“Tiểu Linh Linh còn chưa ăn cơm, cậu dẫn con bé đi ăn chút gì đi.”
Thịnh Tâm Lan giao Thịnh Ái Linh cho Cố Thiên Ân: “Tôi có hẹn người ta bàn chút chuyện, trễ chút mới về.”
“Được.” Cố Thiên Ân gật đầu: “Chị, hẹn ai vậy?”
Thịnh Tâm Lan khựng lại một lát: “Lâm Mạn Hàm.”
Trong quán cà phê lộ thiên bên đường Kinh Đô, bàn ghế sắt tràn đầy sự lãng mạn của nước Pháp, lá phong đầu cành thu sớm báo hiệu thời tiết Đông Lăng đang dần lạnh.
Lâm Mạn Hàm mặc áo khoác màu be uống cà phê, tao nhã như lần đầu tiên gặp mặt, khiến người ta liếc mắt đã biết cô ta là một cô công chúa từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng.
Thịnh Tâm Lan đến nơi liếc nhìn xung quanh.
“Ở đây.” Vị trí hàng rào truyền tới giọng nói của Lâm Mạn Hàm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô ta vẫy tay.
Thịnh Tâm Lan đi tới ngồi xuống.
“Gọi cho cô một ly Caramel Macchiato, một phần Black Forest, còn có một phần salad, được không?”
“Cảm ơn.” Thịnh Tâm Lan nhàn nhạt gật đầu: “Trong điện thoại cô nói tìm tôi có việc, có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”
Cô không cảm thấy giao tình giữa mình và Lâm Mạn Hàm có thể thân thiết đến mức cùng nhau ăn trưa, huống chi trước đó, họ vừa rời khỏi một bữa trưa cực kỳ ngượng ngập, ngay cả chào hỏi cũng không có.
Lâm Mạn Hàm mím môi: “Cô đừng hiểu lầm, tôi tìm cô đến không giống lần đó, tôi là để xin lỗi cho lần trước không lịch sự với cô.”
Thái độ của cô ta nhìn rất chân thành, nhưng Thịnh Tâm Lan cảm thấy đây là trêu đùa: “Không cần đâu, bây giờ cô đã có được thứ mình muốn, lúc này nói những lời này tôi không cho rằng là xin lỗi, ngược lại giống như trào phúng.”
“Không phải.” Lâm Mạn Hàm vội giải thích: “Tôi thật sự đã từ bỏ anh Anh Minh rồi, tôi và anh ấy thật sự chỉ là anh em, tôi cũng thật sự hi vọng hai người có thể hòa hợp, giống như trước đây, hi vọng sự xuất hiện của tôi không gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với hai người.”
Càng nghe càng buồn cười.
Thịnh Tâm Lan cau mày: “Cô Lâm, cô đang đùa sao? Tôi không có nhiều thời gian như vậy để chơi với cô.”
“Tôi nghiêm túc, không bao lâu nữa thì tôi sẽ bị điều về tổng bộ bên Pháp rồi, ba mẹ tôi cũng cùng tôi di dân tới Pháp, sau này tôi hẳn rất ít khi quay lại.”
Nhìn sắc mặt Lâm Mạn Hàm, không giống như đang nói dối, Thịnh Tâm Lan có chút không hiểu: “Cô muốn về Pháp? Vậy chuyện cô kết hôn?”
Ông cụ Nguyễn sao có thể để Nguyễn Anh Minh cùng Lâm Mạn Hàm đi Pháp, nếu không đi, hai người họ kết hôn yêu xa lại là chuyện gì?
“Chuyện kết hôn là giả.”
Lâm Mạn Hàm cười cười: “Là anh Anh Minh kêu tôi giúp anh ấy, làm lá chắn với ông, nếu tôi không đoán nhầm thì hôm nay ông sẽ chính thức nhắc tới chuyện ngày đính hôn, anh Anh Minh phải thẳng thắn với ông rồi.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan sững sờ.
Chuyện Nguyễn Anh Minh và Lâm Mạn Hàm kết hôn lại là giả?
“Sao có thể?”
Với hiểu biết của cô, người như Nguyễn Anh Minh sao có thể dùng kỹ xảo rẻ tiền để đi lừa ông cụ?
“Thật.” Lâm Mạn Hàm lấy túi hồ sơ màu nâu từ trong túi xách ra, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Thịnh Tâm Lan: “Hơn nữa tôi biết một số chuyện, cảm thấy mình muốn chen vào giữa hai người cũng không có khả năng, nhưng tôi có chút tò mò, cho nên muốn làm rõ.”
Thịnh Tâm Lan sững sốt, dưới ánh mắt gợi bảo của Lâm Mạn Hàm, rút văn kiện ra khỏi túi giấy, lúc nhìn thấy hàng chữ tiếng anh ‘kiểm định AND’, sắc mặt bỗng biến đổi.
“Trước đây tôi không hiểu tại sao cô lại tận tâm tận sức chăm sóc con trai anh Anh Minh như vậy, bây giờ tôi hiểu rồi.”
Giọng Lâm Mạn Hàm từ đối diện truyền tới.
Giây phút này, Thịnh Tâm Lan cảm thấy có một làn khí lạnh đang lan rộng trong máu huyết, đến bất ngờ không kịp phòng bị, cô vốn cho rằng bí mật này có thể che giấu không lộ chút gió, chỉ cần mình không nói, thì sẽ không còn ai biết.
“Nhưng tôi vẫn muốn biết từ trong miệng cô, cô, con gái cô, anh Anh Minh, và con trai của anh Anh Minh, Lập Huy, giữa bốn người rốt cuộc là có quan hệ gì, tại sao?”
Thịnh Tâm Lan cầm văn kiện, vì căng thẳng mà khớp ngón tay cũng có chút trắng bệch, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại: “Chuyện này, Nguyễn Anh Minh biết không?”
Lâm Mạn Hàm lắc đầu: “Tôi không nói với anh ấy, vì tôi không chắc sau khi mình nói chuyện mình biết thì sẽ có hậu quả gì.”
“Cô biết bao nhiêu?”
“Chỉ biết tiền căn đi, có người nói với tôi, năm đó anh Anh Minh tìm người mang thai hộ sinh con, hoàn thành mệnh lệnh kết hôn sinh con mà ông giao phó, Lập Huy chính là do người mẹ mang thai hộ năm đó sinh, nhưng tôi rất tò mò, cô là cô cả nhà họ Thịnh, sao lại trở thành người mang thai hộ?”
Chuyện đã đến bước này, Thịnh Tâm Lan cau mày như có điều suy nghĩ.
Cô biết rõ Lâm Mạn Hàm đã biết phần lớn mọi chuyện, nhưng cô ta đã không nói gì với Nguyễn Anh Minh, vậy chứng minh cô ta có đắn đo, mà đắn đo này, cô đã đoán được rồi.
Thịnh Tâm Lan nhét bản ghi kiểm định ADN vào túi giấy, phong lại, nghiêm túc nói: “Vivian, tôi có thể thỏa mãn sự tò mò của cô, nhưng tôi muốn xác nhận một chút, tôi nói cho cô biết tất cả mọi việc, cô có thể giữ bí mật không?”
Lâm Mạn Hàm sững sờ một lát: “Giữ bí mật? Cô không định nói chuyện này với anh Anh Minh?”
“Đây là chuyện của tôi.”
Thái độ Thịnh Tâm Lan xa cách: “Nếu cô không nói cho Nguyễn Anh Minh biết, tôi cũng có thể tiếp tục giữ bí mật của cô.”
“Tôi có bí mật gì?” Lâm Mạn Hàm cau mày.
“Liên quan chân tướng vụ hỏa hoạn.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Mạn Hàm thoáng chốc tái nhợt: “Cô…”
“Sau khi xảy ra hỏa hoạn một tuần, tôi đã tra rõ tất cả, nhưng tôi không nói.”
“Cô uy hiếp tôi?”
“Không phải uy hiếp, là trao đổi, tôi không cảm thấy hôm nay cô tới tìm tôi là do giữa chúng ta có giao tình, cho nên mới đưa cái này cho tôi, muốn quan tâm vấn đề tình cảm riêng tư của tôi.”
Tay Thịnh Tâm Lan vuốt trên túi giấy, sắc mặt thản nhiên: “Cô đã đưa ra cái này, thì sẽ có nguyên nhân đi, cô muốn tôi làm gì, có thể nói thẳng.”
“Tôi chỉ là…”
Lâm Mạn Hàm cau mày, nửa ngày sau mới thở phào một hơi: “Được, tôi thừa nhận mình có chút lòng riêng, nhưng nó không có hại với cô, tôi cảm thấy là đôi bên cùng có lợi nên mới tới tìm cô, nếu không, tôi có thể trực tiếp đi nói với anh Anh Minh.”
“…” Thịnh Tâm Lan mặt không biểu cảm nhìn cô ta.
“Nói vầy đi, tôi vốn không biết gì cả, tôi cho rằng cô và Anh Minh chỉ là quan hệ yêu đương bình thường mà thôi, về phần những mối quan hệ phức này giữa hai người, là có người cố ý nói cho tôi biết.”
“Ai?” Thịnh Tâm Lan cau mày, ngoại trừ quản gia năm đó, cô không tin còn ai có thể biết chuyện này.
“Cao Mỹ Lệ.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Thịnh Tâm Lan khẽ biến đổi: “Cao Mỹ Lệ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!