“Anh ta là Triệu Dương nhà sản xuất chương trình bên Light Media.”
Chu Phương đứng thẳng tắp trước bàn làm việc của Nguyễn Anh Minh, vẻ mặt hơi thấp thỏm nói:
“Chương trình du lịch thực tế ngắn hạn do khách sạn Thịnh Đường và Light Media hợp tác lần này vừa mới phát sóng video trailer, đã được đẩy lên hot search, nhất là Phan An và Thịnh Ái Linh, fan hâm mộ rất thích sự tương tác giữa nam nghệ sĩ và các bạn nhỏ, nên Light Media định mời Thịnh Ái Linh ký hợp đồng để đào tạo thành ngôi sao nhí.”
“Thế à?” Nguyễn Anh Minh chỉ nhíu mày, không nhìn ra được là anh đang thích hay đang giận.
“Đúng vậy, hôm nay Triệu Dương tới đây là để bàn bạc về chương trình này, rồi từ đó đề ra một bản kế hoạch chương trình hoàn chỉnh, sau đó sẽ bàn bạc với bộ phận đầu tư, hơn nữa, có lẽ anh ta muốn mời quản lý Thịnh qua đó, vì anh ta đã nhắm trúng năng lực làm việc của cô ấy, dù gì thì ban đầu chương trình này cũng xuất phát từ ý tưởng của cô ấy.”
Lúc nghe thấy câu này, Nguyễn Anh Minh nắm chặt cây bút, ngẩng đầu lên hỏi:
“Cô ấy đã đồng ý chưa?”
“Chuyện này thì tôi không biết rõ cho lắm.”
Giọng điệu Chu Phương hơi thấp thỏm, gần đây, tâm trạng ông chủ luôn thay đổi thất thường, thật khiến người khác khó mà dự đoán.
Nguyễn Anh Minh im lặng một hồi lâu, Chu Phương dè dặt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Nguyễn, lát nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, mấy đại diện bên khách sạn đã tới hết rồi.”
Khách sạn dưới trướng tập đoàn Thịnh Đường đã có kế hoạch làm chuỗi Thanh Lữ, tiện thể biến công ty du lịch dưới trướng tập đoàn trở thành một dòng sản phẩm, nên anh đã triệu tập toàn bộ đại diện khách sạn Thịnh Đường trong thành phố Đông Lăng tới đây để mở cuộc họp thảo luận.
Tất nhiên Thịnh Tâm Lan cũng tới đây vì chuyện này.
Nguyễn Anh Minh đặt bút xuống, trầm giọng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Trong phòng hội nghị đã ngồi kín người, vì Thịnh Tâm Lan không có nhiều kinh nghiệm, nên ngồi ở vị trí trong góc nhất.
“Ban đầu Thịnh Đường là kinh doanh khách sạn cao cấp, nên chưa từng trải nghiệm dòng sản phẩm cấp thấp này, lần này muốn kinh doanh chuỗi Thanh Lữ, thì phải đi khảo sát thị trường.”
Sau khi có người đưa ra ý kiến này, Nguyễn Anh Minh vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói:
“Khảo sát thị trường là chuyện tất yếu, nhưng độ tin cậy về thông tin công ty qua khảo sát thị trường là không cao, nên lần này tôi cảm thấy không cần phải ủy thác cố vấn công ty đi làm chuyện này, mỗi khách sạn tự đề cử ra một đại diện đích thân đi khảo sát thực địa là được.”
Thịnh Tâm Lan đang mải mê ghi chép, mà không hề biết rằng Nguyễn Anh Minh đã đặt tầm mắt lên người mình.
“Sau lễ kỷ niệm trăm năm, hình như quản lý Thịnh rất nhàn rỗi đúng không, vậy chuyện này giao cho cô được không?”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì biến sắc ngay, vội ngẩng đầu lên hỏi:
“Tôi? Đi khảo sát thực địa?”
Từ ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Anh Minh, cô đã nhận được câu trả lời khẳng định: “Không có người nào khác nữa ư?”
Ngày nào cô cũng phải đưa đón Thịnh Ái Linh, sao có thể đi công tác thời gian dài như thế chứ?
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh rất lạnh nhạt, biết rõ nỗi khó xử của cô, nhưng vẫn hỏi: “Sao thế? Quản lý Thịnh có chỗ nào khó xử? Hay cô không muốn đi?”
Sau khi trở về từ Maldives, lần nào gặp mặt cô cũng không cho Nguyễn Anh Minh một sắc mặt tốt, chính cô cũng biết rõ, e là cô lại đắc tội với anh rồi, lần này dù cô có lý do lý trấu đến đâu, cũng sẽ trở thành cái cớ để anh chế giễu, nên cô cắn răng đồng ý.
“Không có, tôi đồng ý.”
Nguyễn Anh Minh liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của cô, trong lòng anh hơi thấy hối hận.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người đều lần lượt rời đi, Thịnh Tâm Lan cũng vội vàng rời khỏi đây, nhưng không ngờ vừa ra tới cửa đã nhìn thấy quản gia nhà Nguyễn Anh Minh đang nắm tay Nguyễn Lập Huy đi tới đây.
Nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, mắt Nguyễn Lập Huy bỗng sáng bừng, thoát khỏi tay quản gia nhào tới đây ngay.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt một lát rồi vội vàng cúi người xuống: “Lập Huy, sao hôm nay con không đi học?”
Nguyễn Lập Huy ôm cô không nói gì, dáng vẻ trầm mặc đó làm người khác rất đau lòng.
Quản gia đứng bên cạnh giải thích: “Hai ngày nay cậu chủ nhỏ cảm thấy hơi khó chịu, nên cậu chủ cho cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay khỏe hơn nhiều rồi, nên không muốn ở nhà nữa, mà ầm ĩ đòi đi ra ngoài.”
“Cậu bé có ho không?” Thịnh Tâm Lan vô thức sờ trán cậu bé, cũng may không phát sốt: “Con còn cảm thấy khó chịu không?”
Nguyễn Lập Huy lắc đầu, nhưng vẻ mặt rất ấm ức, như thể một giây sau sẽ òa khóc ngay.
“Sao thế? Ai bắt nạt con đúng không?”
Nguyễn Lập Huy liền gật đầu, xoay người cầm lấy bảng vẽ của mình ở trong tay quản gia, rồi biết một chữ ‘ba’.
“Ba làm sao? Ba bắt nạt con hả?”
Thịnh Tâm Lan khó hiểu.
Nguyễn Lập Huy lại viết: “Ba không cho con tìm dì.”
Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng Thịnh Tâm Lan rất hỗn loạn, mũi bỗng chua xót, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
‘Con muốn ở bên dì’ Nguyễn Lập Huy lại viết thêm một câu, rồi kéo tay Thịnh Tâm Lan bảo cô nhìn xem.
Thịnh Tâm Lan đọc xong lại càng đau lòng hơn.
“Lập Huy, con qua đây.” Phía sau bỗng vang lên tiếng Nguyễn Anh Minh mang theo sự không vui.
Nguyễn Lập Huy vội nắm chặt quần Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan cúi đầu, khịt mũi, cố nén nước mắt nói:
“Lập Huy, dì còn phải đi làm, không thể chơi cùng con được, con đi tìm ba con đi, sau này dì sẽ chơi với con nhiều hơn.”
Nguyễn Lập Huy vẫn nắm chặt ống quần của cô không buông, vẻ mặt đầy quật cường.
Nguyễn Anh Minh liếc quản gia, rồi lạnh lùng nói: “Ông còn ngẩn người ở đó làm gì? Mau dẫn Lập Huy đến văn phòng đi.”
Quản gia đành phải gỡ tay Nguyễn Lập Huy ra, cưỡng ép bế cậu bé lên.
Thịnh Tâm Lan sợ mình nhìn thấy nữa sẽ không nhịn nổi, nên vội vàng đứng dậy rời đi.
Nguyễn Lập Huy không ngừng vùng vẫy, bỗng hét lớn về phía Thịnh Tâm Lan: “Mẹ ơi!”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tâm Lan nghe thấy giọng nói Nguyễn Lập Huy, cô dừng bước ngay, quay đầu không dám tin, nhìn cậu bé đang khóc ầm ĩ trong vòng tay của quản gia.
“Dì ấy không phải mẹ con!”
Giọng nói Nguyễn Anh Minh như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, trong giây phút đó, Thịnh Tâm Lan cảm thấy trái tim vừa mới bùng cháy của mình bỗng bị dội đến ướt đẫm, trong lòng ngổn ngang đủ mọi cảm xúc.
Nguyễn Anh Minh bảo quản gia bế Nguyễn Lập Huy về văn phòng, rồi đi về phía Thịnh Tâm Lan, sắc mặt hơi thâm trầm lạnh lẽo.
Trên hành lang vốn có mấy người vây xem nhưng bị ánh mắt rất có sức lực của Chu Phương đuổi đi hết, nên rất tĩnh lặng.
“Tổng giám đốc Nguyễn.” Thịnh Tâm Lan hơi cúi đầu, thu hồi vẻ mặt kinh ngạc lúc nãy của mình.
“Thịnh Tâm Lan, cô muốn làm gì?” Nguyễn Anh Minh hỏi.
Thịnh Tâm Lan nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không hiểu ý anh.”
Vừa dứt lời, trên bả vai cô bỗng truyền tới một áp lực, làm chân cô lảo đảo, cô kinh ngạc thốt lên, cả sống lưng đều đập vào tường, cả người đều bị Nguyễn Anh Minh chế trụ, giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên bên tai:
“Cô từ chối tôi, nhưng lại luôn mang dáng vẻ đong đầy tình mẹ với Lập Huy, cô đang lạc mềm buộc chặt với tôi à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Thịnh Tâm Lan không ngừng giãy giụa, gần như nhíu chặt mày thành ba đường thẳng: “Tôi chỉ thấy Lập Huy đáng yêu thôi.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin những lời nhảm nhí này?”
Nguyễn Anh Minh càng tăng sức lực trên tay, ánh mắt càng nhuốm ý lạnh:
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!