Lọc Truyện

Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua - Trần Hòa Nhan

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Meekiuu

Page: Nhà có một bé Mee đáng iu

...

Minh Ngạn trực tiếp bác bỏ luôn không chừa một chút mặt mũi cho Khương Hân, nhưng Khương Hân cũng không dám phản bác.

Nhưng may là hai người kia cũng rất thức thời mà rời đi...

Khương Hân nhìn bóng dáng của Tần Tuyển cùng Trần Hòa Nhan biến mất ở góc cầu thang, cuối cùng cũng hài lòng một chút, vì vậy cô ngồi xuống, giơ tay ra hiệu cho tổ tiết mục đang chờ có thể tiếp tục.

Các nhân viên công tác cũng thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng điều chỉnh lại thiết bị.

"Khương lão sư, chuẩn bị... 321—"

Khương Hân cười ngọt ngào trước ống kính, "Xin chào các bạn khán giả, xin chào các bạn, tôi là Khương Hân, chúng ta lại được gặp lại nhau trong phòng phát sóng trực tiếp... Haha đúng vậy, tôi vẫn đang ghi hình《 Ngọt ngào hôn nhân 》, chính là trong nhà mẹ chồng tương lai của tôi."

"Chồng sao? Hửm, không phải anh ấy đang ở bên cạnh tôi sao? Anh ấy nói buổi tối ăn nhiều quá, hiện tại hơi mệt nên không muốn nói hahaha."

"... Được rồi, cứ hỏi đi nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào... 'Môi của chồng bạn chạm vào có mềm không', hahahaha... tôi sẽ không nói cho bạn biết! Làm sao tôi có thể nói cho bạn biết điều này chứ?"

Khi Trần Hòa Nhan bước vào phòng, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Khương Hân lanh lảnh thanh thúy thỉnh thoảng như tiếng chuông bạc trong buổi phát sóng trực tiếp ở tầng dưới.

Cô cười cười nhưng cũng không nói thêm cái gì, cùng Tần Tuyển tách nhau ra ở cầu thang tầng hai. Cô trở về phòng của bọn họ, Tần Tuyển đến phòng làm việc của ông nội Tần để cùng ông thảo luận một số chuyện.

Trần Hòa Nhan vào phòng một mình, đóng cửa rồi lại ngã vào chiếc giường lớn mềm mại.

Căn phòng này là phòng của Tần Tuyển khi chưa dọn ra khỏi nhà cũ sống một mình, từ nhỏ đã sống trong căn phòng này, sau khi kết hôn, hai vợ chồng thỉnh thoảng mới về ở vài ngày, thế nên phòng sẽ luôn được dọn dẹp thường xuyên và giữ sạch sẽ.

Trần Hòa Nhan duỗi thẳng tay chân, nhắm mắt nằm trên giường yên tĩnh nghỉ ngơi.

Trong phòng rất yên tĩnh, Trần Hòa Nhan như đang đi lang thang vào trong không gian vũ trụ thần tiên, đột nhiên cô cảm thấy bên tai có vài tiếng rên rỉ truyền đến, ngắt quãng.

Khi mới bắt đầu, cô cũng không quan tâm lắm và nhắm mắt lại, nhưng âm thanh vẫn tiếp tục đứt quãng nhưng không có ngừng, woohoo, woohoo, woohoo, nghe có vẻ rất thống khổ.

Trần Hòa Nhan cau mày, mở mắt ra nhìn về hướng cửa sổ trong phòng, âm thanh dường như phát ra từ ngoài cửa sổ, nghe như tiếng... chó sủa?

Trần Hòa Nhan vểnh tai và lắng nghe một cách cẩn thận, như thể một con chó đang sủa một cách rất đau đớn thống khổ.

Ngoài cửa sổ... tiếng chó sủa...

Trần Hòa Nhan vội vàng từ trên giường đứng dậy đi tới bên mép giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Từ cửa sổ phòng của Tần Tuyển nhìn ra chính là khu vườn sau của biệt thự Tần gia, một bãi cỏ rộng, nhìn sang bên cạnh một chút có thể nhìn thấy nhà gỗ của chú chó Samoyed Đại Bạch.

Qủa nhiên, chính là Đại Bạch kêu.

Đại Bạch ở bên cạnh nhà gỗ, nó cứ đi đi lại lại, trông rất lo lắng, trong miệng phát ra từng tiếng kêu nhỏ, có vẻ rất đau đớn.

Có lẽ là cảm giác được cửa sổ trên lầu bị đẩy ra, Đại Bạch quay đầu nhìn sang đây, vừa vặn chạm với tầm mắt của Trần Hòa Nhan.

Hai đôi mắt đen nhỏ của Đại Bạch đầy đau đớn, trông rất khó chịu, nó yếu ớt sủa với Trần Hòa Nhan hai lần, như thể nó đang cầu xin Trần Hòa Nhan giúp đỡ.

Trần Hòa Nhan sửng sốt một hồi, chăm chú nhìn lại, cô thấy bộ lông trắng muốt phía sau mông Đại Bạch dính đầy máu, sau mông dường như có thứ gì đó.

Bởi vì nó hơi xa, Trần Hòa Nhan hoàn toàn không thể nhìn thấy nó là gì, vì vậy cô kiễng chân và nghiêng người ra ngoài, hơi nheo mắt để nhìn kỹ hơn.

Vẫn không thể hoàn toàn thấy nó là gì.

Đại Bạch rất có tinh thần, vừa nhìn thấy chuyện này liền loạng choạng chạy tới đây, đau đớn quay cuồng ở dưới lầu thẳng cửa sổ phòng Trần Hòa Nhan.

Lần này so với trước còn có thể nhìn rõ hơn một chút, máu me nhầy nhụa trên mông to trắng nõn.

Con chó ngu ngốc này là bị thương?

Đại Bạch cứ quay đi quay lại vì đau đớn, vừa nức nở vừa ngước nhìn Trần Hòa Nhan cầu cứu, nhưng ngoài sân không thấy một ai cả, hình như mọi người đang ở trong phòng và không ai để ý đến tình hình của Đại Bạch.

Trần Hòa Nhan suy nghĩ một chút, rút người từ cửa sổ vào, cô trở về phòng, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, cô bắt đầu tìm điện thoại di động của mình.

Cô ném túi xách lên giường, nhưng lật tung từ trong ra ngoài đều không thấy bóng dáng của chiếc điện thoại, sờ túi quần áo cũng không có, cô nghĩ kỹ lại thì có vẻ như hồi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lúc vừa ăn xong, cô có nghịch điện thoại một chút, có thể cô đã để quên nó trên ghế sofa.

Nhưng khi cô nghĩ lại là bây giờ Tần Ngạn và Khương Hân đang phát sóng trực tiếp ở phòng khách, cô liền từ bỏ ý định đi tìm điện thoại di động.

Tiếng khóc và tiếng kêu bên ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục.

Vẫn là không thể cứ để con chó ngốc này cứ như vậy mãi.

Suy nghĩ một hồi, Trần Hòa Nhan quyết định xuống xem thử trước, nhỡ con chó này không ai xem nhỡ nó mất mạng thì sao?

Cô bước ra khỏi phòng, đi đến cầu thang, khi nghe thấy tiếng cười ngọt ngào và giòn giã của Khương Hân từ dưới lầu truyền đến, cô chỉ biết thở dài.

Từ cầu thang đi ra sân ngoài, có phòng khách là lối đi nhất định phải đi qua.

Trần Hòa Nhan bước xuống cầu thang một cách chậm rãi, cũng không quên nhìn vào phòng khách thăm dò một cái, quả nhiên là camera, di động đang phát sóng trực tiếp.

Trần Hòa Nhan nhìn phương hướng đi ra sân, cúi đầu, vội vàng bước ra ngoài.

Bên này Khương Hân đang phát sóng trực tiếp, sự nhiệt tình của cư dân mạng rất cao, từng làn đạn lướt qua, hôm nay Tần Ngạn không có giống buổi hôm trước ngồi bên cạnh Khương hân mà phụ xướng phu tùy nữa*, chỉ là vẫn ngồi bên cạnh thỉnh thoảng tiếp lời vài câu, cơ bản đều là Khương Hân ngồi phát trực tiếp một mình, lựa chọn một vài câu hỏi để trả lời---

(*) Vợ định làm gì, chồng cũng làm theo. [ câu gốc thường là 'phu xướng phụ tùy' ]

『 Hân Hân, sau khi anh chị kết hôn thì ai là người nắm giữ tài chính cũng như quyền lực trong nhà? 』

Khương Hân nhìn thoáng qua Tần Ngạn đang ngồi bên cạnh cô lặng lẽ cắt táo không lên tiếng: "Hai người chúng tôi đã từng nói về vấn đề này rồi, đó là mỗi người tự quản, tự dùng của mình, của anh ấy là của anh ấy, của tôi là của tôi, nhưng của anh ấy cũng là của tôi, của tôi cũng là của anh ấy, chúng tôi không để ý tới vấn đề này cho lắm."

Làn đạn lại tràn qua một trận thảo luận.

『 Hân Hân cùng anh rể thích con trai hay con gái? Rất là khó chịu, bé gái nhà tôi vừa mới tròn một tuổi, cơ thể tôi còn chưa có hồi phục hẳn, thế mà người nhà đều thúc giục tôi sinh thêm một bé trai nữa. 』

Khương Hân nghiêm mặt nói: "Con trai hay con gái đối với tôi mà nói đều giống nhau, đều cùng là con của tôi và anh ấy, tôi đều thích."

Ngoài ra còn có một số câu hỏi kì lại của cư dân mạng,『 Nếu anh rể vừa mới ăn tỏi xong mà muốn hôn chị, Hân Nhi chị có đồng ý không? 』

『 Anh rể có thích mặc quần lót đỏ áo sơ mi hồng không? 』

『 Nếu trong nhà chỉ có một chiếc TV, mà vợ thích Chú bọt biển tinh nghịch* nhưng người chồng lại thích xem Ultraman** thì phải làm sao? 』

(*) Hình ảnh minh họa.



(**) Hình ảnh minh họa.



Thời điểm Khương Hân trả lời câu hỏi và tương tác với cư dân mạng, một câu nói hoàn toàn không về chương trình phát sóng trực tiếp đột nhiên nổi lên, 『 chị dâu? 』

Sau đó làn đạn bắt đầu tăng lên---

『 Chị dâu của Tần Ngạn? 』

『 Có phải người vừa mới đi qua là chị dâu tương lại của Hân Hân? 』

『 Vừa rồi không phải là chị dâu đi qua từ phía sau sao? 』

『 Hôm nay chị dâu cũng có ở đây! 』

...

Những bình luận như vậy lần lượt tăng lên, Khương Hân thậm chí còn không nhìn thấy, nhìn những bình luận của những cư dân mạng này, cô quay đầu nhìn về phía cầu thang đằng sau, cũng phát hiện không có gì cả.

Một người trong làn đạn đã nhắc nhở Khương Hân, 『 Người đã chạy ra ngoài rồi, chạy rất nhanh, không biết cô ấy đi đâu? 』

Khương Hân quay người lại, dừng một chút rồi cười nói: "Anh trai, chị dâu hôm nay cũng về. Chị dâu hẳn có chuyện riêng nên chạy ra ngoài. Chúng ta tiếp tục thôi."

Cư dân mạng thực sự không quan tâm lắm, họ chỉ là thấy có người chạy qua liền thuận miệng nói một câu, sau khi Khương Hân nói như vậy, chủ đề về chị dâu trong các bình luận trong phòng phát sóng cũng dần biến mất.

Khương Hân tiếp tục giao lưu với cư dân mạng.

Sau khi Trần Hòa Nhan chạy đến sân sau, cô đi đến vị trí mà cô vừa nhìn từ trên lầu xuống.

Đại Bạch vẫn ở đó, lúc này nó đã nằm trên bãi cỏ, đi tới đi lui cũng không còn bao nhiêu sức lực, thấy Trần Hòa Nhan đi tới liền kêu lên với cô.

Trần Hòa Nhan bước tới, đầu tiên nhìn qua Đại Bạch một chút, sau đó đi vòng ra sau nó, cố gắng xem thứ gì đang dính máu trên mông nó khi cô nhìn xuống từ trên lầu hồi nãy.

Đại Bạch thấy Trần Hòa Nhan đi vòng ra sau mông nó, lo lắng đứng lên, lúc này Trần Hòa Nhan cuối cùng cũng có thể nhìn ra đó là gì.

Sau khi nhìn thấy thứ trên cặp mông to trắng nõn, hai mắt cô gần như muốn rớt ra ngoài. Đây thực sự là một chú chó con sinh ra được một nửa nhưng vẫn không hẳn là sinh được!

Qủa thực là khiến người khác khiếp sợ.

Trần Hòa Nhan tuy chưa từng nuôi thú cưng và không có kinh nghiệm nhưng có thể hiểu được tình hình trước mắt, có vẻ như con chó ngốc nghếch này sắp sinh, không chỉ sắp sinh mà còn có vẻ đang bị khó sinh.

Chó cũng giống người, trước khi mang thai và sinh thì hẳn là nên lưu ý và phát hiện được điều gì đúng không?

Nhưng vấn đề là chưa đầy hai tuần trước, con chó ngốc nghếch này đã kéo cô đi suốt một quãng đường, lăn qua lăn lại trong hố bùn mà cả cô và mọi người trong nhà đều không phát hiện ra rằng con chó thực sự đã mang thai!

Trần Hòa Nhan khẽ mở miệng, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Đại Bạch lúc này càng ngày càng đau, một bên chảy ra máu, con chó con treo ngửa mềm oặt, thật sự là kiệt sức, Đại Bạch lại nằm xuống.

Trần Hòa Nhan từ cú sốc hoàn hồn lại, cô trước kia chưa từng nuôi dưỡng thú cưng, càng không biết giống Samoyed mang thai hay sinh thì nên chăm sóc như nào, cô theo bản năng là đầu tiên phải tìm Tần Tuyển.

Nhưng cô hiện không có điện thoại di động, vì vậy cô chạy đến cửa sổ phòng làm việc của ông nội và hét lên vài lần, thấy Khương Hân vẫn đang phát sóng trực tiếp ở phòng khách tầng một, cô không dám hét quá nhiều, cô hét lớn một tiếng thậm chí còn tăng âm lượng lên, nhưng trên tầng không có ai trả lời, khiến cô mất kiên nhẫn.

Lại nhìn Đại Bạch, hiện là bộ dáng nửa sống nửa chết, Trần Hòa Nhan cũng không nghĩ nhiều nữa, xoay người chạy nhanh vào nhà, vùi đầu chạy một đường qua phòng khách, bước qua nhanh lên cầu thang, nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Ngay khi cô vội vã chạy qua phòng khách, cô đã bị camera trực tiếp quay lại và bị một số cư dân mạng tinh mắt nhìn thấy——

『 Có phải là vừa nãy chị dâu mới chạy về? 』

『 Chị dâu chạy về rồi hả? 』

『 Vội vàng chạy ra chạy vào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? 』

『 Chị dâu xảy ra chuyện gì vậy? 』

『 Đây là đang làm gì vậy? Ra ra vào vào. 』

...

Khương Hân lúc đầu đang trò chuyện với cư dân mạng, nhưng sau khi nhìn thấy những bình luận này, cô ấy quay đầu nhìn lại phía sau, đồng thời lông mày của cô ấy khẽ nhăn lại nơi máy quay không thể nhìn thấy, Trần Hòa Nhan lúc chạy lên tầng có phát ra động tính nên cô ấy cũng nghe thấy.

Rốt cuộc đang làm gì, cố ý sao?

Trần Hòa Nhan chạm rãi chạy lên lầu, đi thẳng đến cửa phòng làm việc của Tần lão gia tử, cô gõ ba lần, nhưng đợi một lúc vẫn không có tiếng trả lời, vì vậy cô vặn tay nắm cửa rồi từ từ cửa phòng ra, nửa người trên thò vào trong thăm dò xung quanh, thảo nào gọi mãi mà không có ai trả lời, thì ra cả hai người đều đang đeo tai nghe ngồi mở hội nghị video.

Cảm nhận được động tĩnh, ông nội và cháu trai bên trong đều nhìn sang đây.

Tần Tuyển tháo tai nghe, nhìn vợ hỏi: "Sao vậy?"

Nhìn thấy tình hình này, Trần Hòa Nhan dừng lại một chút, nhìn Tần Tuyển rồi lại nhìn Tần lão gia tử, do dự một chút mới nói với ông nội: "Ông ơi, cháu muốn tìm Tần Tuyển có chút việc, không làm phiền hai người chứ ạ?"

Ông nội xua tay, "Đi đi, đây cũng không phải cuộc họp quan trọng gì, ông nghe một mình là được, A Tuyển cháu đi đi."

Nghe vậy, Tần Tuyển đứng dậy đi về phía Trần Hòa Nhan, hai người đi ra khỏi phòng làm việc, sau khi đứng bên ngoài đóng cửa phòng làm việc, Tần Tuyển nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của vợ, liền hỏi cô: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Trần Hòa Nhan vuốt phẳng phần tóc mái lòa xòa trên trán, "A Tuyển anh có biện pháp gì không, Đại Bạch giống như đang khó sinh, một xác hai mạng."

Tần Tuyển nghe xong, nhất thời không có phản ứng, lặp lại lời nói của Trần Hòa Nhan, "Đại... Đại Bạch khó sinh? Một xác hai mạng? Ý của em là?"

"Đúng vậy, con chó ngu ngốc đó giờ đang nằm dưới sân sau, sủa rất thảm, với nửa con chó con chưa chào đời treo trên mông, em không biết nó còn sống hay đã chết, em cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy nên em không biết phải làm sao, em nghĩ có bác sĩ thú y nào hiểu biết thì chúng ta có thể nhờ bác sĩ thú y đến xem xét. "

Nói đến đây, Trần Hòa Nhan đưa tay sờ sờ túi áo của Tần Tuyển, tìm điện thoại di động, "Điện thoại di động của em hình như vứt trên sofa dưới tầng, điện thoại di động của anh đâu?"

Tần Tuyển vẫn còn như lọt vào sương mù, lấy điện thoại di động ra đưa cho vợ, trong lòng vẫn tỏ vẻ nghi ngờ: "Không phải... Đại Bạch như thế nào tại sao lại khó sinh?"

Tần Tuyển cũng nghĩ ngay đến chuyện con chó lớn ngu ngốc kia kéo vợ hắn suốt một đoạn đường còn lăn qua lăn lại trong vũng bùn, sao lại khó sinh rồi?

Trần Hòa Nhan lấy điện thoại từ tay Tần Tuyển, mở khóa bằng vân tay của mình, ấn mở danh bạ của Tần Tuyển, ngẩng đầu hỏi hắn, "Anh có biết bác sĩ thú y hoặc người nào ở bệnh viện thú cưng hoặc cửa hàng thú cưng không?"

Tần Tuấn nghiêm túc nghĩ nghĩ, liền lắc đầu, "Không có."

Trần Hòa Nhan cũng nghĩ nghĩ, cô dường như cũng không có, những người cô quen có vẻ không nuôi chó mèo.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn vào màn hình điện thoại, nhấp vào ứng dụng tìm kiếm, rồi gõ vào thanh tìm kiếm "Chủ nhân nên làm gì khi con chó bị khó sinh?", ấn tìm thì nó có hiện ra kết quả, cô cầm điện thoại cùng đi đến cùng Tần Tuyển xem, "Anh xem..."

Tần Tuyển cũng lập lức cúi người tới gần, hai vợ chồng trán chạm trán nghiên cứu điện thoại kĩ lưỡng.

"Trước tiên chúng ta phải chuẩn bị sữa phù hợp cho thú cưng... ách, cái này không kịp rồi... Chuẩn bị một ít quần áo cũ thấm nước tốt, tốt nhất là dùng bông, sau đó là kéo vô trùng, găng tay vô trùng, thuốc khử trùng..."

Trần Hòa Nhan lướt xem kết quả tìm kiếm, thấp giọng đọc ra tiếng, "...Nếu như khó sinh, tốt nhất nên nhờ đỡ đẻ có chuyên môn tới giúp, hoặc đưa đến các bệnh viện thú cưng để sinh mổ kịp thời... Cái này còn kịp không? Đại Bạch kia sinh được một nửa thì bị mắc kẹt!"

Tần Tuyển nhìn điện thoại của mình và suy nghĩ một lúc, "Nhan Nhan, anh nhớ là trong phòng của chúng ta có một bộ sơ cứu y tế. Những thứ này có thể hữu ích. Giờ phải đi xem tình hình trước. Nếu nó nghiêm trọng, thì nhanh chóng tìm một bệnh viện thú ý đưa nó đi. "

Trần Hòa Nhan đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi! Đi, mau đi lấy."

Nói rồi hai vợ chồng vội vàng trở về phòng, Tần Tuyển lấy từ trong tủ bộ sơ cứu y tế, Trần Hòa Nhan nghĩ nghĩ rồi lấy hai chiếc khăn tắm lớn từ phòng tắm, sau đó hai người một trước một sau bước xuống cầu thang, tiến về phía cửa phòng khách rồi chạy về hướng khu vườn ở sân sau.

Lần thứ ba vội vàng lướt qua máy quay, lần này Trần Hòa Nhan một lòng chỉ tập trung vào con chó trong vườn, có chồng ở bên cạnh nên cô ít chú ý đến tình hình trong phòng khách hơn.

Hai người họ đi qua máy quay, một người cầm bộ y tế còn người kia cầm khăn tắm vội vã đi cứu con chó khó sinh, nhưng làn đạn đang trò chuyện vui vẻ trong phòng phát sóng trực tiếp của Khương Hân đột nhiên thay đổi——

『 Oa oa oa! Thần nhan anh rể chị dâu cùng xuất hiện! 』

『 Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, anh trai và chị dâu làm gì vậy? Thật tò mò. 』

『 Đây là làm sao, anh trai chị dâu sao vậy, trên tay bọn họ đang cầm cái gì vậy? 』

『 Vừa rồi chị dâu chạy tới chạy lui, lúc này gọi cả anh trai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? 』

『 Cái hộp trên tay anh trai có hình chữ thập đỏ, có vẻ như là một bộ sơ cứu ý tế. 』

『 Chuyện gig vậy, có người bị thương sao? 』

...

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi muốn nói, đây chỉ là một câu chuyện tình lãng mạn hư ảo trống rỗng, xin đừng quá kết nối với thực tế, thực sự, nếu phải giống hệt thực tế, tôi không thể viết nó nữa và tôi sẽ giải thích vấn đề của con chó trong chương tiếp theo.

...

Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.

...

Editor có điều muốn nói: Chương sau bắt đầu có pass đó nhaaa!



Số đẹp nên khoe một xíiii 🥴 cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện ạ 🥰
Danh sách truyện HOT