Đôi môi mềm mại ngọt lành của thiếu nữ có sức hấp dẫn vô hạn đối với hắn, sau khi hôn xuống, hắn luyến tiếc không muốn buông ra. Dự Vương siết chặt eo nàng, đặt nàng ngồi trên mặt bàn, hôn nàng thật sâu.
Nụ hôn của hắn bá đạo lại triền miên, ép cho nàng không còn chỗ để đi, chỉ có thể nắm chặt vạt áo của hắn, đón nhận sự đòi hỏi của hắn.
Nàng cũng thích được hắn hôn, cho dù đôi môi bị cắn đau, vẫn không thể hạ quyết tâm đẩy hắn ra, cuối cùng vẫn là hắn thấy hô hấp của tiểu cô nương không được thoải mái thì mới buông nàng ra.
Lương Y Đồng mềm mại mà dựa vào trong lòng hắn, bình ổn lại hô hấp.
Đôi môi của thiếu nữ bị hôn đến mức kiều diễm ướt át, đại khái là vì xấu hổ, dung nhan vốn khuynh thành của nàng càng nhiều thêm mấy phần diễm lệ. Ánh mắt của Dự Vương hơi tối lại, nhịn không được mà hôn nàng lần nữa. Lúc này Lương Y Đồng mới phản ứng lại, ôn nhu nhìn hắn, "Vương gia đi đường dài như vậy, vẫn nên dùng bữa tối trước đi."
Biết là nàng nhất định cũng chưa ăn tối, Dự Vương thấp giọng "Ừ" một tiếng, kéo nàng ngồi xuống. Trước kia khi bọn họ cùng nhau ăn cơm, cơ bản đều không nói lời nào, nhưng hôm nay hai người lại không thể im lặng, nếu không phải hắn hỏi trên đường nàng tới đây như thế nào thì cũng là nàng hỏi hắn chuyện ở chiến trường.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, bên trong mang theo sự nhớ nhung khắc cốt ghi tâm. Thích một người, căn bản là không thể giấu diếm, khi ánh mắt của hai người chạm nhau thì đều đã nhận ra tâm ý của đối phương.
Lương Y Đồng không nhịn được mà cong cong môi, kéo ghế ngồi gần hắn một chút, gần đến mức chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới hắn. Trong mắt Dự Vương cũng mang theo ý cười, cúi đầu gắp đồ ăn cho nàng, nàng lại không ăn, vẫn không nhịn được mà trộm ngắm hắn, dùng ánh mắt để miêu tả bộ dáng hắn.
Dự Vương rũ mắt nhìn nàng, đáy lòng mềm đến rối tinh rồi mù, " Không phải thật vất vả mới có thể ăn uống bình thường lại sao? Ăn nhiều một chút đi."
Lương Y Đồng lè lưỡi, lúc này mới ngoan ngoãn ăn đồ ăn trong chén. Nàng cũng gắp cho hắn một ít, thấy hắn ăn ngon miệng thì trong mắt đều là vui vẻ.
Dùng bữa tối xong, Dự Vương đi tắm rửa. Lương Y Đồng mới tắm xong nên bây giờ rất nhàn rỗi, nàng chờ đợi vô cùng khó chịu, hắn vừa mới đi tắm không bao lâu thì nàng đã nhịn không được mà đến gần một chút, thấp giọng hỏi, gia muốn ta giúp chàng chà lưng không?"
Nàng giống như cái đuôi nhỏ của hắn, hận không thể dính chặt bên người hắn, bên môi Dự Vương không khỏi cong lên. Khi vừa mới thành thân, cho dù hắn gọi nàng vào hầu hạ thì nàng cũng vô cùng xấu hổ, đến khi tiến vào thì đôi mắt không biết phải đặt ở chỗ nào, hiện giờ thì lá gan đã lớn hơn rồi. Biết là tiểu cô nương nhớ hắn nên mới muốn ở bên cạnh hắn, Dự Vương cũng không làm khó nàng.
"Vào đi."
Hắn sao có thể không nhớ nàng chứ. Nếu không phải trên người hắn quá bẩn thì hắn đã trực tiếp đè nàng ra mà ăn sạch sẽ rồi. Tiểu cô nương của hắn cuối cùng cũng đã cập kê, không ai biết được hắn đã phải chịu áp lực bao lâu, phải nhẫn nhịn đến mức độ nào.
Nghe hắn nói xong, Lương Y Đồng ngoan ngoãn mà đi vào. Nàng cầm một cái khăn vải, thật sự muốn chà lưng cho hắn.
Nơi này không so được với Vương phủ, tất nhiên là không có bồn tắm, bây giờ Dự Vương đang ngồi trong một cái thùng gỗ.
Lương Y Đồng vẫn có chút ngượng ngùng không dám nhìn hắn, nhanh chóng tiến đến phía sau hắn. Đang lúc tập trung chà lưng cho hắn thì nàng phát hiện ra trên lưng hắn có thêm một vết sẹo, tuy rằng đã kết vảy, nhưng chiều dài của vết thương này thực sự khiến người ta khiếp sợ.
Trong lòng Lương Y Đồng như bị ai bóp chặt, nhịn không được mà nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn, "Chàng gạt người, trong thư rõ ràng nói không có bị thương."
Lúc ấy Dự Vương sợ nàng lo lắng nên mới giấu diếm, thấy thanh âm của tiểu cô nương hơi nức nở, hắn quay người xoa đầu nàng thấp giọng dỗ dành: "Không phải ta cố ý lừa nàng, cũng chỉ có một chỗ này bị thương thôi, thật sự không còn nữa."
Đánh giặc sao có thể không bị thương, bởi vì không bị thương đến những bộ phận trọng yếu, Dự Vương căn bản không để vết thương này ở trong lòng. Thấy đáy mắt của tiểu cô nương ngập tràn nước mắt, hắn nhỏ giọng dỗ dành.
Lương Y Đồng nhẫn nhịn không khóc, nàng cẩn thận tránh vết thương của hắn, tiếp tục chà lưng, sau khi chà xong thì lại nhịn không được mà đụng nhẹ vào miệng vết thương, thấp giọng nói: "Có phải lúc trước rất đau không?"
Mấy năm nay Dự Vương bị thương không ít, nhỏ có lớn có, năng lực chịu đau của hắn rất phi thường. Hắn rướn người hôn môi tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Không có gì đáng ngại, không cần phải lo lắng."
Lương Y Đồng vẫn vô cùng đau lòng, ngón tay vuốt ve vài cái ở miệng vết thương của hắn. Miệng vết thương đã kết vảy, vốn là có chút ngứa, nàng vừa chạm vào, hắn lại càng ngứa hơn, xương cốt cũng trở nên tê rần.
Hầu kết của Dự Vương hơi lăn lộn, nhịn không được mà ôm lấy cổ nàng, dán sát vào trán nàng, "Chớ có sờ, còn sở nữa ta sẽ không khống chế được."
Lương Y Đồng sau một lát mới ý thức được hắn có ý gì, gương mặt lập tức đỏ lên, nàng thậm chí không dám nhìn hắn nữa. Hắn ra khỏi thùng gỗ, lau xong thân thể, mặc y phục vào, Lương Y Đồng vẫn không dám xem. Khi nàng muốn trốn đi, lại bị nam nhân siết chặt eo, "Chạy cái gì?"
Ánh mắt của Lương Y Đồng có chút trốn tránh, lông mi cong vút run rẩy. Hắn bế ngang người nàng lên, trực tiếp đi tới nội thất.
Dự Vương đặt nàng nằm trên giường, ánh mắt của hắn vô cùng nóng bỏng, mang theo cảm giác xâm lược. Gương mặt của Lương Y Đồng nóng lên, đã ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, dù sao thì nàng cũng đã sớm cập kê rồi.
Khi hắn cúi xuống hôn lấy nàng, nàng khẩn trương mà rụt cổ lại, "Tóc của chàng còn hơi ướt, lau đi đã."
Dự Vương nào có đủ kiên nhẫn để lau tóc, nhưng sợ tiểu cô nương sẽ không thoải mái, hắn mới đứng dậy cầm lấy khăn vải, Lương Y Đồng quỳ gối ở trên giường, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, thấp giọng nói: "Vương gia, ta giúp chàng lau."
Đôi mắt của nàng như mặt nước thanh khiết nhìn chằm chằm hắn, Dự Vương bị nàng nhìn đến trái tim cũng tan chảy, đưa khăn cho nàng. Nàng quỳ gối trước mặt hắn, kiên nhẫn lau tóc, đến khi khá ổn rồi thì hắn ném cái khăn sang một bên, lần nữa cúi người hôn lên môi nàng.
Tim của Lương Y Đồng đập có chút nhanh, nhưng lần này cũng không trốn nữa. Nguyên bản là một người quỳ một người ngồi, cũng không biết từ khi nào, hai thân ảnh này đã dây dưa cùng với nhau. Mái tóc đen nhánh của thiếu nữ rũ xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng ngọc của nàng.
Hắn hôn hồi lâu, môi lưỡi dần dần trượt xuống. Thanh âm hôn môi giữa ban đêm thực sự là vô cùng ái muội, không biết từ khi nào, bên trong nội thất đã truyền đến tiếng kinh hô của thiếu nữ, nam nhân cũng không khỏi kêu rên một tiếng. Hắn cúi người hôn môi nàng, thấp giọng dỗ dành, nói một lát nữa sẽ hết đau thôi.
Lương Y Đồng căn bản không biết lần đầu sẽ đau như vậy, cho dù thanh âm của hắn rất ôn nhu, nàng vẫn có chút chịu không nổi, nước mắt cũng lăn xuống, nhỏ giọng cầu xin hắn dừng lại.
Mái tóc đen nhánh của thiếu nữ xõa trên tấm đệm màu đỏ, da thịt nàng trắng như ngọc, mặt mày tinh xảo như tranh, bộ dáng khóc thút thít xin tha đẹp hơn so với bất luận thứ gì. Dự Vương nào buông tay được, cho dù hắn đau lòng nàng, hắn cũng không rời đi, chỉ hôn nàng trấn an, nhỏ giọng gọi bảo bảo, chờ đến khi nàng thích ứng được thì lần nữa bắt đầu chinh phạt.
Ngày hôm sau khi Lương Y Đồng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cả người nàng bủn rủn vô lực, chỗ nào cũng không thoải mái. Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nàng nhịn không được mà che khuất đôi mắt, bên tai lại lần nữa nóng rát.
Dự Vương cũng không dậy, thấy tiểu cô nương tỉnh lại thì ôm eo nàng, hôn vành tai phiếm hồng của nàng. "Tỉnh rồi à?"
Lương Y Đồng không muốn để ý đến hắn, tối hôm qua nàng đau thành như vậy, hắn không có ý định buông tay, mà sau khi xong một lần còn dỗ nàng làm thêm lần nữa. Lương Y Đồng rầu rĩ trốn ở trong chăn, có chút bực lòng tham không đáy của hắn.
Dụ Vương ôm nàng, vuốt vuốt lưng, thanh âm tuy nhàn nhạt nhưng lại mang theo sự thỏa mãn, "Còn tức giận sao? Đừng bực nữa, nhé? Là ta không tốt, ta xem nhẹ sức ảnh hưởng của nàng đối với ta, ta cho rằng ta có thể khống chế được, ai ngờ ta lại mất khống chế. Bảo bảo, nàng tin ta một lần, ta thật sự không cố ý nuốt lời đâu."
"Chàng đừng nói nữa."
Gương mặt của Lương Y Đồng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn một cái.
Dự Vương duỗi tay ôm nàng vào trong lòng. "Ta không nói nữa là được, đừng bực, nhé?"
Hắn thấp giọng dỗ nàng, sự tức giận của Lương Y Đồng cũng tiêu tan. Kỳ thật nàng không phải thật sự trách hắn, cữu mẫu cũng đã nói là lần đầu sẽ đau, nhịn một chút là được. Cái nàng bực là hắn làm một lần vẫn không thấy đủ, còn muốn lần thứ hai, hiện giờ nàng vô cùng đau.
Bọn họ ở lại Hồng Đô ba ngày.
Ba ngày này, Lương Y Đồng cơ bản không thể đi ra ngoài. Không phải là nàng không muốn ra ngoài, mà là hắn quá dính người, hắn quấn lấy nàng suốt ba ngày, không biết mệt mà thăm dò nàng.
Mấy lần sau tuy cũng đau, nhưng so sánh với lần đầu thì cũng không phải không thể nhịn. Bởi vì quá mức nhớ hắn, Lương Y Đồng cũng để kệ hắn.
Sau ba ngày, chờ đến khi thân thể của nàng không còn vấn đề gì, bọn họ mới lên đường.
Trên đường về không cần vội vàng, bọn họ vừa ngắm cảnh vừa đi, cũng vô cùng thú vị. Khi vào đến Giang Nam, bọn họ tính ở lại vài ngày rồi mới đi tiếp.
Dự Vương đưa nàng đi dạo phố. Lương Y Đồng rất thích những ngày tháng bầu bạn với hắn, trên mặt cười tươi vô cùng. Bởi vì không ai biết thân phận của bọn họ, khi lên phố, hai người đều nắm tay, rất có cảm giác tốt đẹp.
Khi ở bên nhau, thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hết một tháng.
Buổi tối hôm nay, khi Dự Vương lại lần nữa đè lên người nàng, Lương Y Đồng nhịn không được mà nhỏ giọng nhắc nhở: "Đêm nay không được lăn lộn quá lâu, ngày mai còn phải lên đường."
Hôn lễ của biểu tỷ tổ chức vào tháng hai, không còn mấy ngày nữa là đến rồi, Lương Y Đồng muốn trở lại trước ngày thành thân.
Dự Vương ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng lại lần nữa nuốt lời, ôm nàng lăn lộn rất lâu. Khi Lương Y Đồng nặng nề ngủ thiếp đi, trong đầu còn đang suy nghĩ một câu: về sau không bao giờ tin tưởng hắn nữa.
Nghĩ đến ánh mắt trách cứ của tiểu cô nương, Dự Vương ít nhiều gì cũng có chút chột dạ. Ngày hôm sau, hắn không đánh thức nàng, mà trực tiếp ôm nàng lên xe ngựa. Xe ngựa này đã được cải tiến, bên trong có một cái giường đủ cho một người nằm. Vì con đường này rộng rãi không xóc nảy, đến khi Lương Y Đồng mở mắt thì mới phát hiện bọn họ đã sớm lên đường.
Thấy nàng tỉnh lại, hắn lập tức ôm người tới trên đùi, nói: "Đói bụng không? Đói thì ăn chút điểm tâm đi, còn hơn nửa canh giờ mới tới thị trấn."
Lương Y Đồng ngáp một cái, lắc nhẹ đầu, nàng không có khẩu vị, muốn rửa mặt xong rồi mới ăn. Nàng chui vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên ngực hắn, bộ dáng ỷ lại vô cùng.
Hắn đối xử với nàng rất tốt, sau khi tới quán trọ thì thậm chí còn giúp nàng rửa mặt, đối xử với nàng tốt đến mức Lương Y Đồng còn quên mất đến buổi tối hắn sẽ trở nên hư hỏng, nàng chỉ biết là rất thích ở cạnh hắn.
Chạng vạng ngày mồng một tháng hai, nhóm người của hắn rốt cuộc cũng về đến kinh thành.
Lý Tướng quân chậm hơn bọn hắn một bước, phải mấy ngày nữa mới có thể đến kinh thành. Trừ Hoàng thượng nhận được thư của Dự Vương thì căn bản không có ai biết hắn đã về.
Biết là hắn bôn ba một đường nhất định sẽ mệt mỏi, Hoàng thượng đặc biệt cho phép hắn nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới thượng triều.
Dự Vương hiện tại hoàn toàn nhàn rỗi, buổi tối lại quấn lây tiểu cô nương hồi lâu. Lương Y Đồng có chút không tiêu hóa được, căn bản không hiểu tại sao thể lực của hắn lại tốt như vậy.
***
Ngày hôm sau, Lục Cẩm tới chỗ nàng.
Khi Lương Y Đồng rời đi, Lục Cẩm ở trong Dự Vương phủ suốt một tháng, sau khi biết được Lương Y Đồng và Dự Vương đã gặp nhau rồi thì mới hồi phủ. Thấy biểu muội cuối cùng cũng đã trở lại, nàng lập tức tới thăm.
Khi đến nơi, Lục Cẩm mới phát hiện biểu muội vậy mà còn chưa rời giường, nghĩ đến tị hỏa đồ, thần sắc của nàng có chút cổ quái.
Biết là Vương phi coi trọng Lục Cầm, Tuyết Mai bèn cả gan đứng ở bên ngoài hô một tiếng, "Vương phi, biểu cô nướng tới thăm người."
Khi Lương Y Đồng mơ mơ màng màng mở to mắt thì mới phát hiện trời đã sáng rồi. Tối hôm qua hai người náo loạn đến nửa đêm, ngủ có chút muộn, nên lúc này nàng mới chưa dậy. Rõ ràng là muốn sáng nay tới Võ Hưng Hầu phủ, kết quả là biểu tỷ lại chạy tới. Không phải ngày kia biểu tỷ sẽ thành thân sao, như thế nào lại chạy tới Vương phủ
Lương Y Đồng lập tức thanh tỉnh, nàng ôm chăn ngội dậy, mái tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước.
Nàng chỉ mặc đồ lót màu đỏ, bên dưới y phục là làn da trắng nõn, những gì có thể xem và không thể xem đều lộ ra trong không khí. Da thịt nàng trắng tuyết, đường cong lả lướt hấp dẫn, eo nhỏ đến mức không đủ để nắm, trên cái cổ trắng nõn còn có mấy vệt nhỏ màu hồng, kết hợp lại thành cảnh tượng vô cùng quyến rũ.
Dự Vương vừa mở mắt đã nhìn thấy bộ dáng này của nàng, hắn vốn yêu nàng đậm sâu, sao có thể chịu được sự mê hoặc này? Trong lòng hắn lập tức trở nên khô nóng.
Cánh tay dài của Dự Vương duỗi ra, kéo thiếu nữ vào trong lòng.
Lương Y Đồng bị hắn kéo, không kịp phòng bị mà ngã lên người hắn. Khi da thịt đụng chạm, đôi tai của nàng không khỏi đỏ lên, giận dữ mà liếc hắn một cái, "Chàng làm gì đó?"
Dự Vương cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, một tay nâng cái ót của nàng, Muốn tiếp tục hôn nàng. Hắn đặc biệt thích hôn nàng, dường như là hôn như thế nào cũng không đủ, chỉ cảm thấy đôi môi của thiếu nữ có mật ong, ngọt vào tận trong tâm can hắn.
Tuy rằng Lương Y Đồng cũng rất thích được hắn hôn, nhưng giờ phút này cũng không dung túng hắn, nàng né tránh, đầu nhỏ nghiêng sang một bên, nhỏ giọng oán giận, "Không được hôn, ta phải dậy, biểu tỷ đến rồi."
Lương Y Đồng sao có thể không biết xấu hổ để biểu tỷ phải chờ chứ? Ngày thường vào giờ này nàng đã sớm dùng xong bữa sáng rồi, hiện tại biểu tỷ tới, nàng lại còn chưa ngủ dậy thì sao mà được?
Theo động tác trốn tránh của nàng, cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp hoàn toàn hiện ra, phía trên còn có dấu hôn của hắn, từng chấm đỏ nổi bật trên da thịt trắng tuyết của nàng, khiến cho người ta có một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Đôi mắt của Dự Vương tối sầm lại, nào còn quan tâm nàng oán giận, lập tức xoay người đè nàng xuống dưới thân, lại lần nữa hôn lên môi nàng, căn bản không để ý nàng vừa nói gì.
Ngày thường hắn quấn lấy nàng không bỏ thì thôi đi, hiện giờ có việc phải làm mà hắn còn như vậy, Lương Y Đồng thật sự có chút bực. Trong đôi mắt trong veo như nước của cô nương mang theo một đốm lửa, nàng duỗi tay đẩy hắn ra, thanh âm hơi lớn một chút, "Thật sự phải dậy rồi, nếu không dậy ta sẽ đá chàng."
Đôi tay nhỏ của tiểu cô nương chụp lên môi hắn, ánh mắt rất nghiêm túc.
Đáy mắt của Dự Vương mang theo ý cười, hắn rời tay nàng sang một bên, hôn xuống môi nàng, rõ ràng là không để sự uy hiếp của nàng ở trong lòng.
Lương Y Đồng tức giận, khi thật sự muốn đá hắn thì lại có chút luyến tiếc, cuối cùng cũng chỉ nhéo eo hắn một cái, giục hắn mau ngồi dậy.