Lời của Nguyễn Anh Minh khiến không khí văn phòng trở nên hết sức lạnh lẽo.
Mẹ Lạc Lạc mặt mũi trắng bệch: “Cái gì? Tôi không hiểu …anh đang nói gì?”
Tôn Hồng bên cạnh vẫn luôn im lặng thật không nhịn được nữa, bất đắc dĩ nói:
“Mẹ Lạc Lạc, hôm nay Thịnh Ái Linh ra tay với Lạc Lạc, hoàn toàn là do trước đó Lạc Lạc đã đẩy Nguyễn Lập Huy một cái, còn nói Lập Huy là con hoang không có mẹ, điều này đã được camera giám sát ghi lại, tôi vẫn muốn cho chị xem.”
“Sao cô không nói sớm?”
Mẹ Lạc Lạc mặt mày xám ngoét, dường như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, trừng mắt với Tôn Hồng nói: “Cô cố ý phải không, vừa đến không nói trước vấn đề của Lạc Lạc mà chỉ nói hai đứa bé đánh nhau, cô đâu có đề cập tới cậu chủ của nhà tổng giám đốc Nguyễn chứ?”
Tôn Hồng không còn gì để nói, oan ức nói: “Chị cũng đâu có cho tôi cơ hội nói chứ.”
Chân tướng sự việc đã rõ ràng, mẹ Lạc Lạc vẻ mặt thấp thỏm nhìn Nguyễn Anh Minh: “Tổng giám đốc Nguyễn, chuyện hôm nay đúng là tôi không đúng, nhưng trẻ con không hiểu chuyện, trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ Lạc Lạc cẩn thận, hôm nào sẽ để ba nó dẫn nó đến cửa tự nhận lỗi với Lập Huy, anh xem có được không?”
“Không cần.”
Nguyễn Anh Minh lườm cô ta một cái, hết sức lạnh lùng nói: “Cô không có gì phải xin lỗi tôi, nhưng cô nên xin lỗi mẹ của Thịnh Ái Linh vì những lời cô vừa nói.”
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Lạc Lạc càng khó coi, cô ta nhìn chằm chằm Thịnh Tâm Lan một lúc lâu, rồi gần như nghiến răng nói:
“Thật xin lỗi cô.”
Thịnh Tâm Lan thật không muốn nói gì nữa, quay mặt đi không để ý đến cô ta, chỉ cúi đầu xem xem trên người Nguyễn Lập Huy có bị thương không.
Ở Kim Lăng, Nguyễn Anh Minh đúng là quyền thế ngút trời, anh vừa đến, chẳng quan tâm trắng đen, tóm lại anh luôn đúng.
Người phụ nữ vừa nãy còn vênh vang đắc ý với mình, anh chỉ nói mấy câu đã lập tức mất đi sự kiêu căng.
Sau khi chuyện được giải quyết xong, Thịnh Tâm Lan buông tay Nguyễn Lập Huy ra, tạm biệt nó: “Cháu về nhà với ba đi, cô phải đi đón Ái Linh, tạm biệt.”
Nguyễn Lập Huy giữ lấy bàn tay cô, có chút không nỡ, vẻ mặt đầy sốt ruột, dường như muốn đi theo cô.
Nguyễn Anh Minh cau mày: “Ái Linh không sao chứ? Nghe nói là bệnh hen suyễn lại phát tác phải không?”
“Không sao.”
Nguyễn Anh Minh đến gần một chút: “Buổi tối, công ty liên hoan, tôi thuận đường đưa cô tới.”
“Không cần, ”
Thịnh Tâm Lan lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách,
“Tình hình Ái Linh không tốt lắm, tôi phải đi rồi, tổng giám đốc Nguyễn, chuyện hôm nay làm phiền anh rồi, liên hoan buổi tối thì tôi không đi được, anh thông cảm.”
Tuy bình thường Thịnh Tâm Lan cũng gọi anh là ‘tổng giám đốc Nguyễn’, nhưng hôm nay nghe cô gọi thế này anh lại cảm thấy thấy hết sức chói tai.
Nguyễn Anh Minh nhíu chặt mày, ánh mắt trở nên hơi lạnh lùng, thấy Nguyễn Lập Huy lại muốn theo sau cô, anh một tay ôm nó vào trong lòng, hạ giọng cảnh cáo:
“Không được đi.”
Nếu thời gian trước, anh chỉ đoán, thì hôm nay anh đã chắc chắn Thịnh Tâm Lan rõ ràng đang xa lánh anh.
Nguyễn Lập Huy trong ngực anh giãy dụa, đôi tay nhỏ thậm chí đập lên mặt anh, nhưng lại bị anh bắt được, vẻ mặt không đổi: “Cô ấy có con gái của mình, cũng không thèm quan tâm con, con đuổi theo như thế cũng không làm được gì, về nhà thôi.”
Dứt lời, anh không quan tâm đến tiếng ngẹn ngào của Nguyễn Lập Huy, ôm chặt lấy nó đi thẳng về phía cửa trường học.
Nơi khác, sau khi trao đổi với bác sĩ về những điều cần chú ý của bệnh hen suyễn, Thịnh Tâm Lan đón Thịnh Ái Linh ra. Sau khi cô rời khỏi trường học, ở đường cái gần đó, một bóng dáng màu xám tro vẫy tay với hai mẹ con cô.
“Chỗ này, Tâm Lan.”
Phan An trang bị đầy đủ, đội mũ đeo kính râm, trời rất nóng nhưng vẫn phủ kín mít bởi áo khoác màu xám, cách ăn mặc này lại càng khiến người khác chú ý.
Thịnh Tâm Lan vội lên xe, tức giận nói:
“Ở trong xe chờ chị là được rồi, em ra làm gì, sợ người khác không nhận ra em hả?”
Phan An kéo dây an toàn lên: “Không phải tại em sợ chị không nhìn thấy em sao? Không sao, em ngụy trang rất tốt mà.”
Thịnh Tâm Lan chẳng buồn đánh giá cách ngụy trang này của cậu.
Cậu có chút đau lòng sờ lên tay Thịnh Ái Linh: “Như quả cà héo vậy, Ái Linh, rất khó chịu hả?”
Âm thanh Thịnh Ái Linh có chút buồn bực, nó co lại trong ghế an toàn cáu bẳn nói:
“Không khó chịu.”
“Còn mạnh miệng, em y hệt mẹ em vậy.”
Cậu vừa dứt lời, Thịnh Tâm Lan tức giận gõ lên đầu cậu một cái: “Nói ai thế, chị thế nhưng là chị của em đấy, mau lái xe cho chị, nếu không phải Ngọc Hạnh đang bận thì thật không muốn để em tới đón chị.”
Xe từ từ khởi động, trong chiếc xe thương vụ màu đen gần đó, ánh mắt sắc bén nhìn theo đuôi xe cho đến khi nó biến mất, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh cây kim rơi trên mặt đất.
Lái xe cầm tay lái, thận trọng quan sát gương mặt lạnh lùng qua kính chiếu hậu, không kìm được rùng mình một cái.
“Hừ…”
Trên ghế ngồi an toàn, qua kính chắn gió bên ngoài Nguyễn Lập Huy nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa biến mất, nó kêu lên một tiếng bất mãn, đá một cái vào đầu gối Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh quét mắt nhìn nó, lạnh lùng hiếm có:
“Con nhìn rõ chưa? Cô ấy có cuộc sống của mình, không thể ngày nào cũng ở bên con, nên mặc kệ con có ầm ĩ thế nào cũng vô dụng, dù con muốn một người mẹ thì cũng không phải cô ấy.”
Nguyễn Lập Huy hiếm khi thấy Nguyễn Anh Minh tỏ ra nghiêm nghị với mình, nên vừa sợ vừa giận, lập tức òa khóc nức nở, trong xe trở nên hết sức ầm ĩ.
“Lái xe.” Nguyễn Anh Minh lạnh lùng phân phó, xem như không thấy sự ầm ĩ của Nguyễn Lập Huy.
Vừa nãy, sau khi nhìn thấy Thịnh Tâm Lan lên xe của Phan An, trong lòng anh như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa, cả người nóng lên, đây là cảm giác chưa bao giờ có, anh cần chút không gian để nghĩ kỹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
——
Đêm dài, Thịnh Ái Linh hiếm khi ngủ cùng phòng với Thịnh Tâm Lan, rúc vào trong ngực cô hỏi:
“Mẹ, lâu lắm rồi con không nhìn thấy chú Nguyễn, hai người cãi nhau sao?”
Thịnh Tâm Lan hơi sửng sốt,
“Con rất thích chú ấy sao?”
“Chú Nguyễn vừa đẹp trai, lại có tiền, nếu mẹ đi theo chú ấy chắc chắn sau này sẽ rất hạnh phúc.”
“Mẹ chưa từng nghĩ tới những điều này.” Thịnh Tâm Lan nhíu mày, hai hàng lông mày tản ra vẻ u sầu, đột nhiên hỏi: “Ái Linh, nếu có một ngày, mẹ muốn con chọn một người giữa mẹ và chú Nguyễn thì con sẽ chọn ai?”
Thịnh Ái Linh bỗng ngước cổ lên, ngây thơ hỏi:
“Tại sao phải chọn giữa mẹ và chú Nguyễn chứ? Không thể có cả hai sao? Một người là mẹ của Ái Linh, một người là ba của Ái Linh, anh Lập Huy lập tức trở thành anh trai của Ái Linh.”
“Nếu là, nếu chú Nguyến là ba ruột con thì sao? Chú ấy muốn mang con đi thì con chọn ai?”
“Chú Nguyễn là ba ruột con ư?”
Thịnh Ái Linh ngơ ngác, dường như cái đầu nhỏ không kịp thích ứng, nhưng lại có chút hưng phấn: “Mẹ, mẹ nói thật sao?”
“Mẹ nói là nếu, nếu đúng vậy, con nhất định phải chọn một, con sẽ chọn ai?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!