Lọc Truyện

Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua - Trần Hòa Nhan

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Editor: Meekiuu

Page: Nhà có một bé Mee đáng iu

...

Trần Hòa Nhan sững sờ một lúc nhìn đoạn tin nhắn Diệp Lai gửi cho mình, ngón tay giữ trên bàn phím vẫn luôn do dự.

Tần Tuyển tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vợ mình đang sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Đang làm gì vậy? Sao lại nhìn chằm chằm vào điện thoại phát ngốc." Hắn một bên lau tóc liền thuận miệng hỏi một câu.

Trần Hòa Nhan từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Tuyển, ngây người một lúc.

Tần Tuyển lúc đầu đang lau tóc cũng không để ý, nhưng sau khi bị một ánh mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn cũng cảm nhận được, liền ngước mắt lên nhìn vợ, hỏi: "Sao vậy? Sao lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh rồi."

Trần Hòa Nhan vẫn không chớp mắt nhìn hắn, Tần Tuyển không biết tại sao, thậm chí còn sờ sờ mặt mình, cho rằng trên mặt mình dính thứ gì, một tay khác nhẹ nhàng vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Trần Hòa Nhan lấy bàn tay đang ở trên đầu mình xuống, kéo Tần Tuyển ngồi xuống bên giường, cuối cùng cũng mở miệng, "A Tuyển, em có chuyện muốn nói với anh."

Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của cô, Tần Tuyển dừng lại, cất khăn lau tóc trên tay, ngồi thẳng người bên giường, "Vậy em nói đi, anh nghe."

Trần Hòa Nhan mở miệng, "Tần Tuyển, em muốn ra ngoài tìm việc làm, em không muốn ở nhà cả ngày."

Tần Tuyển ngẩn người một hồi, mới hỏi: "Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này?"

Trần Hòa Nhan nhìn anh, mím môi nói: "Cũng không có chuyện gì, em chỉ là ở trong bệnh viện hôn mê nhiều ngày như vậy, em cảm thấy giấc mộng lớn của kiếp trước kiếp này. Sau khi tỉnh lại, em nghĩ đến rất nhiều thứ và cảm thấy mình đã ở nhà mấy năm nay, đột nhiên em cảm thấy mình sống rất mơ màng, lãng phí thời gian, em... em, em ở nhà mỗi ngày cũng không biết làm cái gì, nếu không có anh, em không là gì cả, giống như một người vô dụng vậy, em biết, giáo sư Chu... em mỗi năm đều gửi tin nhắn chúc tết cho cô ấy, nhưng cô ấy không trả lời em, cô ấy đến bây giờ vẫn còn giận em, thất vọng về em..."

Đang nói chuyện, Trần Hòa Nhan rũ mắt xuống xuống, đôi mắt hơi híp lại, "Chúng ta tốt nghiệp cùng một trường đại học, anh kế thừa công việc sự nghiệp của gia đình, sau đó nhìn các bạn học đại học trong lớp em, mỗi người đều có sự nghiệp riêng. Nhiều người rất thành công trong sự nghiệp của họ, còn em, một người vợ giàu có được cưng chiều và thậm chí không biết chính mình nên làm gì mỗi ngày..."

Tần Tuyển vẫn luôn yên lặng lắng nghe, dường như cũng rơi vào trầm tư xa xôi nào đó, nghe vậy liền vươn tay đem người phụ nữ ôm vào trong lòng, ôm chặt cô, giống như muốn khảm cô vào tận xương.

Anh ngắt lời cô, "Muốn ra ngoài kiếm việc gì thì cứ đi, dù là ở nhà hay đi chơi, đó là sự lựa chọn của em, anh tôn trọng điều đó, còn có, đối với anh sự xuất hiện của Nhan Nhan không bao giờ vô dụng, một cô gái thông minh như vậy, em quên rồi sao, hồi cao trung, mỗi lần thi cử em đều át anh một đầu, khi đó anh vẫn luôn có cái danh hiệu lão nhị vạn năm."

Để thoải mái hơn, người đàn ông chỉ cần ôm người phụ nữ vào lòng và để cô ấy lên đùi mình, làm cô rơi vào lồng ngực chính mình.

Trần Hòa Nhan lắng nghe, vùi mặt vào ngực người đàn ông cọ cọ, cảm nhận được tiếng trầm thấp mà anh nói, "Anh từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục, từ nhà trẻ đã phải là một đứa trẻ ưu tú nhất, đến tiểu học, sơ trung, vẫn luôn là một thân ưu tú, sau đó mang một thân ưu tú đỗ vào trường cao trung trọng điểm, sau đó anh phát hiện ra có một cô gái khác còn giỏi hơn mình... Mỗi một kì thi, cho dù anh có phát huy tốt nhất cũng vẫn là xếp hạng sau cô ấy, lúc ấy các bạn học đều gọi cô ấy là học thần, còn anh chỉ là một cái học bá. "

"Anh không phục lắm, bên ngoài nhìn như không có gì, nhưng sau lưng liền liều mạng học tập, anh đã chủ động bảo người nhà tìm cho anh vài gia sư, mỗi ngày học lão sư trên trường, anh đều chăm chỉ học tập lắng nghe, ở nhà cũng phải theo gia sư học, nhưng sau khi nhận kết quả vẫn là cô ấy đứng hạng nhất, sau đó anh đành phó mặc cho số phận mình, đứng hạng hai thì hạng hai. Anh nhớ có một lần duy nhất anh xếp hạng đầu tiên là do lúc đó cô ấy bị ốm ngay đúng hôm thi ngữ văn và tiếng Anh, điểm kiểm tra cuối tháng không được tính, từ xếp hạng đó mọi người vẫn luôn gọi anh là Tần lão nhị, may là Tần Ngạn kém anh mấy tuổi, nhỏ hơn nên không học cùng trường."

Trần Hòa Nhan khẽ cười trong lòng ngực hắn và ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em biết danh hiệu Tần lão nhị, nhưng em thực sự không biết về việc anh bí mật phân cao thấp như thế, trước kia sao chưa nghe anh nói qua?"

Tần Tuyển trong mắt cũng mang theo ý cười, cúi đầu hôn một cái, "Tuổi trẻ như vậy, nào có không biết xấu hổ mà nói ra, vợ anh thông minh như vậy làm sao thành người thừa được, Nhan Nhan, không được tự coi nhẹ chính mình, em chỉ là đã lâu không ra ngoài mà thôi, nếu em muốn ra ngoài thì cứ đi thôi, anh sẽ không ngăn cản, nhà chúng ta không có gánh nặng tài chính, em muốn làm gì thì làm đi, anh đều hỗ trợ em."

Hắn thấy từ khi ra viện vợ tủi thân, hóa ra là do chuyện này... Hắn luôn cố gắng cho cô những gì tốt nhất có thể, cô đã có những ý nghĩ của chính mình, sao hắn có thể không đồng ý?

"Vậy em đã quyết định phải làm gì chưa? Anh có thể cho em tham khảo một chút. " Tần Tuyển hỏi.

Trần Hòa Nhan lắc lắc đầu.

Cô nói muốn ra ngoài kiếm việc gì đó làm nhưng thật ra vẫn còn phân vân, vừa tốt nghiệp xong cô đã cưới Tần Tuyển rồi nằm ở nhà như cá mặn, cô đã cùng xã hội này tách rời khá lâu rồi, căn bản là chưa nghĩ tới mình thích hợp làm cái gì, chỉ có một cái là cô học lý thuyết bài bản chuyên nghiệp, lý luận sơ sở, Diệp Lai bên kia nói nếu như vậy thì cô có thể bắt đầu thử sức từ đây xem như nào.

Chủ yếu là tìm một cái gì đó để làm trước.

"Lai Lai vừa nói với em là phòng làm việc của cậu ấy mới mở rộng và cậu ấy đã nhận thêm công việc kinh doanh. Nhân viên tài chính cũ của cậu ấy sắp từ chức. Cậu ấy muốn em giúp đỡ cậu ấy và cũng đến tham quan phòng làm việc luôn. Dù sao, em cũng học tài chính, có thể sử dụng kiến thức đó, cũng không tính là lãng phí những kiến thức mà em mất mấy năm chăm chỉ học tập trên ghế nhà trường. "

Trần Hòa Nhan nép vào vòng tay của Tần Tuyển, nghịch ngợm nghịch dây áo choàng tắm của chồng.

Tần Tuyển gật gật đầu, cũng không có ánh mắt phản đối gì cả, là Diệp Lai thì có thể khiên hắn an tâm hơn, "Được tốt, có vấn đề gì cứ đến tìm anh."

Sau một hồi tâm sự, chia sẻ những lời này với Tần Tuyển, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn vướng bận nữa, cô vui vẻ cầm điện thoại tìm tên Diệp Lai rồi trả lời WeChat.

Tần Tuyển cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trong vòng tay mình, để cô ấy trò chuyện cùng Diệp Lai trên WeChat càng ngày càng vui vẻ, cười cười, cũng không nói nữa, cầm lấy khăn tắm vừa vứt sang một bên, tiếp tục lau tóc.

Tuy nhiên, không thể tránh khỏi một số hạt nước li ti bị văng ra xa và bắn tung tóe vào mặt Trần Hòa Nhan và màn hình điện thoại.

Người phụ nữ kìm lại một lúc vẫn không kìm được, liếc mắt nhìn hắn rồi liền muốn đứng dậy thoát khỏi vòng tay của hắn, trên vẻ mặt chính là không muốn anh làm phiền.

Khóe miệng Tần Tuyển nở nụ cười, không nói chuyện, chân dài cuộn lại, trực tiếp khóa chặt hai chân của người phụ nữ, khiến cô tiếp tục ngồi trong tay mình không thể nhúc nhích.

Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông nhướng mày cười với cô, sau đó cúi đầu tiến lại gần cô, lấy khăn lau mạnh hơn làm những giọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Một trò khiêu khích trẻ con như vậy, làm sao mà chịu được! Trần Hòa Nhan chống cự, quay người lại và muốn vươn tay giật lấy chiếc khăn từ tay người đàn ông.

Tần Tuyển tránh được đòn tấn công của người phụ nữ, ngả người ra sau, ngã trên giường lớn cùng với người phụ nữ đang trong lòng ngực hắn.

Người phụ nữ hạ thấp âm thanh, sợ hãi hét lên vài tiếng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười nhỏ bị bóp nghẹt của người đàn ông.

Bóng đêm chiếm giữ, trận chiến giữa nam và nữ này vừa mới bắt đầu...

...

Ngày hôm sau, Trần Hòa Nhan không ngủ nướng nữa, cô dậy thật sớm, trang điểm thật tinh tế, tươm tất rồi nhờ tài xế đưa cô đến chỗ theo địa điểm mà Diệp Lai đã gửi cho cô trước đó.

Kết quả là sau khi đến nơi, cô thấy chỉ có lác đác vài ba người, cả văn phòng sau khi chuyển đi vẫn là một đống hỗn độn.

Cô gọi điện cho Diệp Lai, nhưng khi có người tiếp máy, người bên kia vẫn đang say giấc nồng, quên mất thời gian bọn họ đã thỏa thuận ngày hôm qua.

Trần Hòa Nhan đang ở trong phòng làm việc chờ Diệp Lai đến, cô đứng chờ nhân tiện đánh giá xung quanh, chẳng mấy chốc, những nhân viên khác đã lần lượt đến nơi, cũng tò mò nhìn cô trong phòng họp nhỏ, bọn họ cùng nhau tụ tập lại to nhỏ nói rằng lần này bà chủ thực sự đã tuyển dụng một chị gái trẻ đẹp như vậy.

Văn phòng vừa mới chuyển đến đây nên quan hệ của mọi người vẫn còn khá loạn, công việc chính của mọi người bây giờ là dọn dẹp và sửa sang quét tước văn phòng mới thật tốt, chỉ có một số nhà thiết kế ngồi trên bàn làm việc và vẽ bản thảo.

Mọi người ra vào tấp nập, nghe nói có một chị gái trẻ đặc biệt ưa nhìn đến đây, hầu như mọi người sẽ nhìn vào phòng họp để chào cô, Trần Hòa Nhan cảm thấy không khí trong phòng làm việc khá tốt.

Sau đó, Diệp Lai đến, vẫy vẫy cánh tay dài, chào mọi người rồi tập trung mọi người lại, giới thiệu với mọi người, "Cô gái xinh đẹp này chính là bà chủ đầu tư bí ẩn của phòng làm việc của chúng ta, bạn thân tôi Trần Hòa Nhan, cô ấy đến giúp chúng ta một thời gian,.. sẽ tạm thời tiếp quản vị trí sau khi Giai Giai từ chức, mọi người hoan nghênh!"

Tuy rằng không có nhiều người nhưng tiếng vỗ tay vẫn khá nồng nhiệt, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần Hòa Nhan bỗng trở nên khác thường, còn tưởng rằng sẽ tuyển một cô gái đặc biệt xinh đẹp để nâng tầm mắt, nhưng không ngờ lại là như vậy, không nghĩ tới lại là đại Boss phía sau... Một số người cũng đã âm thầm phát hiện ra trang phục từ đầu đến chân của Trần Hòa Nhan đều rất có giá trị, hiển nhiên là năng lực phi phàm của đồng tiền, quả nhiên là bạn thân của bà chủ phú nhị đại của bọn họ!

Phòng làm việc này từng nằm trong một ngôi nhà dưới danh nghĩa của Diệp Lai và nó không được các chủ doanh nghiệp khác ưa chuộng. Sau khi phát triển một chút, Diệp Lai nóng lòng muốn chuyển đến một tòa nhà văn phòng thương mại, cùng với văn phòng trước đó so sánh đúng là không cùng một cấp bậc.

Kể cả bà chủ là Diệp Lai thì tổng cộng có 16 người, cộng với Trần Hòa Nhan mới đến, tổng cộng là 17 người, một văn phòng lớn nhất, một văn phòng độc lập cho Diệp Lai, một phòng để ăn uống và một phòng họp nhỏ, người làm về quản lí tài chính và hành chính sẽ cùng nhau chia sẻ căn phòng nhỏ độc lập còn lại.

Trần Hòa Nhan kế vị người quản lí tài chính là một cô gái tên Lâm Giai Giai, cô ấy đã trúng tuyển kỳ thi cấp tỉnh, trúng tuyển vào Cục Kiểm toán thành phố A, không đầy nửa tháng nữa cô ấy sẽ rời đi.

Lâm Giai Giai so với Trần Hòa Nhan còn lớn hơn một tuổi, là một người phụ nữ hay nói, vui vẻ, rất tận tâm và kiên nhẫn khi bàn giao công việc.

Công việc tài chính ở văn phòng Diệp Lai tương đối dễ dàng, dù sao thì công ty nhỏ cũng không phải là việc lớn, ngoại trừ một số dòng tiền ra vào bình thường và việc hoàn trả chi phí đi lại của nhân viên, thì cuối mỗi tháng sẽ có một chút bận rộn và sau đó có kế toán phân phát tiền lương hàng tháng của nhân viên.

Trần Hòa Nhan cảm thấy rằng cô vẫn còn đủ năng lực đảm nhiệm, sau khi Lâm Giai Giai dạy cô một hoặc hai lần, cô có thể bắt đầu từ từ làm một mình.

Trần Hòa Nhan thực sự rất thông minh. Khi cô gặp một số vấn đề nào đó, về cơ bản chỉ cần Lâm Giai Giai nói một chút là cô có thể hiểu, thậm chí còn có thể từ một suy ra ba, còn phát huy tốt hơn là so với Lâm Giai Giai làm trước đó, thời điểm Diệp Lai hỏi, Lâm Giai Giai thường không thể không khen ngợi một câu.

Các đồng nghiệp trong công ty cũng rất ấm áp và tốt bụng với cô, mặc dù Trần Hòa Nhan biết là điều này có thể liên quan nhiều đến lời giới thiệu trước đó của Diệp Lai về việc cô là một cổ đông lớn đứng phía sau phòng làm việc.

Nhưng nhìn chung, Trần Hòa Nhan cảm thấy công việc đầu tiên trong cuộc đời vẫn rất dễ chịu.

Tần Tuyển ngày nào cũng nhìn cô đi ra ngoài vào buổi sáng và trở về vào buổi tối, dáng vẻ nghiêm túc và bận rộn của cô ấy dường như có sức sống hơn trước, bộ dạng đó thực sự rất đáng yêu.

Lúc hai người ở nhà nghe thường nghe cô ấy ríu rít nói về công ty riêng ra sao... đồng nghiệp của như thế nào, Diệp Lai lại nhận đơn hàng khác, phục vụ khách vất vả thế nào, khi Diệp Lai đi vắng, một số đồng nghiệp sẽ trực tiếp đến gặp cô để đưa ra quyết định khi họ không chắc chắn về điều gì đó...

Tần Tuyển vẫn luôn im lặng lắng nghe với tư cách là một khán giả, thỉnh thoảng nói một hai câu để đưa ra ý kiến ​​và quan điểm của của mình với cô.

Hắn nhìn sự tươi tắn trên gương mặt cô tăng lên từng ngày, hắn chợt nhớ lại Trần Hòa Nhan lúc yêu nhau, trước khi kết hôn cũng rất có nghị lực, giống như một tia nắng nhỏ, rất chói mắt, khi cô cười lại có một tia sáng, sự sáng chói trong đó, luôn thu hút sự chú ý của người khác.

Cô ấy luôn là người xuất sắc nhất, thời cao trung cô ấy luôn là người đứng trên vị trí đầu tiên thu hút sự chú ý, lên đại học, cô ấy vẫn tỏa sáng ở ngôi trường Đại học A đầy rẫy nhưng nhân tài, và vẫn có thể đại diện cho trường đi thi đấu ở nước ngoài. Giành giải thưởng và được khen ngợi vẫn là điều chói lọi nhất trong mắt các bạn cùng lớp và thầy cô.

Hắn là chủ tịch hội học sinh, còn cô ấy là thành viên của hội học sinh, tổ chức các chương trình, sắp xếp sự kiện và đều làm tốt mọi việc. Lúc đó, họ là cặp đôi đáng hâm mộ nhất trường đại học, nhưng cảm giác khủng hoảng của hắn vẫn luôn hiện hữu, cô là nữ thần của tất cả nam sinh trong trường và cô đã khiến bao chàng trai xung quanh phải động tâm

Các bạn cùng lớp ngưỡng mộ và ghen tị với cô, các giáo sư và nhà trường đặt nhiều hy vọng vào cô. Khi còn là học sinh cuối cấp, cô đã có một số thư giới thiệu để nhập học vào các trường đại học Ivy League* ở nước ngoài. Mọi người đều nói rằng cô sẽ có một sự nghiệp tươi sáng trong tương lai, tiền đồ vô lượng,...

(*) trong đó có các trường đại học trực thuộc hàng đầu nước Mỹ như: Harvard, Yale, Princeton, Cornell, Darmouth, Brown,....

Nhưng rồi họ kết hôn...

Khi kết hôn, hắn đã thề là sẽ đối xử tốt và yêu thương cô.

Hắn muốn đem cô ở dưới đôi cánh của chính mình để cô được bảo vệ tốt nhất và hoàn hảo nhất, hắn luôn nghĩ chỉ cần hắn cố gắng hết sức để cho cô những gì mà hắn nghĩ là tốt nhất, cuộc sống tốt nhất, mọi thứ sang trọng và tươi đẹp nhất,...đây là thứ tốt nhất.

Nhưng cuối cùng, nó dường như phản tác dụng, dần dần, cô ấy dường như khác đi và sự sống động của quá khứ dường như đang dần lắng xuống từ một lúc nào đó.

Mấy ngày nay cô đến phòng làm việc của Diệp Lai làm việc, Tần Tuyển vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?

Từ khi nào mà cô đã mất đi vẻ tươi tắn rạng rời nhất? Là vì cái gì? Có thể là do mẹ hắn hay cáu gắt và khó ưa, hoặc cũng có thể đó là sự chế giễu của những nhóm phu nhân hào môn, những thiên kim tiểu thư, coi thường xuất thân của cô, hoặc cũng có thể vì từ khi biết họ không có duyên với những đứa con.

Cô không hợp với mẹ hắn, cũng không thể hòa hợp với những thiên kim tiểu thư đó, bạn học và bạn bè cũ của cô dần dần cắt đứt liên lạc. Cả anh và Diệp Lai đều không thể đi cùng cô mọi lúc, bên cạnh cô, cô bắt đầu ẩn mình trong lớp vỏ của chính mình, ở trong chính ngôi nhà này mà hắn nghĩ rằng hắn đã cẩn thận xây dựng cho cô. Hắn thường thay không để ý quá, không biết rằng thời điểm cô ở nhà một mình sống như thế nào.

Hắn mang cho cô những chiếc túi phiên bản giới hạn và trang sức hàng vạn, cô vui vẻ cầm lấy và nói: "Chồng ơi, em yêu anh." Hắn cho rằng đó là món đồ tốt nhất.

Nhưng cô ấy vẫn ngày càng trở nên kém sắc hơn như trước đây, với một sự chán nản và trống trải khó tả, nhưng chính cô ấy không nói ra và chính hắn cũng không bao giờ hỏi hay tìm ra.

Đúng vậy, hắn chưa từng phát hiện, hai mắt có thể nhìn thấy, nhưng tại sao lại chưa từng phát hiện?

Tại sao?

Cho tới bây giờ, sau khi cô từ chỗ chết trở về, chính tự cô nói ra, cuối cùng hắn cũng mới nhận ra.

Có lẽ, ngoài cuộc sống sung túc, thời trang cao cấp đẹp đẽ và trang sức đắt tiền, cô ấy còn cần một thứ khác, cô ấy chưa bao giờ là một con chim hoàng yến trong mắt người ngoài cần phải bám lấy hắn và dựa vào hắn để sống, nếu ngay từ đầu cô ấy không quen biết hắn, rồi cuộc đời cô ấy có thể là một tia sáng khác...

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Tần Tuyển cũng hiểu ra rất nhiều chuyện mà trước đây hắn chưa từng quan tâm, liền hỏi thăm thời gian đi làm của vợ, hắn phát hiện không khác gì thời gian hắn đến công ty mọi khi vào buổi sáng và về nhà vào buổi tối.

Thế là hắn điều chỉnh lại thời gian đi làm của mình một chút, bắt đầu cuộc sống gọi vợ dậy mỗi sáng, nhìn cô ấy ngủ mê man nhưng nhất quyết không chịu dậy, sau đó hai người cùng nhau ăn sáng rồi để cô ấy đi làm cùng xe với tôi, rẽ một chút để đưa cô ấy đến công ty của cô ấy một cách an toàn, và quay lại đón cô ấy sau khi tan làm vào buổi tối.

Mặc dù điều này làm tăng một chút thời gian của hắn dành trên đường mỗi ngày đi làm, nhưng Tần Tuyển không bao giờ cảm thấy mệt mỏi và cảm thấy rằng đây là một loại hạnh phúc mới khác với trước đây.

...

Trần Hòa Nhan đã làm việc trong phòng làm việc của Diệp Lai được gần một tuần, cô cảm thấy rất tốt về mọi mặt, có thể bắt đầu công việc của mình rất nhanh, đồng thời cũng hiểu rõ về các đồng nghiệp của mình và cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ.

Ngay cả khi đó là một số công việc tầm thường, cô vẫn có một sự thoải mái và vui vẻ chưa từng có.

Sau giờ làm việc hôm nay, Diệp Lai tổ chức một bữa tối cho toàn thể nhân viên, một là chào mừng sự gia nhập thành công của cổ đông lớn, ông chủ lớn, hai là tổ chức tiệc chia tay Lâm Giai Giai, người sắp rời đi đến chỗ mới.

Trần Hòa Nhan rất háo hức, đây là lần đầu tiên cô tham gia một liên hoan tại nơi làm việc.

Cô gọi điện cho Tần Tuyển trước khi tan làm, nói không cần tới đón cô về và cũng không cần đợi cô cơm tối.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ và hoạt bát của vợ ở đầu dây bên kia, Tần Tuyển không nhịn được mà bật cười, bảo cô đừng uống rượu và tan tiệc thì gọi cho hắn.

Liên hoan được tổ chức tại một nhà hàng lẩu kiểu Tứ Xuyên chính thống, Diệp Lai nói rằng ăn lẩu cùng nhau có thể tăng cường mối quan hệ giữa mọi người một cách tốt nhất.

Mọi người rót rượu uống, trước khi chính thức bắt đầu, Diệp Lai đã phải tiếp điện thoại.

Cũng không biết đầu dây bên kia là ai và nói gì, sắc mặt cô ấy có chút kỳ quái, cô ấy liếc nhìn Trần Hòa Nhan, nói "Được rồi, tôi hiểu rồi" rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy thở dài, rồi lặng lẽ thay cốc bia lạnh trước mặt Trần Hòa Nhan bằng nước ép dưa hấu.

Nước lẩu sôi sùng sục, mùi thơm cay nồng, thơm ngon lan tỏa khắp cả nhà hàng.

Trần Hòa Nhan ăn một miếng đồ ăn trong lồi lẩu cay sùng sục, gương mặt ửng hồng, uống một hớp nước dưa hấu ngọt mát lạnh, thật sảng khoái!

Sau khi cô xuất viện, đầu bếp trong nhà luôn tuân thủ nghiêm ngặt lệnh của Tần Tuyển, khẩu phần ăn của cô đều là canh nhạt, tuy rất bổ dưỡng nhưng thực sự ăn nhiều rất ngán, cô đã rất lâu chưa được ăn món lẩu cay này, vị giác bỗng dưng được kích thích, thật là tuyệt!

Còn tốt hơn nếu lúc này có thể uống thêm một ngụm bia lạnh nữa, nhưng tiếc là cô bạn Diệp Lai này bị gì mà không chịu cho cô uống dù chỉ một ngụm.

Ngoại trừ một người dì quét dọn ngoài năm mươi tuổi, nhân viên trong phòng làm việc của Diệp Lai đều là những người trẻ ở độ tuổi hai mươi. Mọi người cùng nhau nói chuyện và cười đùa, họ rất năng động, có người hưng phấn mà kể các bát quái trong giới giải trí, có người kể chuyện cười mà không biết, cũng có người nói chuyện tiếu lâm chạy đua quá nhanh...

Trần Hòa Nhan cứ ngồi nghe như vậy, vừa nghe đã thấy buồn cười, dựa vào vai Diệp Lai cười khúc khích, lông mày cong cong, khuôn mặt trái xoan hai má hồng đào, đôi mắt sáng ngời thường xuyên thu hút sự sự kinh ngạc, chú ý của người khác trong tiệm lẩu.

Ăn được một nửa, mọi người thả hồn theo hơi rượu nhẹ.

Lâm Giai Giai, người sắp từ chức, thực sự thích bầu không khí của đội ngũ này, sếp không hề keo kiệt, chỉ cần bạn có thành tích thì sẽ đưa bạn thù lao phong phú, mọi người cũng không có lục đục cãi nhau, cô ta thực sự rất luyến tiếc, uống say liền bắt đầu ôm Trần Hòa Nhan khóc nức nở.

Cô ta lải nhải về cuộc sống của mình kể từ khi tốt nghiệp đại học, công việc, gia đình và con cái cho Trần Hòa Nhan.

Lâm Giai Giai chỉ hơn Trần Hòa Nhan một tuổi, nhưng vì lấy chồng sớm và đã có con nên hiện tại cô đã là mẹ của một đứa trẻ 5 tuổi, học đại học cũng là ngành tài chính, sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã xin vào công ty nước ngoài rất tốt để làm công việc tài chính, vì có thai nên cô ấy chọn nghỉ việc, sau khi sinh con ra đi làm, cô ấy mới thấy mình bị bỏ lại một khoảng lớn và phải làm lại từ đầu, nhưng vì cô ấy có con nhỏ ở nhà, cô ấy không đi làm lâu một công việc được và phải thay đổi mấy lần.

Lúc nhỏ không biết gì, muốn xông pha xã hội.

Sau khi trải qua nhiều thăng trầm trong sự nghiệp, Lâm Giai Giai vào phòng làm việc của Diệp Lai làm một công việc tương đối nhàn rỗi về tài chính, cô quyết tâm tham gia kỳ thi và thi được một thời gian, cuối cùng cô ta cũng đã thành công trong kỳ thi cấp tỉnh năm nay.

"Nhan Nhan, chị thực sự rất hâm mộ em, gia đình có tiền, lại nhàn rồi và còn chưa có con, vì thế mà em có thể làm bất cứ điều gì em muốn... Huhuuu thật sự không hiểu lúc trước chị nghĩ thế nào mà muốn bước chân vào con đường hôn nhân sớm như vậy! "

Lâm Giai Giai hiển nhiên có chút say, ôm Trần Hòa Nhan khóc nức nở, Trần Hòa Nhan rũ mi xuống che đi cảm xúc trong mắt, yên lặng không nói gì vỗ lưng an ủi cô ấy.

Lâm Giai Giai vẫn đang lẩm bẩm một mình, "Đầu óc của chị không phải là đặc biệt thông minh, chị đã trải qua rất nhiều kỳ thi và lãng phí rất nhiều năm... huhu... Nhan Nhan, thực sự rất hâm mộ em, em như vậy... thông minh như vậy, học cái gì đều vừa thấy đã hiểu, còn là sinh viên đứng đầu trường Đại học A, nếu em đi thi, nhất định sẽ vượt qua ngay lần đầu tiên..."

Lâm Giai Giai vẫn đang lẩm bẩm ở đó, Trần Hòa Nhan không chút để ý mà vỗ dọc theo lưng cô ấy với ánh mắt đầy suy tư.

Thi tuyển công chức, thi nâng ngạch công chức...

...

Sau bữa lẩu, gần như đều đã say khướt, mọi người kéo nhau ôm nhau ra khỏi quán lẩu, người thì gọi người nhà đến đón, không có ai thì gọi xe đến chở về.

Bởi vì Lâm Giai Giai uống say, chồng cô ấy đã sớm đến đón cô ấy đi rồi.

Trần Hòa Nhan theo mọi người ra khỏi cửa hàng, bên ngoài có gió thu mát lạnh, vừa ra khỏi cửa hàng cô không nhịn được mà quấn chặt áo khoác trên người, lúc này di động vang lên, cô tiếp điện thoại, nói vài câu, "Đúng vậy, chúng em đã ăn xong rồi, bây giờ đang đứng trước cửa... được, em đợi anh."

Người nào đó bên cạnh vểnh tai lên nghe, thấy cô cúp máy, liền bát quái hỏi một câu: "Bà chủ Nhan, chồng cô đến đón cô sao?"

Trần Hòa Nhan mỉm cười và gật đầu, "Đúng vậy, sắp tới đây rồi."

Vì vậy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc và tò mò trên khuôn mặt của họ, như vậy họ sẽ sớm được gặp người thừa kế huyền thoại và bí ẩn của gia đình hào môn hàng đầu. Có những cô gái theo đuổi ngôi sao trong văn phòng. Vì những hotsearch về Khương Hân, mọi người đều biết thân phận của Trần Hòa Nhan. Thường thì mọi người không nói nhiều, nhưng bây giờ họ thực sự rất tò mò.

Vì vậy, ngay trong dự đoán của mọi người, một lúc sau, một chiếc Cullinan sang trọng mà vẫn điệu thấp chậm rãi lái vào trong tầm mắt của mọi người, dừng lại ở bãi đậu xe nơi cửa ra vào, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn từ trong xe đi ra.

Mọi người mở to mắt nhìn, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo, đẹp trai, khí chất cao quý, một thân khi chất như vậy khiến hắn trông càng thêm nổi bật, gương mặt vốn dĩ chỉ là nét mặt nhàn nhạt, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Hòa Nhan đứng dưới mái hiên, khóe miệng đột nhiên vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, sau đó hắn lễ phép gật đầu với những người xung quanh Trần Hòa Nhan.

Mọi người tròn mắt.

Tần Tuyển còn cầm trên tay một chiếc khăn choàng màu kẻ sọc, thấy Trần Hòa Nhan đang đứng đó với chiếc áo khoác đóng chặt, liền choàng chiếc khăn choàng lên người cô và nói: "Đêm nay trời bắt đầu lạnh."

Trần Hòa Nhan quấn khăn choàng lại và gật đầu, "Ừm, hơi lạnh."

Tần Tuyển nắm lấy tay cô, sau đó hướng về phía Diệp Lai hỏi: "Cô tự mình trở về?"

Diệp Lai vẫy tay với hắn, ra hiệu hắn mau chóng rời đi.

Thấy vậy, Tần Tuyển cũng không nói nhiều lời, dẫn theo Trần Hòa Nhan tạm biệt Diệp Lai nhóm người bên cạnh Diệp Lai, hắn đưa Trần Hòa Nhan đến bên xe, đem cô ngồi vào ghế phụ, sau đó đóng cửa xe, hắn quay sang bên kia ngồi vào ghế lái.

Khi chiếc xe biến mất trên con đường sáng rực không còn thấy bóng dáng, mọi người mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lúc này, cô gái làm trong phòng hành chính sau mới phá vỡ sự im lặng, "Được rồi, mọi người mau về nhà tắm rửa ngủ nghỉ đi, tư liệu nằm mơ cũng đã có rồi, nhanh chóng giải tán."

...

Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.

...

Định tuần sau đăng theo số voted mọi người trên page nma edit xong update luôn cho mọi người nèeeee.
Danh sách truyện HOT