CHƯƠNG 157: CÓ THỂ LIÊN LẠC ĐƯỢC KHÔNG
“Viên này đi.”
Cao Khải nhìn một vòng, chỉ vào một viên lớn nhất ở chính giữa: “Chọn viên này.”
Từ ánh mắt của những nhân viên của cửa hàng đứng xung quanh cũng có thể nhìn ra được giá trị của viên đó không hề nhỏ, dù sao thì cửa hàng trưởng đã làm việc trong cửa hàng nhiều năm, lúc này mới bình tĩnh, tự nhiên dò hỏi.
“Vậy anh có yêu cầu thiết kế cụ thể gì không? Hoặc là nếu như anh đã chuẩn bị kiểu dáng xong rồi thì có thể trực tiếp nói cho chúng tôi biết.”
“Không có quá nhiều yêu cầu gì đâu, chỉ có một điểm thôi, phải đặc biệt, phải phù hợp với khí chất.”
“Khí chất như thế nào?” Nhân viên cửa hàng cẩn thận hỏi.
Cao Khải nhắm mắt lại mơ màng trong chốc lát, phun ra hai chữ: “Nóng bỏng.”
Nhân viên bán hàng giật giật khóe môi, cầu cứu nhìn về phía Nguyễn Anh Minh ở bên cạnh.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày nhích qua một bên, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi không biết cậu ta.”
Cao Khải làm như là không nghe thấy, nói với cửa hàng trưởng.
“Tôi có thể cho các người mấy bức ảnh của cô ấy, sau đó để nhà thiết kế của các người dựa vào khí chất của cô ấy mà thiết kế cho tôi, đợi đến khi tôi hài lòng là được.”
“Vâng ạ.” Cửa hàng trưởng nhẹ nhàng thở ra.
Có ảnh chụp là được rồi, chỉ sợ là khách hàng nói những câu chuyện không đâu, cái này kêu bọn họ phải làm sao hình dung với nhà thiết kế đây.
“Hai người còn có yêu cầu gì khác không?”
Cao Khải nhìn Nguyễn Anh Minh: “Tôi không có, không phải là anh vẫn còn có chuyện à?”
“Ừ.” Nguyễn Anh Minh đưa cho cửa hàng trưởng một tấm ảnh: “Có thể làm ra được kiểu dáng của sợi dây chuyền này không?”
Sợi dây chuyền sóng nước màu bạc, mặt dây chuyền được khảm một viên phỉ thúy thượng hạng chiếu sáng rực rỡ.
“Kiểu dáng này?” Cửa hàng trưởng có hơi bất ngờ.
“Đây không phải là sợi dây chuyền cậu chuẩn bị tặng cho Mạn Hàm vào sáu năm trước đó à?” Cao Khải rướn cổ lên nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói: “Không phải là đã ném đi rồi hả? Cậu muốn làm ra một sợi dây chuyền mới tặng cho ai thế?”
Nguyễn Anh Minh ném cho anh ta một cái nhìn sâu sắc.
Cao Khải bỗng nhiên im lặng, do dự nói: “Coi như là tôi lắm miệng đi, biết rõ mà còn cố hỏi.”
Bây giờ Nguyễn Anh Minh và Thịnh Tâm Lan gắn bó như keo sơn có ai mà không biết, không phải tặng cho cô thì có thể tặng cho ai được nữa?
“Anh Minh à, anh làm như thế này là có hơi bắt nạt người khác đó.” Cao Khải suy nghĩ một hồi rồi lại kiềm chế không được mà mở miệng nói: “Một sợi dây chuyền mà tặng cho hai người, mặc dù là sợi dây chuyền lúc trước anh vẫn chưa tặng cho người ta, nhưng mà cái này cũng không tốt lắm đâu.”
Không đợi Nguyễn Anh Minh nói chuyện, âm thanh của cửa hàng trưởng đã lên tiếng trước.
“Tôi đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này rồi.”
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên: “Sáu năm trước sợi dây chuyền này đã được làm trong cửa hàng của các người, có thể gặp cũng không phải là chuyện kỳ quái.”
“Không phải là sáu năm trước đâu.” Ánh mắt của cửa hàng trưởng có hơi phức tạp: “Hình như là hai tháng trước, có một cô gái cầm sợi dây chuyền này đến cửa hàng của chúng tôi hỏi là chúng tôi có thể tìm được sợi dây chuyền này là do ai đã làm theo yêu cầu hay không.”
Nguyễn Anh Minh nhướn mày hỏi tiếp: “Có thể liên lạc được không vậy?”
Sợi dây chuyền này vô cớ mất tích vào sáu năm trước, đã tìm nhiều năm rồi mà vẫn không tìm được, cái này có vẻ như là bị người khác nhặt.
Nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Anh Minh, cửa hàng trưởng liền biết mức độ quan trọng của sợi dây chuyền này, vội vàng nói: “Có lưu lại số điện thoại, để tôi đi tìm xem.”
Nhìn bóng dáng vội vã của cửa hàng trưởng, Cao Khải không hiểu nhìn về phía Nguyễn Anh Minh: “Sợi dây chuyền đó đối với anh mà nói quan trọng như vậy à?”
Nguyễn Anh Minh mặt không đổi sắc nhìn anh ta một cái: “Đó là di vật của bà nội tôi.”
“Ở đây không có ai khác, anh nói với tôi đi.” Cao Khải bắt chéo chân lại, bộ dạng đã tính trước mà nói.
“Là duy vật của bà nội, anh không sai, nhưng mà không phải là năm đó anh đã lấy ra một lần làm lại rồi, chuẩn bị tặng cho Mạn Hàm đó à? Nói tới nói lui vẫn không thể bỏ được Mạn Hàm phải không?”
Lúc này tâm tư của Nguyễn Anh Minh không đặt ở đây, thuận miệng nói một câu: “Cậu muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ.”
Cao Khải lại tới cơn: “Tháng trước Mạn Hàm có nói chuyện với tôi, nói là thủ tục ly hôn ở bên nước Pháp đã xử lý sắp xong rồi, chắc là tháng này cô ấy sẽ về nước. Tôi thấy là mấy năm gần đây cô ấy sống không vui vẻ gì hết, nếu như cậu vẫn còn nhớ nhung cô ấy thì đó chính là một cơ hội.”
“Đối với quá khứ, tôi không có lưu luyến giống như cậu đâu.”
“Coi như tôi nói xàm đi.” Cao Khải tự cảm thấy vô vị, ngửa đầu dựa lên ghế sofa, chán nản nói: “Tôi đề nghị là anh nên chuẩn bị nói chuyện này cho Tâm Lan biết đi, Mạn Hàm về nước, chắc chắn là anh không thể nào không gặp cô ấy, nếu như mà chuyện này để Tâm Lan tự mình phát hiện, không bằng tự anh nói, là kinh nghiệm của người từng trải đó.”
“Không cần thiết.”
Thái độ lúc Nguyễn Anh Minh nói ba chữ này vô cùng lạnh nhạt, làm cho Cao Khải líu lưỡi: “Tính tình của bạn gái thật là khác nhau mà, tôi đã tạo nghiệt gì mà lại coi trọng quả ớt nhỏ như Lưu Ngọc Hạnh vậy chứ.”
“Ma quỷ Ấn Độ.” Nguyễn Anh Minh vô cảm sửa lại.
Lúc nói chuyện, cửa hàng trưởng đã lấy phương thức liên lạc ra.
“Là số điện thoại địa phương.” Cao Khải nhìn thoáng qua: “Rất dễ tìm chỉ, có thể gọi qua là đã có thể tìm định vị rồi xác định là được.”
Nói xong, không đợi Nguyễn Anh Minh ngăn cản, anh ta gọi ngay lập tức.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Giọng nói phụ nữ ngọt ngào mang theo mấy phần máy móc truyền đến từ trong điện thoại di động.
Cao Khải xấu hổ.
Nguyễn Anh Minh vẫn là một bộ mặt không thay đổi, điện thoại di động của anh đúng lúc vang lên, sau khi nhìn thấy màn hình báo hiệu, anh ấn nút nghe nghe ở ngay trước mặt của Cao Khải.
“…”
“Đang ở cửa hàng cùng với Khải.”
“…”
“Được rồi.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Anh Minh thu hồi điện thoại nhìn cửa hàng trưởng một chút, dặn dò: “Nếu như mà người lần trước đến đây hỏi sợi dây chuyền này có tới nữa thì cứ trực tiếp liên lạc với trợ lý của tôi.”
Cửa hàng trưởng liên tục gật đầu.
Nói xong lời này, anh đứng dậy nói với Cao Khải: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Này, anh đợi một lát nữa đi.”
Cao Khải đuổi theo ra khỏi cửa hàng trang sức, kéo cánh tay của Nguyễn Anh Minh lại: “Anh đi đâu vậy?”
Nguyễn Anh Minh cúi đầu nhìn thoáng qua, Cao Khải vội vàng bỏ tay ra, nở một nụ cười tươi: “Lúc nãy tôi vừa mới nghe thấy Tâm Lan gọi anh đi ăn cơm, dẫn tôi đi với.”
“Cô ấy không có kêu tôi dẫn theo cậu, chắc là Ngọc Hạnh không muốn gặp cậu.”
“Vợ sắp cưới của tôi lại không muốn gặp tôi?” Cao Khải nhíu mày: “Nói đùa cái gì vậy? Tôi cũng chỉ là muốn đi nhờ xe của anh đến đó mà thôi, anh có chở hay không hả?”
“Không dẫn theo.”
“Vậy thì được, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tâm Lan nói chuyện của anh với Mạn Hàm.”
Nghe vậy, sắc mặt của Nguyễn Anh Minh chìm mấy phần: “Cao Khải.”
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng, mặt mũi của Cao Khải trắng bệch,.
“Tôi… tôi chỉ đùa một chút mà thôi, tôi không nói đâu.”
Nguyễn Anh Minh thu liễm sự lạnh lẽo quay người lại nhanh chân đi ra khỏi cửa của cửa hàng: “Sau này quản tốt cái miệng của cậu đi.”
Cao Khải bất tri bất giác lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo vỗ ngực cam đoan.
“Tôi nhất định sẽ không nói cái gì hết, tôi không biết cái gì hết, hẹn ăn cơm ở nhà của Tâm Lan hả? Ăn cái gì đó?”
“Ăn lẩu.”
“Trời nắng thế này mà lại ăn lẩu?”
“Cậu không muốn thì có thể không đi.”
“Ăn lẩu ngon lắm, ăn lẩu có lợi cho việc tiết mồ hôi. Anh Minh, nếu không thì bây giờ chúng ta tiện đường mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn mang đến đó đi.”
“Cậu cảm thấy là mang theo đồ thì người khác sẽ không đuổi cậu đi đó à?”
“Có biết thì cũng đừng có vạch trần mặt mũi như vậy có được không hả, anh em nhiều năm với nhau, chừa cho chút mặt mũi đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!