CHƯƠNG 148: THẾ CẬU CÓ ĐỊNH NÓI CHO ANH TA KHÔNG?
“Cậu đừng làm càn, Thiên Ân vẫn còn chưa tốt nghiệp đâu, hơn nữa cậu ấy còn không nhớ chuyện hồi trước nữa, biết đâu người ta có bạn gái rồi.”
Với sự hiểu biết của Thịnh Tâm Lan về tác phong của Lưu Ngọc Hạnh, một khi cô ấy bắt đầu để ý đến người con trai trưởng thành nào đó, chắc hẳn cô ấy có ý định về phương diện này.
Nói Cao Khải là tra nam, nhưng nếu thật lòng nhắc đến cặn bã thì cô ấy và Cao Khải kẻ tám lạng người nửa cân.
“Sao cậu giống như mẹ thế?” Lưu Ngọc Hạnh trừng mắt nhìn cô: “Ban nãy tớ chỉ hỏi cậu có một câu thôi mà sao cậu lại làm ra vẻ như có người muốn húc cải trắng mà cậu thế?”
“Là heo.”
“Mắng ai là heo đấy? Cậu mới là heo.” Lưu Ngọc Hạnh bực bội ném gối vào người cô: “Thấy người có nhan sắc thì ham muốn chẳng phải là chuyện dễ hiểu lắm sao? Tớ thích trai trẻ thì sao hả?”
“Thôi đi, tớ còn không biết cậu à, nhiệt tình được ba phút thôi, xem dăm ba cái phim Hàn Quốc tình chị em gì đó, bơn bớt, tớ thấy Cao Khải đối xử với cậu cũng tốt lắm, nói gì nghe nấy.”
“Anh ta nghe lời mọi đứa con gái.”
Vừa nhắc đến Cao Khải, Lưu Ngọc Hạnh lập tức tỏ vẻ mất hứng, cô ấy lười nhác quay đầu đi, không nhìn nhà bếp nữa: “Chó không bỏ được thói ăn cứt.”
“Sao hả? Lại trêu gái nào nữa rồi à? Không phải gần đây hai người rất tốt sao?”
“Anh ta không đi trêu gái không đồng nghĩa với việc chẳng có ai chủ động quyến rũ anh ta, anh ta có giữ thân trong sạch như Nguyễn Anh Minh nhà cậu đâu, một người có tiếng phong lưu mà cậu hy vọng anh ta không dính bùn sao? Đều là người trưởng thành hết rồi, nếu muốn sống yên bình thì ai cũng biết cách, cứ vờ câm vờ điếc là được.”
Thấy Lưu Ngọc Hạnh lý trí đến nỗi phớt lờ hết thảy mọi thứ, đột nhiên Thịnh Tâm Lan cảm thấy hơi buồn bã.
“Ngọc Hạnh, thực ra có lúc chuyện đã qua thì đã qua rồi, con người nên nhìn về tương lai, cậu đừng nói không dám trông đợi vào tương lai mãi như thế, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, giả vờ chẳng quan tâm đến thứ gì, dù sao đi chăng nữa mấy chuyện đó chẳng xảy ra nữa đâu.”
Lưu Ngọc Hạnh siết chặt nắm đấm, gương mặt có vẻ hơi căng thẳng: “Không phải là tớ để ý quá khứ, tương lai của người khác đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ, còn tương lai của tớ lại không như thế, bởi vậy không hy vọng thì hơn, cũng không đem lại quá nhiều hy vọng cho người khác, sống vui ở thời điểm hiện tại là được.”
“Có thể không bao giờ xảy ra lần nữa? Chẳng phải đã ba năm rồi không hề xảy ra chuyện gì hay sao?”
Thịnh Tâm Lan vội vàng cầm tay cô ấy, lạnh lẽo, dường như chẳng có một chút độ ấm nào.
“Cậu cũng nói rồi đó, có thể.”
Gương mặt Lưu Ngọc Hạnh rất lạnh nhạt, đôi mắt luôn có vẻ gian xảo của cô ấy lập tức trở nên tối tăm, chứa chan muôn nỗi tâm sự, trên đời này chỉ có một số ít người biết về quá khứ của cô ấy, biết quá khứ khó khăn ấy đủ để ảnh hưởng đến cô ấy cả đời.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Thịnh Tâm Lan nhìn Cao Khải quay đầu nhìn Lưu Ngọc Hạnh trong lúc đang nghiêm lúc lặt rau.
“Thế cậu có định nói cho anh ta không?”
Lưu Ngọc Hạnh lắc lắc đầu, cô ấy chơm chớp mắt.
“Nói cho anh ta làm gì, nói không chừng ăn xong bữa cơm này bọn tớ lại chia tay thì sao?”
Thịnh Tâm Lan thở dài, lông mày cô vẫn mãi nhíu lại.
Nồi lẩu chuẩn bị xong rất nhanh.
Nhiệt độ ngoài trời oi bức, trong phòng rất mát mẽ, nồi lẩu sôi sùng sục, khói bốc lên nghi ngút.
Linh ba tuổi bắt đầu ăn uống không kiêng khem gì cả, đến món cay cũng không kiêng, còn Lập Huy, sau khi ăn miếng thịt bò nhúng lẩu cay, cậu bé sặc đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Cậu bé ho khù khụ, Thịnh Tâm Lan vội vàng rót nước cho cậu bé, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cậu bé không chịu ngồi trên bạn tiếp nữa mà ôm hộp sô cô la về phòng, Linh ăn vội thêm hai miếng rồi cũng nối gót theo sau.
“Cái tính không biết ăn cay của thằng bé này giống với ba nó.” Gương mặt Cao Khải có vẻ láu lỉnh.
“Từ lúc còn nhỏ anh Minh đã làm ra vẻ ông cụ non, thường xuyên phớt lờ tôi, có một lần bạn bè cho anh ấy ăn bánh quy phết sốt cay trong ngày cá tháng tư, rõ ràng anh ấy cay muốn chết mà còn ráng chịu đựng, cuối cùng may mà tôi phát hiện ra, dứt khoát đưa anh ấy đi cấp cứu.”
Lưu Ngọc Hạnh nhìn anh ta.
“Thế sao anh lại phát hiện được?”
“Chuyện đó hả…” Cao Khải sờ mũi: “Duyên phận nhỉ.”
“Vậy à?” Thịnh Tâm Lan vạch trần ngay: “Tôi từng nghe nói hồi nhỏ Anh Minh từng nằm viện hai ngày vì chuyện này, ngày nào anh cũng đến bên giường anh ấy khóc lóc, không phải vì tình anh em sâu đậm chứ?”
“Đến chuyện này mà anh Minh cũng nói cho cô biết à?”
Cao Khải sốt ruột.
“Bởi thế rốt cuộc là vì chuyện gì?” Lưu Ngọc Hạnh gặng hỏi.
“Đừng nói mà.”
Cao Khải muốn cản cũng không cản kịp.
Thịnh Tâm Lan dứt khoát nói sự thật: “Bởi vì nước sốt cay đó là do anh ta phết lên, sau đó Anh Minh nhập viện, ngày nào Cao Khải cũng bị ba đánh, anh ta khóc lóc chạy vào bệnh viện xin lỗi, chỉ cần Anh Minh không tha thứ thì ngày nào cũng bị đánh, xin lỗi cả tuần lễ mà Anh Minh vẫn không mở miệng nói với anh ta một tiếng nào?”
“Ác thật.” Lưu Ngọc Hạnh cười lớn.
“Cái gì!” Cao Khải không phục: “Đó là bởi vì anh Minh ăn cay nên cổ họng mới bị thương, không thể nói chuyện trong vòng một tuần lễ! Sau đó anh ấy nói chuyện được tì đã tha thứ cho tôi ngay rồi.”
“Có phải là người thực vật đâu, không thể nói chuyện là sao?” Lưu Ngọc Hạnh vạch trần: “Anh nhìn Lập Huy đi, không nói chuyện được có ảnh hưởng đến việc bày tỏ không?”
Cao Khải tức đến nỗi muốn bốc khói.
Sau khi bị mấy người bọn họ trêu chọc, đột nhiên Thiên Ân hỏi đến việc vì sao Lập Huy không nói chuyện được.
“Thiên Ân bị câm bẩm sinh sao?”
“Không phải thế.” Thịnh Tâm Lan lắc lắc đầu: “Vì lúc còn nhỏ thằng bé bị sốt cao, sau đó không thể nói chuyện được nữa, còn tình hình cụ thể thì tôi không biết.”
Cao Khải vừa nghe đã biết cơ hội lấy lại thể diện của mình đã đến rồi, anh ta vội vàng tiếp lời.
“Lúc Lập Huy độ chừng ba tuổi, cậu bé còn sống ở nhà ông cụ, vừa đúng lúc tôi đi kiếm ông cụ có chuyện muốn bàn nhưng ông cụ lại chẳng có mặt ở nhà, tôi bèn tiện thể đi thăm cháu, vừa mới sang nhìn thử thì thấy không có bảo mẫu nào ở đó cả, Lập Huy bị nhốt trong phòng một mình, nằm trên giường khóc nức nở.”
“Không có bảo mẫu à? Thằng bé khóc lớn thế mà chẳng có ai để ý sao?”
Thiên Ân gặng hỏi.
“Em chưa từng đến nhà họ Nguyễn nên không biết đó thôi.” Cao Khải nhìn anh ta: “Căn nhà ấy rộng lắm, Lập Huy không sống cùng phòng với ông cụ, nếu như không phải anh cố tình đi thăm cũng không biết được đâu.
Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy đau lòng.
Nếu như Cao Khải không có lòng tốt đi thăm con trai của cô, sợ rằng hôm nay cô đã không còn được gặp Lập Huy nữa.
“Nhưng không phải nhà họ Nguyễn xem trọng Lập Huy lắm à? Bảo mẫu chăm sóc thằng bé vô trách nhiệm đến thế hay sao?”
Dường như Thiên Ân đã nhận ra lỗ hổng gì đó, anh ta luôn hỏi về chuyện bảo mẫu.
Thịnh Tâm Lan cũng cảm thấy ngờ vực.
Cô vừa mới sang nhà họ Nguyễn, nơi nào trong nhà họ Nguyễn cũng có người hầu, đến con gái nuôi của ông cụ…lúc nào cũng có hai người hầu đi theo sau, với mức độ xem trọng ông cụ dành cho Lập Huy thì không thể nào có chuyện không sắp xếp bảo mẫu cho Lập Huy được.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!