Sáng sớm thứ bảy, Thịnh Tâm Lan còn ngủ nướng thì Thịnh Ái Linh kéo cô dậy từ trên giường.
“Mẹ, dậy thôi.”
Thịnh Tâm Lan mơ mơ nhìn thoáng qua đầu giường đồng hồ báo thức, gần như tuyệt vọng nói: “Ái Linh, mới bảy giờ thôi, con làm gì vậy?”
Thịnh Ái Linh kéo cánh tay cô không buông, hợp tình hợp lý nói: “Mẹ, lần đầu tiên mẹ đến nhà chú Nguyễn thì không phải trang điểm thật đẹp sao? Mẹ mau đứng lên tắm rửa, trang điểm, thay đồ.”
Thịnh Tâm Lan ôm gối, sống không còn luyến tiếc.
Sao cô lại sinh ra một đứa con gái không biết rụt rè, nhìn thấy người đàn ông là muốn đưa cô đi chứ?
Dưới sự thúc giục của Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan tùy tiện trang điểm nhẹ, cô lấy áo thun quần jean thứ bảy hay mặc trong tủ quần áo, cô còn chưa mặc lên người thì Thịnh Ái Linh đã lấy đi.
“Mẹ, sao mẹ mặc cái này?”
“Không phải sao?”
“Bộ này.” Thịnh Ái Linh chỉ vào một chiếc váy liền áo màu đỏ rượu trong tủ quần áo: “Váy này đẹp.”
“Con điên rồi sao?” Thịnh Tâm Lan tức giận vỗ trán cô bé một cái: “Cũng không phải đi quán bar, hơn nữa đây là lễ phục, mẹ phải mặc lễ phục đến nhà bạn học của con sao?”
“Vậy thì bộ này.” Thịnh Ái Linh không nhụt chí, lại chỉ vào một chiếc váy liền áo màu lam xám: “Bộ này cũng được.”
Thịnh Tâm Lan lấy chiếc váy màu lam trong tủ quần áo ra, đúng là đẹp, nhưng cô có chút do dự,
“Không phải mặc váy thì không tiện sao? Hai đứa nhóc các con nhảy nhót lung tung.”
“Không đâu.” Thịnh Ái Linh giơ tay thề: “Con bảo đảm hôm nay sẽ ngoan ngoãn.”
“Tin con mới là lạ.”
Thịnh Tâm Lan định không quan tâm cô bé, nhưng cô bé ôm lấy chân cô không chịu từ bỏ, không cho cô mặc áo thun quần jean, cuối cùng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc chiếc váy màu lam kia.
Chín giờ sáng cô vừa nấu xong bữa sáng, quản gia nhà Nguyễn Anh Minh lái xe đến dưới lầu đón hai người đến biệt thự.
“Buổi sáng cậu chủ có cuộc họp quan trọng cho nên hiện tại không ở nhà, cậu ấy nói tôi đón cô và Ái Linh qua đó trước.”
“Không có việc gì.” Thịnh Tâm Lan tỏ vẻ hiểu được.
Quản gia là người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, nhìn rất chín chắn, lái xe cũng ổn,
“Trong khoảng thời gian này cậu chủ nhỏ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, trong lòng cậu chủ cũng không dễ chịu, người hầu trong nhà đã đổi một loạt, vì thế cậu chủ nhỏ rất đề phòng mọi người, cậu chủ nhỏ mời cô Thịnh qua chơi làm cho tôi rất kinh ngạc.”
“Có lẽ bởi vì trước đó tôi đã cứu Lập Huy, cho nên thằng bé khá yên tâm.”
Thịnh Tâm Lan cười cười, nhưng trong lòng lại chửi bậy, có ai không ngạc nhiên chứ, cô cũng rất kinh ngạc được không.
Nhắc tới chuyện Lập Huy bị thương thì Thịnh Ái Linh ngồi dựa vào ghế an toàn, thở dài giống như người lớn làm cho Thịnh Tâm Lan chú ý: “Con thở dài làm gì? Còn nhỏ tuổi.”
“Con thở dài thay anh Lập Huy.”
Thịnh Ái Linh nhíu mày: “Mẹ xem anh Lập Huy không thể nói chuyện, lại xui xẻo như vậy, con cũng chưa gặp qua đứa trẻ nào xui xẻo hơn anh ấy, mẹ, giáo viên trường học nói Năm tuổi sẽ xui xẻo? Anh Lập Huy cũng ở Năm tuổi sao?”
“Năm tuổi các gì, hai đứa mới 5 tuổi, làm gì có Năm tuổi, hơn nữa đó là mê tín, giáo viên nào lại dạy mấy đứa chuyện này vậy, con còn tin là thật.”
Thịnh Tâm Lan có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng thật sự đau lòng cho Nguyễn Lập Huy.
Tính ra cô quen cậu bé chưa đến hai tháng, cậu bé đã xảy ra chuyện hai lần, hơn nữa hai lần đều nghiêm trọng, lúc trước nếu không phải cô chắn đèn treo thì sợ là đứa bé đã mất mạng, nếu lần này ngã đập đầu xống thì sợ là cũng mất mạng.
Những chuyện này thật sự chỉ ngoài ý muốn thôi sao? Cô bỗng nhiên có chút nghi ngờ.
Sau khi đến biệt thự Ngự Uyển, cô vừa xuống xe thì nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy từ cửa tới ôm chặt chân của Thịnh Tâm Lan.
Người hầu chạy theo: “Cậu chủ nhỏ, trời ơi… Vẫn chưa rửa mặt xong đâu.”
Thịnh Tâm Lan ôm Nguyễn Lập Huy từ dưới đất lên: “Con vẫn chưa rửa mặt sao? Không sao, dì đưa con đi rửa mặt, nhà vệ sinh ở đâu?”
Người hầu vội vàng chỉ về phía căn phòng kia, sau đó đi theo quan sát cô, lại nhìn cô bé ở phía sau, cảm khái nói,
“Cô là cô Thịnh đúng không, thật là trẻ tuổi, con đã lớn như vậy sao?”
Thịnh Ái Linh đi vào nhìn xung quanh thì hai mắt hận không thể biến thành ngôi sao.
Nhà anh Lập Huy thật là lớn! Có tới ba cầu thang trái phải giữa để đi lên, còn có thang máy! Cô bé lập tức bắt chuyện với người hầu trẻ tuổi dẫn vào.
Thịnh Tâm Lan đương nhiên không biết con gái nhà mình tính toasn trong lòng, cô đưa Nguyễn Lập Huy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó hỏi cậu bé
“Dì có mang đồ ăn sáng đến, sáng nay dì vừa làm, con có muốn ăn chung không?”
Nguyễn Lập Huy vui vẻ gật đầu.
Một lớn hai nhỏ ngồi trên bàn cơm, Thịnh Tâm Lan mở hộp cơm mang theo, người hầu thấy Thịnh Tâm Lan muốn đút cho Nguyễn Lập Huy ăn thì vội vàng ngăn cản, vẻ mặt khiếp sợ,
“Cô Thịnh, chờ một chút, cậu chủ nhỏ không thể ăn đồ bên ngoài.”
“Hả?” Thịnh Tâm Lan cầm đồ ăn ngẩn người.
Quản gia thấy vậy thì trừng mắt nhìn người hầu một cái, quát lớn nói,
“Nói bậy nói bạ gì đó? Cậu chủ mời cô Thịnh về nhà chơi, cô không thấy hay sao? Đồ bên ngoài gì chứ? Trong mắt cậu chủ và cậu chủ nhỏ thì đồ ăn cô Thịnh nấu còn an toàn hơn mấy người làm.”
Người hầu bị dạy dỗ đến sắc mặt trắng bệch.
Quản gia lại ra lệnh,
“Được rồi, cô làm việc đi, cô không cần ở đây nữa, cậu chủ đã dặn dò, hy vọng cô Thịnh và Ái Linh tự do một chút, khi nào cần mấy người thì sẽ gọi.”
Ông ta nói xong thì bốn năm người hầu mới rời đi.
Thịnh Tâm Lan thở phào trong lòng, biết ơn nhìn quản gia một cái: “Xem ra tôi không quen có người nhìn mình ăn cơm.”
Quản gia xin lỗi thấp đầu: “Vừa rồi tôi không dặn dò chu đáo, cô Thịnh cứ từ từ ăn, nếu cô có chuyện gì thì gọi tôi hoặc là người hầu là được.”
“Được.”
Chuyện nhỏ này bị bỏ qua, Thịnh Tâm Lan mới thật sự thả lỏng ăn cơm.
Nguyễn Lập Huy ăn bữa sáng không ít, một bánh bao hai món ăn nhẹ, còn ăn một chén cháo, người hầu đứng xa xa nhìn đến giật mình, mấy người không ngừng xì xào bàn tán.
Sau khi xảy ra chuyện Ngự Uyển lần trước, hiện tại đa số người hầu mới tới, vẫn chưa còn thiếu quy tắc, lá gan cũng lớn, lén bàn tán lý lịch của Thịnh Tâm Lan.
“Sao cậu chủ nhỏ lại thích cô Thịnh này như thế?”
“Nghe nói là mẹ của bạn học cậu chủ nhỏ, chính là cô bé kia.”
“Ôi, cô bé kia làm cho người ta yêu thích, vừa rời cô bé còn cho tôi kẹo, không lẽ cậu chủ nhỏ coi trọng cô bé nhà người ta chứ.”
“Nói bậy gì đó, cậu chủ nhỏ vẫn còn trẻ con.”