CHƯƠNG 208: TÔI CÓ CHUYỆN MUỐN THẲNG THẮN VỚI ANH
Tâm sự bị đoán đúng, Cao Khải cảm thấy hơi bực bội.
“Không được sao? Ngọc Hạnh sẽ khỏe hơn.”
“Cậu sai rồi.”
Nguyễn Anh Minh giọng điệu kiên định,
“Tương lai ba mẹ cậu chắc chắn sẽ điều tra đối tượng cậu muốn kết hôn, nếu đến lúc đó, bọn họ điều tra ra cậu giấu diếm chuyện lớn như vậy về bệnh tình của Ngọc Hạnh, vậy hai người chắc chắn sẽ không được công nhận.”
Nguyễn Anh Minh biết ba mẹ của Cao Khải từ nhỏ, họ có thể dung túng Cao Khải làm mọi chuyện, bởi vì họ là người trưởng thành, nhưng bọn họ không chấp nhận lừa gạt và giấu diếm, nên rất dễ tưởng tượng ra, nếu tương lai bọn họ biết Cao Khải che giấu chuyện lớn như thế, họ sẽ ghét bỏ cô gái này cỡ nào.
“Nếu cậu muốn khiến Ngọc Hạnh cả đời rơi vào cảnh bị ba mẹ cậu ghét bỏ thì cậu có thể làm như thế.”
Lời của Nguyễn Anh Minh gần như phá hỏng hơn nửa dự định của Cao Khải trước đó.
Cao Khải nhíu chặt mày.
“Thật ra nói thẳng ra cũng chẳng sao, không phải tôi sợ ba mẹ tôi biết rồi sẽ không chấp nhận, mà là tôi sợ lúc này Ngọc Hạnh không tỉnh táo, nếu khi cô ấy tỉnh táo biết được tôi nhân dịp cô ấy tinh thần mơ hồ mà tự quyết định tuyên bố quan hệ giữa tôi và cô ấy, sẽ tức giận, thật ra bây giờ giữa tôi và cô ấy còn đang trong thời kỳ chia tay.”
Chẳng qua vì bây giờ Lưu Ngọc Hạnh đầu óc mơ hồ, bị anh ta kiếm về mà thôi.
Nói ra được những lời này, Nguyễn Anh Minh cảm thấy mình không cần tiếp tục nói nữa, vỗ vai anh ta.
“Những gì nên nói tôi đều nói rồi, còn lại, Tâm Lan chắc là có mấy lời muốn nói với cậu.”
“Được.”
Cao Khải gật đầu.
Thịnh Tâm Lan là bạn thân, gần như cũng là người bạn duy nhất của Lưu Ngọc Hạnh, là người cùng chung bí mật, là người duy nhất trên thế giới này cô ấy chính miệng thông báo bệnh tình, hiện người đang ở chỗ này của anh ta, tất nhiên có lời muốn nhắn nhủ.
Một lúc sau, Thịnh Tâm Lan từ trong phòng ngủ đi ra.
Nguyễn Anh Minh vô cùng thức thời đứng dậy.
“Tôi đi ga-ra lái xe đến dưới tầng.”
Dứt lời, anh liếc nhìn Thịnh Tâm Lan một cái, rồi lập tức rời đi.
“Ngồi đi.”
“Không ngồi nữa.”
Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan hờ hững: “Xem ra, lời của Anh Minh cậu nghe không lọt tai được bao nhiêu.”
“Đều nghe lọt hết rồi.”
Cao Khải giải thích: “Đều là lời hữu ích, cũng đều là suy nghĩ cho tôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không hề suy nghĩ cho Ngọc Hạnh, dù sao anh ta không đứng trên lập trường của tôi.”
“Tôi là đứng trên lập trường của Ngọc Hạnh mà suy nghĩ.” Ánh mắt Thịnh Tâm Lan như dao, không hề che giấu sự sắc bén: “Có vài lời không dễ nghe lắm.”
“Cô nói đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, từ ngày đó, khi biết được bệnh tình của Ngọc Hạnh, tôi đã bắt đầu chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi.”
“Trong những chuẩn bị của anh, có chuẩn bị nào là nếu một ngày anh không tiếp tục kiên trì được nữa thì sẽ bỏ rơi cô ấy hay không?”
Giọng điệu Thịnh Tâm Lan rất chân thành, không hề có ý đùa giỡn hay châm chọc, cô chỉ đang hỏi vấn đề này.
Nếu một ngày anh không cô ấy nữa, hoặc là vì cuộc sống mệt mỏi, lại không thể chấp nhận cuộc sống của cô ấy thì cô ấy sẽ làm thế nào?
Cao Khải nắm chặt lại quyền: “Cô chờ một chút.”
Dứt lời, anh ta đi đến khu đọc sách ở trong góc, kéo ngăn tủ dưới cùng của giá sách ra, lấy ra một cái két an toàn có tay cầm bằng nhôm.
“Đây là giấy chứng nhận tất cả bất động sản của tôi, trên danh nghĩa tôi có tất cả ba mươi sáu căn hộ, trong đó căn hộ đáng giá nhất là ở thủ đô, ở Kim Lăng có sáu căn, trong đó có ba căn là cửa hàng, cho thuê rồi, còn lại phần lớn phân bố ở các khu du lịch nghỉ phép trên cả nước, đây là xe mang tên tôi, đây là giấy chứng nhận cổ phần dưới tên tôi…”
“Anh đưa tôi xem những thứ này làm gì?”
Nghe anh ta tự báo tài sản, Thịnh Tâm Lan cảm thấy khó hiểu, sau khi nghe một lúc lại thấy trong két sắt vẫn có một nửa đồ vật chưa lấy ra thì không kìm được ngắt lời.
Cao Khải dừng động tác lấy chứng nhận quyền tài sản ra, ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Tôi cũng đã nghĩ đến việc nếu thật có một ngày như cô nói, tôi thật không thể gánh vác nhân sinh của cô ấy nữa, hiện tại tôi vẫn không cảm giác được có thể là vì tôi không yêu cô ấy nữa, hoặc là không thể chấp nhận cái gì nữa, tôi nghĩ có lẽ tôi mất mạng do thiên tai nhân họa, nên tôi cũng đã từng nghĩ.”
“…”
“Hiện tại, đây là tất tài sản dưới tên tôi, tôi đã bảo luật sư thảo một hợp đồng, nếu một khi có tình huống như cô nói xuất hiện, toàn bộ những tài sản này của tôi sẽ giao lại cho Ngọc Hạnh.”
“Cô ấy không có cách nào sử dụng thì sao?”
Khi nói ra lời này, Thịnh Tâm Lan có chút gian nan.
“Vậy tôi sẽ ủy thác cho tổ chức tin cậy, tổ chức phúc lợi, và viện quản lý tâm thần, ba phía kiềm chế, đôn đốc lẫn nhau, chăm sóc tốt nửa đời sau của Ngọc Hạnh.”
Sau khi nghe Cao Khải nói xong sắp xếp của mình, Thịnh Tâm Lan không thể không tin tưởng, đối với chuyện chăm sóc Lưu Ngọc Hạnh, Cao Khải thật đã dốc hết sức, có lẽ là tâm huyết dâng trào, nhưng nhiệt huyết này cũng không có làm mờ lý trí của anh ta, anh ta thậm chí quá lý trí.
Ngay cả chuyện ngộc nhỡ tổ chức ủy thác tin cậy và tổ chức phúc lợi liên kết lừa gạt tài sản đều đã được cân nhắc, anh ta hi vọng Lưu Ngọc Hạnh ít nhất sống đến tám mươi tuổi, hơn nữa tình trạng các bộ phận trong cơ thể phải đảm bảo ở mức bình thường của độ tuổi tương đương, như vậy cuối cùng tiền còn lại mới có thể tặng cho tổ chức phúc lợi.
Thịnh Tâm Lan không còn lời nào để nói.
Khi rời khỏi nhà Cao Khải, trong phòng ngủ truyền đến loạt tiếng khóc sụt sùi, dường như Cao Khải đã tập mãi thành thói quen: “Tôi không thể tiếp cô nữa, chắc cô ấy xem phim rồi khóc, cần được an ủi.”
“Anh đi đi.”
Thịnh Tâm Lan có lý do tin tưởng ở chỗ này của Cao Khải, Lưu Ngọc Hạnh sẽ được chăm sóc tốt hơn ở bất kỳ đâu, nhưng cô cũng mơ hồ cảm thấy lo lắng, kiểu chăm sóc sát sườn này sẽ khiến cuộc sống bình thường của Cao Khải gặp trắc trở lớn.
Sau khi lên xe, Nguyễn Anh Minh không hề đề cập đến chuyện nhà Cao Khải nữa, mà hỏi chuyện khác:
“Em muốn về chỗ ông nội thăm Ái Linh không?”
Sau khi biết Lưu Ngọc Hạnh xảy ra chuyện, Nguyễn Anh Minh liền phái người đón Ái Linh về nhà ông cụ ở.
Thịnh Tâm Lan không có tâm tình gì, thở dài nói:
“Không cần, gặp mặt Ái Linh nhất định sẽ hỏi em mẹ nuôi đi đâu rồi, mà em chưa nghĩ ra phải trả lời nó thế nào.”
“Vậy trước tiên không gặp nữa, nghe quản gia nói, Ái Linh ở nhà tổ sống rất tốt, sắp khai giảng rồi, nó cần người đưa đón đi học, em có đi hay không dường như không có ảnh hưởng gì với nó.”
“Ai nói? Chờ công ty hoạt động bình thường, em có thể đưa đón nó.”
Thịnh Tâm Lan không đồng ý với lời giải thích của anh, anh nói cứ như cô luôn ngồi mát ăn bát vàng còn không biết tốt xấu.
“Chu Phương có thể trông coi việc trang trí công ty, nhưng mà nhà thiết kế…”
Nguyễn Anh Minh liếc nhìn Thịnh Tâm Lan, dường như đang cân nhắc phương thức nói chuyện:
“Ngoài Tần Ba, em còn cần thành lập bộ phận thiết kế, anh bảo Chu Phương lấy danh nghĩa Thanh Vân ban bố thông báo tuyển dụng cho em, em không để ý chứ?”
Thịnh Tâm Lan dần lấy lại tinh thần: “Vị trí trưởng phòng thiết kế vẫn còn nhỉ?”
“Ừm, còn thì sao?”
Trăng sáng sao thưa, tối nay Kim Lăng vẫn đèn nê ông phủ kín phố phường sầm uất.
Rốt cuộc, vì tình yêu, một người có thể làm được đến mức nào?