Lục Cẩm xoa xoa lỗ tai, bộ dáng không chút để ý, "Biết rồi mà, con đã lớn như vậy, làm việc đều có tính toán cả, mẫu thân nhanh về đi thôi."
Nàng phất phất tay, bộ dáng lười biếng càng khiến Đại phu nhân không yên tâm. Lương Y Đồng sợ cữu mẫu lo lắng nên cũng nói thêm, "Cữu mẫu trở về đi, còn có con ở đây, lát nữa con cũng có thể nói với biểu tỷ một chút. Người vẫn nên sớm trở về nghỉ ngơi đi, mọi việc ngày mai còn trông cậy vào người đó."
Lương Y Đồng luôn luôn hành sự ổn thỏa, ấn tượng trước mặt trưởng bối cũng vô cùng tốt. Thấy nàng nói như vậy, Đại phu nhân cũng an tâm rồi.
Bà đi rồi, Lục Cẩm mới chớp chớp mắt, bỡn cợt nói: "Muội muốn nói với ta cái gì? Hửm? Tị hỏa đồ còn chưa xem xong, cũng đã đồng ý xem rồi nói cho ta nghe mà cuối cùng chả thấy gì, muội có thể dạy dỗ cái gì cho ta nào?"
Nghĩ đến những tư thế trong tị hỏa đồ, gương mặt Lương Y Đồng nóng lên, "Cữu mẫu cũng không cho tỷ xem tị hỏa đồ, có thể thấy được không nhất định phải xem nó. Ta tốt xấu gì cũng đã thành thân, dù sao cũng có thể nói một hai câu chứ."
Lục Cẩm đầy hứng thú mà chống cằm nhìn nàng, "Thôi được, muội nói đi, ta đây chăm chú lắng nghe."
Lương Y Đồng bị Lục Cầm nhìn đến có chút không được tự nhiên. Nàng sờ sờ chóp mũi, phát hiện hình như thật sự không có cái gì để nói. Tuy cữu mẫu dạy dỗ nàng không thể quá nhẫn nhịn, nhưng khi nàng đưa ra kháng nghị, còn không phải vẫn bị Vương gia trấn áp hay sao?
Nếu biểu tỷ đã không muốn, chỉ cần biểu ca nguyện ý dung túng, dường như cũng không phải là không thể nhỉ?
Gương mặt Lương Y Đồng có chút hồng, sau một lúc lâu cũng chỉ nói: "Cũng không có gì để dạy cả, lần đầu thực sự có chút đau, nhịn một chút là qua rồi, biểu tỷ cứ tùy tâm là được."
Thấy gương mặt nàng đỏ đến có thể nhỏ ra máu, Lục Cẩm cong cong môi, trêu đùa: "Biết ngay là biểu muội không thể nói cái gì hay ho mà, như vậy đi, ta hỏi muội một vấn đề, muội chỉ cần trả lời ta là được."
Chỉ từ biểu tình xấu xa của Lục Cầm, Lương Y Đồng cũng ý thức được biểu tỷ sẽ hỏi vấn đề không hay ho gì. Quả nhiên ngay sau đó, Lục Cẩm lười nhác mà xác minh suy đoán của Lương Y Đồng, "Hai người thử mấy loại tư thế trong đêm đầu đầu tiên?"
Lương Y Đồng ngây ngốc một chút, nghĩ đến mấy tư thế xấu hổ trong tị hỏa đồ, mặt nàng lập tức như có lửa đốt, ánh mắt nhìn Lục Cẩm cũng mang theo chút hoài nghi, "Tỷ quả nhiên đã nhìn lén tị hỏa đồ! Có phải là tranh thủ lúc ta ngủ xem qua không?"
Lục Cầm sờ sờ chóp mũi, không thừa nhận, "Ai xem chứ? Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nghe nói là có không ít loại tư thế, một đêm hẳn là không thử được nhiều lắm nhỉ?"
Lương Y Đồng vừa liếc mắt một cái là nhìn ra Lục Cẩm đang nói dối, bằng không sao có thể biết rằng có nhiều loại tư thế chứ. Nàng bị hỏi đến mức không chống đỡ được, xấu hổ dời tầm mắt đi, "Tới đêm mai biểu tỷ sẽ biết được thôi."
Sau khi hai người nằm xuống, vốn tưởng rằng biểu tỷ sẽ có chút khẩn trương, Lương Y Đồng đã nghĩ kỹ xem phải khuyên như thế nào rồi, ai ngờ vừa mới nằm xuống một lát đã nghe được tiếng hít thở vững vàng của nàng ấy, vậy mà đã trực tiếp ngủ rồi.
Cho dù biết biểu tỷ luôn luôn vô tư, rất ít khi vì cái gì mà phiền lòng, Lương Y Đồng vẫn bị tốc độ đi vào giấc ngủ của nàng ấy làm cho kinh sợ, đến cuối cùng lại là nàng có chút mất ngủ.
Tuy rằng ngủ hơi muộn, Lương Y Đồng vẫn tỉnh dậy từ sớm, thấy biểu tỷ còn ngủ ngon lành thì mới quơ quơ cánh tay Lục Cẩm, nói: "Dậy đi."
Tư thế ngủ của Lục Cẩm không tốt lắm, giờ phút này, chân cũng chui ra khỏi chăn, đang bá đạo mà đè lên người Lương Y Đồng. Bị lung lay, Lục Cẩm còn bất mãn mà lẩm bẩm một câu, "Đừng ồn ào!"
Lương Y Đồng có chút buồn cười, nàng cong cong môi, duỗi tay nhéo mũi biểu tỷy, "Còn không dậy nữa thì đội ngũ đón dâu cũng đến rồi đó!"
Lục Cẩm nhăn mũi, lúc này mới thanh tỉnh hơn chút, thấy biểu muội dám can đảm nhéo mình thì duỗi tay ra cào nàng một cái. Lương Y Đồng vừa cười vừa né tránh, còn không quên nhắc nhở, "Tỷ làm cái gì đó? Không nhéo thì tỷ có thể dậy hay sao? Tối hôm qua vậy mà lại trực tiếp ngủ, làm ta còn lo tỷ sẽ mất ngủ."
Nàng vừa dứt lời, Lục Cẩm cũng thành công cào đến chỗ nàng, Lương Y Đồng không nhịn được mà nở nụ cười, Lục Cẩm cào nàng hai cái rồi ôm chăn ngồi dậy, "Thành thân có cái gì mà phải mất ngủ? Cũng không phải gả cho người khác. Ta cùng biểu ca tốt xấu gì cũng đã quen nhau mười mấy năm, cho dù sau khi thành thân huynh ấy có lạnh nhạt ta thì cũng không có khả năng khi dễ ta."
"Này này này, ngày đại hỷ sao lại nói mấy lời đó? Tỷ đã nói là tốt xấu gì cũng quen biết mười mấy năm, sao huynh ấy có thể lạnh nhạt tỷ?"
Hai tháng nay Lục Cẩm cũng không gặp hắn. Lúc trước nàng chỉ mơ hồ cảm thấy biểu ca không quan tâm mình như trước nữa, nhưng nàng cũng không quá để tâm. Dù biểu ca có thích nữ nhân khác thì cũng sẽ kính trọng nàng, nàng thân là chủ mẫu, còn không phải muốn làm gì thì làm hay sao?
Cẩn thận nghĩ lại, gả cho người khác còn không bằng gả cho hắn. Dù sao thì, cữu mẫu thương nàng như vậy, tuyệt đối sẽ không khi dễ nàng, những ngày tháng sau này sẽ rất thoải mái. Cữu cữu cũng rất che chở nàng, nếu sau khi thành thân biểu ca khi dễ nàng, cữu cữu sẽ không tha cho hắn.
Còn về biểu ca, ai thèm quan tâm hắn như thế nào. Từ trước đến nay nàng luôn là kiểu người ngươi đối xử với ta như thế nào thì ta đối xử với ngươi như thế, nếu hắn yêu thương nàng, nàng sẽ làm một thê tử tốt, còn nếu hắn thật sự lạnh nhạt nàng, nàng ăn miếng trả miếng là được.
Thấy biểu muội kiêng kỵ cái này như vậy, Lục Cẩm chớp chớp mắt, cười nói: "Được rồi, ta không nói là được. Huynh ấy nhất định sẽ không lạnh nhạt ta, được rồi chứ? Mà huynh ấy cũng không dám."
Nàng tiếp tục nói: "Biểu muội không cần lo lắng, nếu huynh ấy đối xử với ta không tốt, đừng nói cữu cữu sẽ không tha cho huynh ấy, mà Đại biểu ca nhất định cũng sẽ không bỏ qua. Lại nói, lâu rồi ta chưa gặp Đại biểu ca, cữu cữu nói hôm nay huynh ấy mới có thể về kinh thành."
Nhớ tới Phó Minh Tuấn, Lương Y Đồng lập tức nghĩ tới chuyện gặp hắn ở quán trọ lần trước, nàng nhịn không được mà hỏi thêm một câu, "Đại biểu ca của tỷ đến nay vẫn không thích cô nương nào sao?"
Theo lý thuyết, huynh trưởng chưa định thân, đệ đệ cũng sẽ không thành thân. Cho dù Phó Minh Trác cùng Phó Minh Tuấn là song sinh, cũng nên là Phó Minh Tuấn thành thân trước.
Lục Cẩm nói: "Ta cũng không rõ lắm, vốn dĩ mẫu thân muốn ta gả cho Đại biểu ca, bà ấy cảm thấy tính tình này của ta vẫn là chớ có làm Thế tử phi, gả cho Đại biểu ca là thích hợp nhất, còn nói ta và Nhị biểu ca ở cạnh nhau chỉ biết hồ nháo, ai ngờ đến lúc sắp đính hôn thì đổi thành Nhị biểu ca."
Phó Minh Trác từ khi còn nhỏ đã là Hỗn Thế Ma Vương, không chỉ bướng bỉnh mà còn thường xuyên làm người khác tức chết. Hắn chỉ lớn hơn Lục Cẩm vài tuổi, mỗi lần tới Võ Hưng Hầu phủ đều đưa nàng đi làm loạn, Phó thị luôn cảm thấy tính tình này của Lục Cẩm có một nửa là bị ảnh hưởng từ Phó Minh Trác.
Tuy rằng yêu quý Phó Minh Trác, nhưng trong lòng bà lại có khuynh hướng muốn Phó Minh Tuấn làm hôn phu của Lục Cẩm, mà lúc đầu Lục Cẩm cũng cho rằng sẽ gả cho Đại biểu ca.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Đại biểu ca hẳn là không thích cô nương nào, ta chưa từng nghe nói tới. Huynh ấy tính tình lạnh nhạt, lúc trước giao hảo với Dự Vương còn bị người đời nói là hai ngọn núi tuyết, cho dù huynh ấy thích một cô nương nào đó thì phỏng chừng cũng sẽ không chủ động."
Nghĩ đến việc hắn từng giấu tranh của Trịnh Hiểu Nhã, còn từng tới Vương phủ tìm người, Lương Y Đồng vẫn luôn cảm thấy hắn thích Trịnh Hiểu Nhã.
Nhưng nàng cũng không nói quá nhiều về việc này, "Mau dậy đi thôi, không dậy sẽ muộn mất."
Đại nha hoàn của Lục Cẩm nghe được động tĩnh thì lập tức đi vào nội thất, thấy các nàng đang nói chuyện mới chờ ở bên ngoài bình phong, lúc này cũng vội đi đến.
Bởi vì từng trải qua một lần, hai người về cơ bản đã biết được quy trình thành thân, lúc này cũng không hoảng loạn. Rửa mặt xong, Đại phu nhân cũng đã đến, lần này đổi thành Lương Y Đồng kéo mặt cho Lục Cẩm.
Da thịt của Lục Cẩm non mịn, sau khi kéo mặt, lại trang điểm một chút, thực sự có loại cảm giác đẹp đến không có gì sánh được. Nhưng mà nàng lại không có chút tự giác nào, lười biếng dựa ở trên ghế, hoàn toàn không có ý cẩn thận lớp trang điểm.
Lương Y Đồng nhìn đến mức có chút buồn cười, nhịn không được mà lắc lắc đầu.
Mấy bằng hữu của Lục Cẩm cũng tới, vì có Lương Y Đồng ở đây, các nàng cũng rất câu nệ
Khi nói chuyện, đội ngũ đón dâu rất nhanh đã tới.
Phó Minh Trác vô cùng quen thuộc với đám người Lục Quân, vốn dĩ đã nói đừng quá làm khó dễ mình, ai ngờ khi đến nơi, bọn họ lại lật lọng, làm khó hắn một phen rất thảm.
Phó Minh Trác một thân hồng y, lông mi dài sắc bén, bộ dáng vẫn lười biếng như cũ, khi bị mấy biểu ca làm khó thì mới hạ giọng nói một câu. "Thật không thú vị."
Lục Hành cười nói: "Lúc trước khi Vương gia cưới Vương phi, chúng ta cũng không hề nương tay, bây giờ há có thể bên nặng bên nhẹ chứ?"
Lục Quân lại không hề khách khí, "Cẩm Nhi cũng không dễ cưới như vậy."
Chung quanh vô cùng ồn ào, Phó Minh Trác cong cong môi, cũng không tức giận.
Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, Lương Y Đồng ở trong nhà cũng có thể nghe được một ít động tĩnh. Thấy nàng cùng Lục Cẩm đều có chút tò mò đám người Lục Quân khảo sát Phó Minh Trác như thế nào, một tiểu nha hoàn lập tức chạy đi tìm hiểu tin tức, sau khi trở về thì nói đã so làm thơ và giải đố, kế tiếp còn một cửa nữa.
Lục Cẩm nghe vậy, không khỏi mỉm cười, nói với Lương Y Đồng: "Biểu ca không thích nhất là làm thơ giải đố, nếu luận võ uống rượu thì huynh ấy sẽ rất vui, hiện giờ nói không chừng là đang oán trách các ca ca đó."
Lương Y Đồng có chút buồn cười, "Tỷ thật sự rất hiểu huynh ấy."
Lục Cẩm cũng cười. Giao tình từ nhỏ đến lớn, sao có thể không hiểu. Khi còn nhỏ, nàng rất thích quấn lấy hắn, dù sau khi lớn lên đã hơi bảo trì khoảng cách, nhưng vẫn cực kỳ thân thiết.
Một vị bằng hữu của Lục Cẩm trêu ghẹo: "Cũng khó trách ngươi không có chút khẩn trương nào, dù sao cũng là gả cho biểu ca. Đến chỗ đó của hắn, cũng giống như đến nhà của chính mình vậy, thật sự không có gì phải khẩn trương"
Lục Cẩm cười tủm tỉm, không phản bác lại, vẫn rất nhàn hạ nhận lấy chén nước nha hoàn đưa, nói là có chút khát, nhưng Đại phu nhân tất nhiên là không cho nàng uống. Người đến xem ngày càng nhiều, khi bà đi ra nhìn thử, Lục Cẩm tranh thủ một chút, thành công lấy được một chén nước từ chỗ Lương Y Đồng.
Khi Phó Minh Trác sắp tiến vào, Lương Y Đồng mới đội khăn voan lên cho Lục Cẩm. Diện mạo của Phó Minh Trác vốn cực kỳ phong lưu, hiện giờ mặc một thân hồng ý càng có vẻ tuấn mỹ, khó trách lại được nhiều tiểu cô nương yêu thích. Nghe nói khoảng thời gian trước, cô nương của Thừa tướng phủ còn ở bên đường hỏi hắn chẳng lẽ thực sự muốn cưới Lục Cẩm sao.
Không chỉ có cô nương Thừa tướng phủ, khi biết được hắn sắp thành thân, không ít cô nương trong thành tan nát tâm can. Cho dù Dự Vương quyền cao chức trọng, cũng vô cùng tuấn mỹ, đều không được mấy cô nương yêu thích bằng hắn.
Lương Y Đồng không quá hiểu biết hắn, cũng không biết sau khi thành hôn hắn sẽ đối xử với biểu tỷ như thế nào. Giờ phút này, khi giao biểu tỷ cho hắn, Lương Y Đồng nhịn không được mà dặn dò một câu, "Hy vọng ngày sau biểu ca sẽ đối xử tử tế với biểu tỷ"
Phó Minh Trác tất nhiên là nhìn ra sự không tin tưởng trong đáy mắt nàng. Hắn cong cong môi, lười biếng cười, "Chẳng lẽ ta còn có thể khi dễ muội ấy sao?"
Nàng tốt xấu gì cũng là biểu muội của hắn, là người hắn thương yêu từ nhỏ, hắn sao có thể khi dễ nàng? Huống chỉ với tính tình của tiểu nha đầu này, nếu hắn dám khi dễ nàng, chỉ sợ ngày thứ hai sẽ gặp phải chuyện xui xẻo.
Phó Minh Trác cười nói: "Vương phi yên tâm đi, nếu ta dám khi dễ muội ấy, biểu muội cũng sẽ không để cho ta yên đâu. Ngươi xem đi, cô mẫu còn chưa dặn dò ta cái gì, nói không chừng là còn sợ biểu muội sẽ khi dễ ta đấy."
Hắn vừa nói lời này, mọi người đều không nhịn được mà cười. Đại phu nhân cười nói: "Được rồi đó, đừng ba hoa nữa, đưa Cẩm Nhi đi từ biệt lão gia tử và lão phu nhân đi."
Lương Y Đồng nhìn rất rõ khi Phó Minh Trác dắt tay biểu tỷ, mà biểu tỷ còn dẫm lên chân hắn, Lương Y Đồng vẫn nhìn ra có chút không đúng. Nàng vừa mới thành thân không lâu, tất nhiên là biết phạm vi tầm nhìn trong khi đội khăn voan là như thế nào, biết rằng biểu tỷ cố ý, Lương Y Đồng có chút buồn cười, cảm thấy bản thân thật sự không cần lo lắng.
Quan hệ của nàng cùng Lục Cẩm rất tốt, nên khi đưa biểu tỷ về Quốc công phủ, thì cũng đi theo.
Phó Minh Trác tiếp nhận gậy hỷ, khi đẩy khăn voan của biểu tỷ ra, Lương Y Đồng nhìn thấy rất rõ sự kinh diễm trong mắt hắn. Nhìn thấy một màn này, Lương Y Đồng cũng rất yên tâm. Nàng thật sự sợ Phó Minh Trác chỉ đối đãi với biểu tỷ như muội muội, hai người sau khi thành hôn không thể phát triển tình yêu nam nữ, nhỡ mà hắn thích người khác, chỉ sợ biểu tỷ sẽ chịu thiệt.
Khi uống rượu giao bôi, khuôn mặt nhỏ của Lục Cầm đỏ bừng, vô cùng động lòng người. Phó Minh Trác từ trước đến nay chỉ thích giơ đao múa kiếm, không quá để ý đến nữ sắc, lúc này trong lòng cũng không khỏi giật giật.
Lương Y Đồng là người từng trải, thấy ánh mắt của hắn dần dần tối lại, lập tức biết hắn đã động tâm rồi. Hiện tại nàng đã hoàn toàn yên tâm, sau khi ăn tiệc thì rời đi.
Nàng vốn tưởng rằng nàng sẽ rời đi sớm hơn Dự Vương, dù sao thì bên nam nhân cũng phải uống rượu, nhất định sẽ nháo đến đêm khuya. Ai ngờ nàng vừa mới dẫn theo Lục Tú và Tiêu Linh ra ngoài thì đã nhìn thấy xe ngựa của Dự Vương phủ.
Lương Y Đồng đi qua, quả nhiên nhìn thấy Vương gia ngồi bên trong, đôi mắt của nàng sáng lên, "Sao Vương gia lại ra ngoài sớm như vậy?"
Phó Minh Trác là thư đồng của Dự Vương, hai người có giao tình lâu năm, hôn lễ của hắn, Dự Vương tất nhiên là tự mình tới.
Hắn duỗi tay kéo tiểu cô nương lên xe ngựa, nhàn nhạt nói: "Người tới nhiều, lại có Phó Minh Tuấn giúp hắn chắn rượu, không có chuyện của ta nên về sớm một chút."
Rõ ràng là hắn biết khách nữ sẽ về sớm nên mới rời đi, nhưng giờ phút này lại không thừa nhận.
Lương Y Đồng cũng không nghĩ nhiều, sau khi nam nhân kéo nàng lên xe thì thuận thế ôm nàng vào trong lòng, Lương Y Đồng trực tiếp ngồi trên đùi hắn. Ở gần nhau nàng mới phát hiện trên người nam nhân nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên đã uống khá nhiều.
Ngày thường hắn rất ít uống rượu, hôm nay lại là ngày đại hỷ của Phó Minh Trác, Lương Y Đồng cũng không nói nhiều, chỉ hỏi: "Có phải Vương gia uống hơi nhiều không? Dạ dày khó chịu không?"
Dự Vương lắc đầu, gương mặt lại chôn vào trước ngực nàng. Trước kia khi ở trên xe ngựa, hắn nhiều lắm chỉ hôn nàng, hôm nay là lần đầu tiên động tay động chân với nàng ở chỗ này. Lương Y Đồng không khỏi nhảy dựng lên, không đợi nàng ngăn trở, tay nam nhân đã nắm lên chỗ mềm mại kia.
Lương Y Đồng hít một ngụm khí lạnh, bên tai bị thiêu đốt, đẩy đầu hắn ra. Sợ nha hoàn thị vệ nghe được động tĩnh, thanh âm của nàng đè ép vô cùng thấp, "Chàng làm gì đó? Không được làm bậy."
Nàng cố ý bám vào bên tai hắn, hơi thở phả vào lỗ tai hắn. Khí chất của thiếu nữ như hoa lan, hơi thở cũng mang theo sự nóng bỏng, làm cho trong lòng hắn khô nóng.
Dự Vương không để ý, vừa mới bắt đầu chỉ có tay hắn làm xằng làm bậy, một lát sau, môi cũng bắt đầu không thành thật, bắt đầu cắn nàng. Gương mặt của Lương Y Đồng đỏ đến mức có thể nhỏ máu, hô hấp cũng có chút loạn, nàng sao có thể chịu được sự lăn lộn của hắn, tay nhỏ đẩy đẩy hắn ra.
Hắn lại bá đạo cực kỳ, căn bản không có ý định rời đi. Sợ hắn càng lúc càng quá đáng, Lương Y Đồng đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi đẩy đầu hắn, nhỏ giọng cầu xin, "Ca ca, chàng đừng làm như vậy."
Ngày thường Dự Vương rất không thích nghe nàng gọi ca ca, hôm nay uống rượu vào, hắn vậy mà lại cảm thấy một sự kích thích hoàn toàn mới lạ. Hắn nghiêng đầu, nắm lấy cằm nàng, hôn nàng một cái rồi nói, "Gọi thêm lần nữa."
Lương Y Đồng nghiêng đầu, vội vàng ôm lấy cổ áo hỗn loạn, nàng sao có thể gọi, thấy hắn được một bước lại muốn thêm một tấc, nàng không nhịn được mà giẫm lên chân hắn một cái.
Nàng gầy như vậy, nào có chút sức lực nào? Khi giẫm chân hắn, chỉ giống như một con mèo con giương nanh múa vuốt giả bộ đáng sợ, cuối cùng cũng chỉ cào được một phát nhẹ nhàng.
Dự Vương cong cong môi, cắn nàng, nói, "Như vậy đã bực rồi sao? Hôm qua không gặp, không nhớ ta sao?"
Lương Y Đồng đương nhiên là nhớ hắn, nhưng nhớ hắn, nàng cũng chỉ muốn ôm hắn nói chuyện, ai ngờ hắn lại trực tiếp động thủ. Lương Y Đồng cũng không biết nên nói nam nhân háo sắc hay là cái gì.
Nàng đỏ mặt nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ cho phép hôn một chút, không thể làm bậy."
Vừa rồi Dự Vương cũng không thật sự muốn làm cái gì, bất quá là ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng nên trong lúc nhất thời khó có thể tự khống chế, mới có chút dọa nàng. Biết là tiểu cô nương rất dễ thẹn thùng, hắn cũng không cưỡng bách nàng, chỉ hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: "Vừa rồi cũng chỉ là hôn một chút thôi, trong lòng ta hiểu rõ, đừng trốn nữa, nhé?"
Hắn nói hiểu rõ, nhưng vẫn có chút không thành thật.
Gương mặt của Lương Y Đồng đỏ bừng, lời cự tuyệt cũng bị hắn chặn lại. Nụ hôn của hắn bá đạo mà triền miên, căn bản không cho nàng có cơ hội phản kháng. Từ Vệ Quốc công phủ đến Dự Vương phủ, con đường vốn không quá xa, hắn lại làm bậy cả một đường.
Khi xe ngựa dừng lại, Lương Y Đồng đã mềm mại nằm trong lòng hắn, chân nhũn đến cơ hồ không đứng vững nổi, cuối cùng là hắn bế nàng lên, trực tiếp ôm nàng về Thanh U đường.
+
Lương Y Đồng chôn mặt vào trong lòng hắn, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác.