CHƯƠNG 173: KẺ THÙ CỦA KẺ THÙ LÀ BẠN
“Tôi không muốn cùng cô đối nghịch. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, cô không cảm thấy vậy sao? Cô Lâm.”
Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại đối với Lâm Mạn Hàm mà nói, giống như từ vực thẳm, cô ta mơ hồ cảm thấy mình đã bị Cao Mỹ Lệ lôi xuống một cái hố không đáy, nếu không kịp thời dừng tay thì sẽ có phiền toái lớn phía sau.
Lâm Mạn Hàm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Mục đích của cô khi làm việc này là để trả đũa Thịnh Tâm Lan và anh Minh, vì cô nghĩ rằng cược hết vốn liếng sẽ lấy lại được tất cả, không phải chỉ có tiền thôi sao? Cô muốn bao nhiêu tiền để kết thúc tất cả chuyện này, tôi đều có thể đưa cho cô.”
Đầu bên kia điện thoại giễu cợt: “Hi vọng cô cũng có thể nói những điều này trước mặt Nguyễn Anh Minh.”
“Cô……”
“Cô vẫn không cho rằng mình là người tử tế, đúng không cô Lâm?” Giọng nói của Cao Mỹ Lệ rất áp chế: “Cô muốn tìm lại vị trí ban đầu của mình, ở bên cạnh Nguyễn Anh Minh. Tôi đến để giúp cô, cô không nghĩ vậy à?”
Nhớ đến sự săn sóc quan tâm của Nguyễn Anh Minh khi cô vào viện, Lâm Mạn Hàm có chút run sợ.
Trước khi kết hôn, Nguyễn Anh Minh đối với cô rất tốt, lúc đầu cô coi đó là chuyện đương nhiên, chỉ khi cô ta ra bên ngoài phải chịu ấm ức mới nhận ra, sự quan tâm yêu mến như thế chỉ có lại sau khi cô ta cứu con trai của anh, không thì đừng mong dù chỉ một phần.
Lâm Mạn Hàm cảm thấy chua xót trong lòng.
“Cô rốt cuộc muốn tôi làm gì?”
Nghe thấy câu này, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười lạnh của Cao Mỹ Lệ, như thể cô ta đã mong đợi điều đó từ rất lâu rồi: “Đừng lo, tôi không cần cô làm gì cả, cô cứ làm theo kế hoạch ban đầu, tìm cách kéo Nguyễn Anh Minh về bên mình là được.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mạn Hàm ngồi phịch xuống giường bệnh, trong đầu tràn ngập giọng nói u ám của Cao Mỹ Lệ, mãi vẫn không tan đi.
Tiểu Trương đã điều tra địa chỉ chi tiết của thầy Bao từ hồ sơ nhân viên của công ty, Thịnh Tâm Lan lần theo địa chỉ để tìm, nhưng không tìm được
Sống tại địa chỉ này là một cặp vợ chồng trẻ mới ra trường, ở được hơn hai tháng, qua đó mới biết chủ nhà là một phụ nữ tuổi trung niên, không phải họ Bao và cũng không biết thầy Bao là ai.
Sau khi đi nhiều nơi để hỏi thăm, ba ngày sau, Thịnh Tâm Lan nghe được tin thầy Bao đang ở trên một hòn đảo của Chương Châu.
“Thầy Bao, làm bánh ngọt ấy hả, tôi biết.”
Người đánh cá da ngăm đen vừa đi lên từ biển, mang theo một xô hàu cạy từ thành rạn, vừa lau mồ hôi vừa nhìn Thịnh Tâm Lan.
“Chúng ta cùng thôn. Nghe nói ông ấy vừa trở lại không lâu. Cô tìm ông ấy có chuyện gì sao?”
“Tôi và ông ấy là đồng nghiệp trong cùng một công ty. Trước khi ông ấy từ chức, có quên ít đồ ở công ty. Công ty yêu cầu tôi đưa lại nó cho ông ấy.”
“Người cùng công ty?” Ánh mắt của người đàn ông trung niên sáng rạng rỡ, lập tức lộ ra vẻ hâm mộ: “Nghe nói khách sạn nơi thầy Bao làm đầu bếp là một khách sạn cao cấp, nổi tiếng khắp thế giới, cô cũng làm ở khách sạn đó hả?”
Thịnh Tâm Lan mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì cô đi cùng tôi.” Người đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ, hết sức nhiệt tình đưa Thịnh Tâm Lan vào trong thôn.
Sau khi đi dọc theo những ngôi nhà tranh thưa thớt hơn mười phút, hai người dừng lại trước khoảng sân trắng rất sạch sẽ, cửa mở rộng, có tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
“Chính là đây, nhà của thầy Bao rất lớn. Trước mặt là nhà của anh trai thầy Bao, vào chào hỏi trước rồi căn phía sau mới là nơi ông ấy ở.”
Người đánh cá dẫn đường nói rất chi tiết, trên đường cũng thuận miệng kể cho cô nghe không ít chuyện trong thôn. Thịnh Tâm Lan đại khái đã hiểu hết chuyện trong nhà của thầy Bao.
Gia cảnh không tệ, nhà có hai anh em, mẹ già vẫn còn sống, thân thể vẫn còn khoẻ mạnh, nhưng vợ ông ta sức khỏe không tốt nên không có con, Tiểu Lưu ở khách sạn cũng được coi một nửa là con nuôi của ông ta, quan hệ rất tốt.
Thịnh Tâm Lan cảm ơn anh ta và đi về phía sân trong.
Trong sân không ai chú ý tới cô đi vào, dưới hành lang là nơi râm mát duy nhất, có ba đến năm người đứng xung quanh một cái tủ màu vàng sẫm.
Người đàn ông đứng giữa cao một mét tám mươi lăm, mặc vest và đi giày da, một tay chống tủ, đang xem xét chiếc tủ một cách cẩn thận.
Nhìn là biết, một nửa trong số họ đến để thu mua vật dụng cũ.
“A, cô đang làm gì thế?”
Một giọng nói sắc bén của một người phụ nữ trung niên vang lên sau Thịnh Tâm Lan, cô quay lại thì thấy một khuôn mặt đen thui vì bị gió biển thổi qua, đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.
Thịnh Tâm Lan giải thích:
“Chào cô, cho tôi hỏi thầy Bao có sống ở đây không ạ?”
Người phụ nữ sốt ruột xua tay: “Bao túi cái gì? Cô tìm nhầm chỗ rồi, đi nhanh lên. Nhà chúng tôi đang có khách, bận lắm.”
Từ ánh mắt né tránh của người phụ nữ, Thịnh Tâm Lan ngay lập tức xác nhận rằng thầy Bao sống ở đây, cô không vội vàng, cảm ơn rồi làm theo lời người phụ nữ, rời khỏi nhà của thầy Bao trước.
Vừa đi chưa được bao lâu thì hai người đàn ông đang xem xét đồ đạc trong nhà thầy Bao cũng bước ra.
Người đàn ông giống như trợ lý đưa tay ra hiệu một con số.
“Lâm tổng, họ yêu cầu con số này. Nếu nó thực sự là gỗ sưa, con số này không đắt, nhưng tôi không chắc lắm.”
“Đã chụp lại chưa?”
“Rồi ạ, chụp xong tôi gửi ngay cho ông Triệu, nhưng ông Triệu bảo là nhìn qua ảnh thì không nói được, ông ấy hỏi anh có cần ông ấy tới đây một chuyến không.”
“Không cần.” Người đàn ông nhíu mày: “Ông cụ tuổi cao sức yếu, đừng bảo ông ấy tới.”.
“Vâng.”
Trong khi đi bộ, có một bóng người màu xanh đang đứng đối diện với cây cầu đá:
“Hai người không rõ về chất liệu của cái tủ kia?”
Hai đôi mắt đồng thời liếc sang, trợ lý nhíu mày: “Cô là ai?”
“Vừa rồi tôi ở nhà thầy Bao ra, tôi đã nhìn qua cái tủ, nhưng các anh không nhìn thấy tôi.” Thịnh Tâm Lan cười nhẹ, hành xử đúng mực.
“Tôi cũng tới để mua cái tủ, nhưng thấy hai người đã tới trước nên không có ý định tranh đồ vật mà người khác yêu thích. Nhưng nhìn dáng vẻ hai người dường như vẫn chưa giao dịch xong, hai người có mua hay không thì nói một lời, tôi liền qua đó thu mua.”
“Cô mua?” Trợ lý nhếch mép, lông mày sắc bén nhướn lên: “Cái tủ kia chúng tôi còn không biết chất lượng như thế nào, cô còn trẻ như thế thì hiểu được bao nhiêu? Chắc là người nhà của nhà họ Bao đến bày trò.”
“Nếu như tôi nói, anh mua cái tủ kia, chỉ có lời mà không lỗ thì sao.”
Nghe giọng điệu chắc chắn của cô, người đàn ông cuối cùng cũng chú ý đến, ông ta nói với một giọng trầm.
“Cô mới chỉ nhìn từ xa, liền có thể đảm bảo?”
“Tôi cảm thấy chỉ cần nhìn một cái là được, cái này cũng là do mắt nhìn của tôi tốt. Ông ngoại tôi cả đời đam mê đồ nội thất cổ, từ nhỏ tôi đã ngủ trên trên chiếc xích đu bằng gỗ xưa, trong nhà có vô số đồ cổ, cái này có thể dễ dàng nhìn ra. ”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!