CHƯƠNG 172: CHUYỆN NÀY ĐẾN ĐÂY LÀ CHẤM DỨT
Mặc dù Tiểu Trương làm bộ giống như bị bắt lên thuyền của giặc, nhưng cuối cùng anh ta cũng đưa video giám sát vào ngày xảy ra vụ án cho Thịnh Tâm Lan.
Buổi tối, Thịnh Tâm Lan cắm usb vào máy tính, mở tệp video, cẩn thận nhìn vào từng chi tiết trên màn hình.
Đám cháy bùng phát vào khoảng 11h30, lúc đó toàn bộ quản lý cấp trung và cấp cao của khách sạn họp tại phòng họp tầng 2. Do đang là giờ ăn trưa nên trong nhà bếp rất đông người, người đi tới đi lui rất khó để nhìn ra vấn đề.
Từ màn hình, có thể thấy thầy Bao đang làm điểm tâm, bên cạnh là người học việc Tiểu Lưu, có vẻ như bị sai đi làm gì đó, trong hình thấy cậu ta bỏ đi một lúc, khi quay lại, trên tay cầm túi lớn túi nhỏ những nguyên liệu làm điểm tâm.
10h54, trên màn hình xuất hiện hai bóng hình nhỏ, Lập Huy đi theo sau Ái Linh, hai đứa trẻ đến nhà bếp, dừng lại trước mặt thầy Bao.
Nghĩ đến hiện trường vụ cháy, Thịnh Tâm Lan còn vương vấn nỗi sợ hãi nên hít một hơi lạnh tiếp tục nhìn xuống.
Cả Ái Linh và Lập Huy đều thích ăn đồ ngọt, nhìn dáng vẻ hai đứa đến nhà bếp tìm thầy Bao rất quen thuộc, không phải lần một lần hai.
Thầy Bao chỉ vào cái lò rồi lại chỉ Tiểu Lưu, rồi hai đứa trẻ đi theo Tiểu Lưu.
Sau đó, thời điểm Tiểu Lưu xuất hiện lại trong hình đã là sau khi đám cháy xảy ra.
Mười một giờ mười, thầy Bao từ trong lò ra về.
Theo kết quả điều tra hiện tại của khách sạn, có lẽ lúc này, thầy Bao đã đến nhà kho để hút thuốc, thầy Bao nghiện thuốc lá nặng, mọi người trong khách sạn đều biết chuyện nên không mấy ai không tin.
Thịnh Tâm Lan xem video từ đầu đến cuối, sau đó lại bỏ qua đoạn đầu và cuối, xem lại kỹ đoạn giữa, nhưng vẫn không thấy manh mối gì.
Mọi thứ đều logic, giống như một tai nạn hỏa hoạn bất ngờ.
Sau khi tắt đoạn video giám sát nhà bếp, Thịnh Tâm Lan kiểm tra lại video nhà kho, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Đặt máy quay trong kho chủ yếu là đề phòng người ta lấy trộm đồ nên chỉ xem được hàng hóa trên kệ, có nhiều góc khuất, dù có người đứng đó cũng khó nhìn thấy.
Chưa kể đoạn video ở cửa bếp, có quá nhiều người phục vụ qua lại, ngoài nhìn thấy hai đứa nhỏ tung tăng vào bếp thì chẳng thu được gì.
Nhưng Thịnh Tâm Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Khi đám cháy xảy ra, cô đến phòng khách để tìm hai đứa trẻ, một người phục vụ nói với cô rằng Lập Huy đã được trực ban đưa vào phòng vệ sinh, điều này khiến cô nghĩ rằng Lập Huy không ở cùng Ái Linh.
Nhưng cho dù bây giờ nghĩ thế nào, cô cũng không thể nhớ được người phục vụ nói chuyện với cô là ai.
Và bằng cách nào đó cô cảm thấy Tiểu Lưu có vấn đề.
Rõ ràng là cậu ta dắt hai đứa con của cô vào bếp, sau khi bước ra lại chỉ nói có con gái của quản lý Thịnh ở trong đó, mọi người trong khách sạn đều biết Nguyễn Lập Huy là cậu chủ nhỏ. Theo lẽ thường, trước tiên cậu ta nên nói Lập Huy đang ở trong mới đúng.
Thịnh Tâm Lan đã liệt kê ba điểm đáng ngờ về vụ việc này trên một mảnh giấy A4.
Thứ nhất, trực ban đã nói dối về việc đưa Lập Huy vào nhà vệ sinh.
Thứ hai, Tiểu Lưu nói Ái Linh ở trong hiện trường vụ cháy mà không hề nhắc đến Lập Huy.
Thứ ba, tại sao sau đó Lập Huy lại được cứu từ trong kho lạnh ra?
Khi cô đang suy nghĩ về ba điểm này, thì từ bên ngoài phòng ngủ truyền tới tiếng mở cửa, ngay sau đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một bàn tay đang cầm chiếc hộp đi vào.
“Thám tử, phá án cũng phải ăn cơm chứ?”
Giọng nói cố làm ra vẻ lãnh đạm của Lưu Ngọc Hạnh truyền qua cánh cửa.
Một tia ấm áp hiện lên trong mắt Thịnh Tâm Lan.
Trong bữa ăn, cô nói với Lưu Ngọc Hạnh về những suy nghĩ của mình, Lưu Ngọc Hạnh chống cằm suy nghĩ: “Trực tiếp đi hỏi không được sao? Việc đầu tiên cậu cần làm là đi tìm người phục vụ đã bảo cậu là Lập Huy đi vệ sinh, thứ hai là đi hỏi chuyện Tiểu Lưu, thứ ba là hỏi Ái Linh hoặc Lập Huy, cậu tự suy đoán thì ích gì.”
“Tớ định đi Tỉnh Q.”
Thịnh Tâm Lan chậm rãi ném ra một chữ, Lưu Ngọc Hạnh lặng lẽ nghẹn ngào: “Tỉnh Q? Cậu sao thế, vì chuyện nhỏ thế này mà cậu nổi hứng cạnh tranh hả? Đi tận Tỉnh Q, tìm thầy Bao kia hả?”
“Tớ muốn nghe chính miệng ông ấy nói, xem liệu ông ấy có thực sự hút thuốc trong nhà kho ngày hôm đó hay không.”
Lưu Ngọc Hạnh biết Thịnh Tâm Lan là một người có chết cũng không bỏ cuộc, lần này cô quả thực đã bị Nguyễn Anh Minh chọc giận, nên cũng không ngăn cản: “Được rồi, nếu cậu thật sự muốn đi thì đi ngay đi, còn mấy vấn đề cậu thấy khúc mắc, tớ sẽ dành thời gian điều tra giúp cậu.”
“Cậu?”
Thịnh Tâm Lan tỏ vẻ nghi ngờ.
Lưu Ngọc Lan dựng thẳng lưng, nhướng mày đắc ý: “Người chị em, người theo đuổi tớ trải khắp non sông đất nước, người ở khách sạn Thịnh Đường của cậu cũng không ngoại lệ.”
Thịnh Tâm Lan đỡ trán: “Ngàn vạn lần đừng để Cao Khải biết, nếu không sẽ hại người.”
Cao Khải và Lưu Ngọc Hạnh đang ở bên nhau là một chuyện. Thịnh Tâm Lan vốn tưởng là hai con trâu đánh nhau, so tài cao thấp nhưng kết quả Cao Khải bỗng lãng tử quay đầu, giờ anh ta quyết tâm trở thành một người bạn trai tốt. Nhưng Lưu Ngọc Hạnh lại đong đưa, không chừng sẽ tổn thương lòng người. Nếu lần này Cao Khải biết Lưu Ngọc Hạnh đi gặp người theo đuổi mình, ước chừng nhân viên khách sạn Thịnh Đường này nên sớm chuẩn bị một lá đơn từ chức.
Trong bệnh viện——
Mây gió ngoài cửa sổ đang thay đổi, phảng phất có chút mây đen đè xuống thành phố, ánh sáng trong phòng có chút chói mắt, chiếu sáng choang trên bức tường trắng, tựa như tất cả mọi thứ trong phòng đều không có chỗ mà ẩn nấp.
Lâm Mạn Hàm mặc áo bệnh nhân sọc hồng, một tay quấn băng, tay kia cầm điện thoại di động, đứng ở bên giường gọi điện thoại. “Cô nói với tôi chỉ là một vụ cháy nhỏ, hiện tại lại làm thành thế này, cô bảo tôi phải giải quyết thế nào? Cô cố ý muốn hại tôi đúng không?”
Đầu bên kia của điện thoại là một giọng nữ mềm mại: “Hại cô thì tôi được lợi gì? Không phải tôi đã giải thích rồi sao, ngọn lửa mất kiểm soát là ngoài ý muốn, hơn nữa đêm hôm ấy tôi đã làm tốt việc đảm bảo an toàn, tôi đã nói Nguyễn Lập Huy sẽ không bị thương tổn, lúc cô đi vào không phải nó đang trong kho lạnh sao? Tôi cho cô cơ hội tốt để lấy lòng Nguyễn Anh Minh, cô còn trách tôi sao?”
“Đừng tự cho mình công lao lớn như vậy, chẳng qua do cô xem thường Thịnh Tâm Lan, nếu không đã không giúp tôi.” Lâm Mạn Hàn nói với vẻ mặt nặng nề, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Lần này là tôi liều mạng cứu người, nếu tôi không dám thì sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Lập Huy thì sao? Cô thật đáng sợ.”
Cô ta vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy ngọn lửa, mọi việc hoàn toàn khác với những gì cô ta dự tính ban đầu, nếu không phải sợ Nguyễn Lập Huy gặp tai nạn, nếu cô ta không nghiến răng mà đi vào, hậu quả sẽ rất khôn lường.
Bây giờ nhìn lại, người đàn bà Cao Mỹ Lệ này căn bản không muốn ai chiếm lợi, thậm chí cô ta còn dám mang mạng người ra đánh liều, còn cái gì không dám nữa?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!