ không nói bậy, Phó thị cũng nhíu mày, chỉ cảm thấy việc này có chút khó giải quyết. Tiểu cô nương này của Đàm gia được nuông chiều mà lớn lên, cũng được Hoàng hậu vô cùng sủng ái, nàng ta luôn luôn muốn gió có gió muốn mưa được mưa, hiện giờ việc hôn nhân bị không đúng ý, chỉ sợ sẽ ngáng chân Dự Vương phi.
Bà nói: "Lưu ý nhiều một chút, vạn nhất nàng ta có tâm tư độc ác thì không hay."
Lương Y Đồng hơi hơi gật đầu. Nàng cũng không sợ Đàm Nguyệt Ảnh sẽ ra tay với nàng, nếu nàng ta thật sự dám tìm đường chết, nàng cũng không ngại khiến nàng ta nếm chút khổ. Chỉ là nghĩ, dưới tình huống nàng không biết gì, Đàm Nguyệt Ảnh từng trăm phương ngàn kế mà muốn thu hút sự chú ý của Dự Vương, trong lòng nàng có chút không thoải mái.
Lương Y Đồng chưa bao giờ biết lòng dạ của mình lại hẹp hòi như vậy, đến mức mà chỉ nghe bọn họ nói chuyện thôi cũng khiến nàng có chút khó chịu. Cho dù sau khi ăn sáng xong, ra ngoài đi dạo, nàng vẫn hơi thất thần.
Rõ ràng là phong cảnh chung quanh rất đẹp, nàng lại không có tâm tư ngắm, cả buổi sáng đều bị dày vò.
Buổi trưa, sau khi trở lại chỗ ở, nàng ngồi ở trên ghế mây, lười biếng vô cùng. Khi nha hoàn Muốn dọn đồ ăn lên, nàng phất phất tay, nói: "Đợi lát nữa rồi mang lên, ta chưa đói bụng"
Lương Y Đồng đong đưa cái ghế mây, đột nhiên nói: "Các ngươi cảm thấy Đàm Nguyệt Ảnh xinh đẹp không?"
Lương Y Đồng nhìn thì cảm thấy nàng ta rất xinh đẹp, cũng không biết Dự Vương có thể có ý với nàng ta hay không. Tuy hắn nói với nàng rằng sẽ không đến chỗ của người khác, nhưng nữ tử ở Vân uyển cũng chỉ là do Thái hậu thưởng đến, có thể coi như không tồn tại, mà Đàm Nguyệt Ảnh thì không giống vậy. Nàng ta thân phận tôn quý, từ nhỏ còn được danh sư dạy dỗ, cầm kỳ thư họa nhất định đều không kém, quan trọng nhất là Dự Vương còn từng cứu nàng ta.
Lương Y Đồng cũng không biết vì sao lại đột nhiên không có tự tin, cũng không biết hắn có thể thích cô nương bên ngoài hay không. Dù sao thì hiện tại, rất nhiều nam nhân đều tam thê tứ thiếp, người không nạp thiếp cũng vô cùng hiếm.
Vì Lục Tú cùng Tiêu Linh có tập võ, thính lực tốt hơn người bình thường rất nhiều, tất nhiên đã nghe thấy lời Chương thị nói. Biết Vương phi nhà mình phiền não vì cái gì, Lục Tú nói: "Xinh đẹp cái gì chứ, nha hoàn trong Vương phủ còn đẹp hơn nàng ta."
Lời này của nàng ấy cũng không phải nói bậy, Đàm Nguyệt Ảnh tuy đẹp, nhưng Vương phủ cũng không phải không có mỹ nhân. Đối với Lục Tú, Tuyết Mai cũng rất xinh đẹp.
Lương Y Đồng có chút buồn cười.
Lục Tú lại nói: "Có người xinh đẹp như hoa như ngọc ở đây, trừ phi Vương gia mắt mù thì mới có thể nhìn người khác, Vương phi không cần lo lắng."
Thấy nàng dám bất kính với Vương gia, Tiêu Linh lạnh lùng liếc Lục Tú một cái, trong mắt có sự cảnh cáo, Lục Tú lập tức chột dạ.
Lúc này Tiêu Linh mới thu hồi ánh mắt, cũng khuyên một câu, "Vương gia nhiều năm như vậy cũng chỉ để bụng một mình Vương phi, một Đàm Nguyệt Ảnh không đáng lo, Vương phi chớ phiền não."
Nghe các nàng nói xong, phiền muộn trong lòng Lương Y Đồng cũng hơi tan đi một chút. Nàng cũng không biết tại sao lại đột nhiên rất nhớ hắn, thậm chí có chút hối hận vì đã tiền trảm hậu tấu rời khỏi kinh thành, lúc này mới tách ra một ngày đã nhớ nhung hắn rồi.
Nàng không nhịn được, kêu nha hoàn lấy giấy mực tới, tính toán viết cho hắn một bức thư.