Kể từ khi biết Nguyễn Anh Minh chính là người đàn ông sáu năm trước kia, nỗi thống hận tên đàn ông đã thay đổi cuộc đời mình bao năm qua đều chuyển hết lên thanh anh, xóa bỏ đi hoàn toàn chút hảo cảm đối với anh mấy hôm này.
Thấy sắc mặt khó coi của của Thịnh Tâm La, Lưu Ngọc Hạnh biết lần này không phải đùa giỡn, sau khi nhíu mày trầm tư một hồi, trong mắt bỗng sáng lên.
“Tâm Lan, tớ có một giải pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Cố Trạch đó, không phải cậu và Cố Trạch vẫn còn là vợ chồng trên danh nghĩa sao? Cậu có muốn cân nhắc đến việc nhờ Cố Trạch giúp không?”
Nghe được hai chữ “Cố Trạch”, vẻ mặt Thịnh Tâm Lan có hơi khựng lại.
Im lặng một lát thì lắc đầu.
“Thôi đi, vẫn không nên làm phiền anh ấy.”
Những năm ở nước ngoài, làm phiền anh đủ nhiều rồi, bây giờ đã về nước, sao có thể tiếp tục làm phiền người ta chứ?
Lưu Ngọc Hạnh thở dài: “Được lắm, tính cậu thật cứng đầu, tớ nói gì cũng vô dụng.
Cô vỗ vai Thịnh Tâm Lan: “Dù sao cậu nhớ kỹ, cho dù có chuyện gì xảy ra, tớ đều sẽ ở bên cậu là được, có việc thì phải nói.”
Nghe vậy, cảm xúc của Thịnh Tâm Lan mới dịu đi một chút, cảm động nhìn Lưu Ngọc Hạnh.
“Ừm, yên tâm đi, tớ không sao, ngược lại là cậu ấy, gần đây đăng status kiểu gì vậy? Đang yêu à?”
Nhắc tới chuyện này, Lưu Ngọc Hạnh đột nhiên trốn tránh: “Không có gì, à tớ nhớ là còn hợp đồng chưa gửi, tớ về phòng đây.”
Nói xong liền chạy trối chết.
Thịnh Tâm Lan nhìn bóng lưng của cô, bất đắt dĩ cười.
Ba ngày sau, Phan An đưa Thịnh Ái Linh về nước, đi lối thoát hiểm, tránh dàn fan hâm mộ.
Thịnh Tâm Lan đến sân bay thì nhận được điện thoại.
“Mẹ ơi!”
Thịnh Ái Linh thấy Thịnh Tâm Lan thì gọi ngay, tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông vang vọng khắp sân bay.
“Ái Linh chơi có vui không nào?” Giây phút nhìn thấy Ái Linh, lo lắng mấy ngày nay dường như cũng tiêu tán đi.
“Vui ạ, vui lắm ạ!” Thịnh Ái Linh ôm cổ cô, hôn chụt lên mặt cô một cái, thần thần bí bí hỏi:
“Nhưng mà sao mẹ lại đột nhiên đi rồi, mẹ hẹn với chú Nguyễn và anh Lập Huy sao ạ? Bỏ lại con, mọi người lại tự ý đi.”
Thịnh Tâm Lan có chút nghi hoặc: “Cái gì mà đi? Bọn họ đi trước rồi sao?”
Phan An đứng một bên ho khan một tiếng, đổi chủ đề: “Xe tới rồi, lên xe trước đã.”
Để ăn mừng buổi quay đầu tiên của chương trình kết thúc thành công, công ty của Phan An tổ chức tiệc vào buổi tối, nghệ sĩ, khách quý của chương trình, thậm chí cả đội hậu kỳ cũng đều tham gia, Thịnh Tâm Lan là người giám hộ của Thịnh Ái Linh, đương nhiên cũng được mời.
Tiệc mừng không tính là bữa tiệc trang trọng, mọi người đều ăn mặc thoải mái, bầu không khí nhẹ nhõm, Thịnh Tâm Lan dẫn theo Thịnh Ái Linh tới vui chơi giải trí, cũng coi như được thả lỏng.
Được một lúc thì Thịnh Ái Linh được đạo diễn ôm đi giới thiệu với mọi người, Thịnh Tâm Lan đứng yên lặng ở phía xa nhìn xem.
Trên gương mặt non nớt xinh đẹp là nụ cười xán lạn, từ thần thái hoạt bát vui vẻ của cô bé khó mà tùm được điểm tương tự ở Nguyễn Anh Minh, có điều vào những lúc cô bé an tĩnh, nhìn một chút là có thể thấy được gương mặt không có điểm khác biệt.
Ánh nhìn này khiến cho Thịnh Tâm Lan đột nhiên nảy sinh mấy phần hoảng hốt trong lòng, vội vã uống một ngụm nước đè nén lại tâm trạng hoảng loạn.
“Thịnh Tâm Lan.”
Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, Thịnh Tâm Lan vất vả lắm mới bình tĩnh lại, trái tim lại bỗng nhiên run lên một cái, nắm chặt cái ly.
Nguyễn Anh Minh mặc một thân âu phục màu đen đứng sóng vai bên cạnh cô nhìn Thịnh Ái Linh.
Một tay cầm ly rượu đỏ, một tay khác vô cùng tự nhiên đút trong túi quần: “Không nói một câu liền chạy khỏi Maldives, nguyên nhân là gì?”
“Không có gì, trong nhà có việc.”
Thịnh Tâm Lan có chút khẩn trương, kể từ sau khi biết chân tướng, trong lòng cô luôn có mâu thuẫn không rõ đối với Nguyễn Anh Minh, dường như đang phát động cơ chế bảo vệ bản thân, khiến cho mình rời xa.
“Chuyện nhà ở, hay là vì tôi?”
Thịnh Tâm Lan nhướng mày.
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh lại ung dung, nhấp một ngụm rượu: “Hay là bởi vì tôi, cho nên mới có chuyện nhà ở?”
Trong lòng Thịnh Tâm Lan trở nên thấp thỏm, trái tim như bị treo lên.
Anh biết rồi?
“Cô vội vàng muốn dọn khỏi chỗ tôi, lại không muốn về lại nhà của Lưu Ngọc Hạnh, nghe nói gần đây cô bôn ba về chuyện nhà cửa, là như vậy sao?”
Thịnh Tâm Lan nhẹ nhàng thở ra, gật đầu một cái: “Ừm, tôi cũng không thể cứ ở mãi chỗ của anh.”
“Cần giúp đỡ không?”
Nguyễn Anh Minh không níu kéo cô mà hỏi một câu như vậy.
Trong mắt Thịnh Tâm Lan lóe lên tia kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, tự tôi có thể giải quyết.”
Nguyễn Anh Minh nhất định không biết bây giờ cô bôn ba là vì tính toán cho tương lai, mà trong quyết định này cũng bao gồm tính toán trên đầu anh, cho nên cô nào dám nhờ anh hỗ trợ chứ?
Thịnh Tâm Lan từ chối quá quyết đoán, cảm giác mâu thuẫn trong lời nói khiến Nguyễn Anh Minh chú ý, anh quay đầu nhìn cô, mắt sáng như sao: “Có tâm sự à?”
Thịnh Tâm Lan sững sờ một chút, kinh ngạc nhìn anh, tưởng như mình vừa mới nghe nhầm.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, có hơi hối hận vì đã nói cái này.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên lúng túng.
Một lúc sau, Phan An bỗng vẫy tay đi tới, quần dài màu vàng nhạt thoải mái, áo thu màu lam, vẻ mặt tươi trẻ với nụ cười xán lạn, vừa tới đã lập tức đưa cho Thịnh Tâm Lan một cốc nước trái cây.
“Tâm Lan, lát nữa bọn họ còn đi karaoke, chị có đi không?”
“Hả? Không đi.” Thịnh Tâm Lan vội lắc đầu: “Chị đưa Ái Linh đi cùng, không thể tới mấy chỗ đó được.”
Sắc mặt Nguyễn Anh Minh có chút dịu đi.
Phan An liếc mắt nhìn anh ta rồi cực kỳ niềm nở nháy mắt vài cái với Thịnh Tâm Lan, vẻ mặt nũng nịu.
“Đúng đấy, em cũng cảm thấy vậy, lát nữa bọn họ đi tăng hai thì em sẽ đưa chị về nhà.”
“Được.” Thịnh Tâm Lan cười.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Nguyễn Anh Minh lại có chút chướng mắt.
Anh nắm chặt cái ly, vẻ mặt u ám.
***
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tâm Lan đưa Thịnh Ái Linh đi học rồi chính thức vào làm ở khách sạn Thịnh Đường.
Thay bảng tên nhân viên chính thức, tâm tình cô lại có chút phức tạp.
Lúc trước thứ vẫn muốn có được bay giờ đã nắm trong tay, thế nhưng cứ như cầm phải củ khoai nóng, nghĩ đến chuyện sau này, cô mơ hồ cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại khách sạn Thịnh Đường được nữa, có lẽ mình nên mưu tính con đường khác, sớm ra dự định mới đúng.
Sau khi nhận chức, công việc coi như thuận lợi, cơ hội chạm mặt Nguyễn Anh Minh cũng ít, trưa hôm nay, trợ lý Tiểu Trương gõ cửa đi vào, nhắc đến việc chúc mừng nhập chức.
“Giám đốc Thịnh, tối nay chúng tôi có tổ chức cho cô một bữa tiệc mừng cô nhậm chức, tôi đến xác nhận lại thời gian một chút, cô không có vấn đề gì về giờ đó chứ?”
Cô đang do dự, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, sau khi nhìn thấy tên báo trên màn hình thì vội vàng mở điện thoại.
“Alo, xin chào.”
“…”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan lập tức thay đổi, nháy mắt trở nên tái nhợt: “Tôi tới ngay.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!