Tần Tuyển nghe vợ mình nói, yên lặng nhìn hình ảnh trên điện thoại, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
Tần Tuyển thực sự không biết về vấn đề này. Hắn không thể biết từng người trong số mấy vạn nhân viên trong tập đoàn. Thư chấp thuận cho quỹ cứu trợ từ thiện của tổ chức công đoàn hoàn toàn không cần chữ ký của hắn, quản lý cấp dưới trực tiếp hoàn thành rồi phê duyệt là được.
"A Tuyển, anh kêu người âm thầm điều tra hắn, đừng kinh động ai cả, nếu như Vương Nhất Đào này không làm chuyện gì thì tốt, với tình huống nhà hắn bây giờ, mười vạn cứu trợ kia chắc chắn không đủ, thậm chí là chúng ta cũng có lén trợ giúp, nhưng nếu như hắn thật sự nghĩ quẩn trong lòng mà làm việc sai trái thì anh cũng nên biết trước để có thời gian đối phó."
Trần Hòa Nhan cố gắng giữ vững hơi thở khi nói, thấy Tần Tuyển đang phân tán lực chú ý vào chiếc điện thoại, vừa nói cô vừa kéo chăn lên che tay lại, dùng tay trái nắm lấy tay còn lại đang đau nhói run rẩy kia.
Tần Tuyển nhìn bức ảnh, di chuyển ngón tay, bức ảnh nhỏ lại, hắn nhìn thấy đoạn lịch sử trò chuyện giữa vợ mình và Tưởng Lập.
Vương Nhất Đào này là tổ trưởng của một trong những bộ phận kĩ thuật thứ hai, bây giờ bộ phận kĩ thuật thứ hai và thứ ba của tập đoàn đang chịu trách nhiệm về phần kỹ thuật của dự án HD quan trọng nhất của Tần thị, có thể nói là dự án cốt lõi của tập đoàn, dự án này có vốn đầu tư rất lớn và phạm vi rộng, một khi xảy ra chuyện, cho dù là một tập đoàn hùng mạnh như Tần thị cũng không thể bình yên vô sự, hậu quả không dám tưởng tượng.
Vì vậy, bản thân Tần Tuyển đã đặt rất nhiều tâm huyết cho dự án này, để tránh một số sai sót không đáng có, hắn thà rườm rà phiền toái hơn một chút, cũng nên dành nhiều thời gian để tự mình tìm hiểu.
Nếu Vương Nhất Đào này thực sự có vấn đề, nếu hắn không cẩn thận, cũng có thể tương đương với việc toàn bộ hạng mục quan trọng của tập đoàn sẽ xuất hiện nguy cơ, hiện tại xác thật là bên ngoài có rất nhiều người đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cái dự án HD mà Tần thị đang tiến hành, vợ hắn nói rất có lý...
Tần Tuyển để điện thoại di động xuống, nhìn vợ mình, đưa tay sờ nhẹ lên trán cô, phát hiện cô vẫn đang đổ mồ hôi lạnh nên không khỏi nhíu mày lần nữa.
"Nhan Nhan, sao em lại phát hiện ra chuyện này?" Thấy hai tay của Trần Hòa Nhan đều dưới chăn, Tần Tuyển nghĩ cô bị lạnh, vì vậy hắn kéo chăn lên cho cô, nhẹ giọng hỏi một câu.
Trần Hòa Nhan dừng một chút, suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: Em... chính là ngày hôm đó em đến công ty đưa tài liệu cho anh, không phải em đã gọi các loại điểm tâm mời nhân viên sao? Trong lúc đợi thang máy đi xuống lấy đồ, em nghe thấy Vương Nhất Đào này ở cầu thang thoát hiểm đang gọi điện thoại cho người khác, em nghe được một ít, sau đó là lần ở trước của văn phòng chủ nhiệm Lưu cũng nghe được một ít chuyện, cho nên em bảo Tưởng Lập tra xét một chút, sau đó đưa ra một số suy đoán."
Thật ra hôm đó ở cầu thang Trần Hòa Nhan cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm, chỉ tùy tiện nghe được vài câu, cũng không để trong lòng, chỉ nghe thấy Vương Nhất Đào đang tìm người để vay tiền, càng không nghe được về chuyện trộm bán dữ liệu cơ mật.
Thay vào đó, trong giấc ngủ, cô nhìn thấy nhiều hình ảnh mà cô đã bỏ qua hoặc thậm chí là đã xem nhẹ trong cuốn sách gốc.
Cổ tay phải của cô lại bắt đầu đau, cô căn bản là chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy từ khi xuất viện... Cô mơ hồ có cảm giác hai loại ý thức đang đấu tranh với nhau. Một số chi tiết trong cuốn sách muốn trói chặt cô lại; một cảm giác khác đang cố gắng liều mạng nhắc nhở cô thức tỉnh và nhắc cô về những điều bị bỏ quên, để cô ấy có thể sửa đổi và thoát khỏi sự điều khiển của cốt truyện bên trong cuốn sách gốc
Bản thân Trần Hòa Nhan cũng không thể nói được hai cảm giác này là gì, cũng không thể miêu tả với Tần Tuyển, cũng không thể nói cho anh biết đó chỉ là hình ảnh mà cô mơ thấy sau một giấc ngủ, vì vậy cô đành phải viện cớ.
Tần Tuyển thật sự không có nghe ra được chỗ nào không ổn, hiện tại hắn quan tâm đến thân thể của Trần Hòa Nhan hơn, hắn đứng dậy đứng ở bên giường đỡ cô dậy, "Được rồi, anh hiểu rồi, phần còn lại anh sẽ lo liệu, nhưng bây giờ, Nhan Nhan, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện một chuyến."
Hắn có thể cảm nhận được tình trạng tinh thần của vợ hắn lúc này rất kém, cô ấy chỉ là ngủ một giấc rồi tỉnh dậy nhưng cô ấy lại rất mệt mỏi, mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức để che giấu điều đó.
Trần Hòa Nhan xua tay, "Em thực sự không sao, em chỉ vừa gặp ác mộng, bị dọa sợ quá chưa bình phục. Từ từ là được rồi, không cần phải đi bệnh viện."
Thật ra, Trần Hòa Nhan hiện tại rất không muốn đến bệnh viện, kiếp trước những người thân cận nhất với cô, từng người một, cơ bản đều là ở bệnh viện mà rời bỏ cô, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện lúc này luôn khiến cô cảm thấy áp lực, khủng hoảng, sau khi xuất viện cô nhất định sẽ tận lực tránh đến đó nhất.
Tần Tuyển thuyết phục Trần Hòa Nhan không được, đồng thời nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc và xanh xao của cô, hắn không yên tâm nên đã gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho cô.
Nhưng may mắn là sau khi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì với cơ thể của Trần Hòa Nhan, chỉ nói rằng cô trông hơi yếu và cần phải nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.
Trần Hòa Nhan ăn tối, từ sự kích thích của những hình ảnh trong giấc mơ được phục hồi không ít vì vậy làn da và tinh thần của cô đã cải thiện hơn rất nhiều, Tần Tuyển cũng thoáng yên tâm hơn một ít.
Bởi vì cảm thấy hôm nay tình trạng của Trần Hòa Nhan không được tốt lắm, Tần Tuyển sau bữa tối không làm gì khác mà ở bên cạnh cô cả buổi, sau đó hai người đi tắm rửa một cái rồi lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trần Hòa Nhan nằm nghiêng trên giường, người đàn ông ôm cô từ phía sau, lưng áp vào lồng ngực rộng rãi và ấm áp của người đàn ông. Bởi vì cô đã ngủ buổi trưa, tạm thời không có buồn ngủ, nằm bên cạnh Tần Tuyển mở mắt ra, có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông phía sau.
Căn phòng rất yên tĩnh, Trần Hòa Nhan đột nhiên lên tiếng, "A Tuyển, anh ngủ chưa?"
"Hả? Sao vậy?" Giọng Tần Tuấn vang lên sau lưng cô.
Trần Hòa Nhan sắp xếp suy nghĩ của mình và nhẹ nhàng nói: "A Tuyển, em đang nghĩ... Nếu Vương Nhất đào bị tra ra là có vấn đề gì đó, anh cứ dựa vào quy định mà xử lý hắn, hắn phạm lỗi thì đó là lỗi của hắn, nhưng em nghĩ vẫn nên giúp con trai hắn nhiều nhất có thể, nếu Vương Nhất Đào thật sự làm chuyện kia, hắn cũng là do có nguyên nhân bất đắc dĩ, con của hắn xác thật là đáng thương, chúng ta có thể giúp họ một chút, anh nghĩ thế nào?"
Mặc dù Vương Nhất Đòa là người trực tiếp gây ra một chuỗi sự kiện sau đó, nhưng trong tiềm thức của Trần Hòa Nhan luôn nói với cô rằng, cần phải thay đổi một chút vận mệnh của hắn, thay đổi phương hướng phát triển, không chỉ tránh cho bi thảm gia đình sau này, đồng thời cô cũng có một chút ích kỉ của bản thân, cô không muốn Vương Nhất Đào cùng kiếp trước giống nhau đều là nhảy lầu tự tử, cô cũng muốn giúp cho con trai hắn.
Cô thậm chí còn hy vọng hơn ai hết rằng hai cha con có kết cục bi thảm có thể sống bình yên trên cõi đời này...
Tần Tuyển vươn tay ra ôm chặt lấy cô, hôn lên gáy thanh tú của cô, "Ừm, anh sẽ nghe lời em, chẳng trách chiều nay Tưởng Lập thần thần bí bí chạy tới chạy lui, nói là giúp em làm chút việc... Chuyện Vương Nhất Đào anh sẽ xử lí tốt, em không cần nghĩ ngợi lung tung, lo lắng hao tâm tổn sức, đến lúc đó không có tinh lực rồi lại khó chịu làm khổ chính mình"
Trần Hòa Nhan mỉm cười, xoay người vùi mặt vào vòng tay của Tần Tuyển rồi nhắm mắt lại.
...
Tần Tuyển hành động rất nhanh, ngày hôm sau vừa đến công ty liền tìm người điều tra chuyện của Vương Nhất Đào, cũng không kinh động những người khác trong công ty. Rất nhanh phát hiện ra dị thường, Tần Tuyển không ngờ vợ mình lại nói trúng rồi.
Để ngăn chặn các dữ liệu cốt lõi này bị rò rỉ, trước đó công ty đã thực hiện nhiều biện pháp, sau khi các dữ liệu kỹ thuật này được tạo ra thì chúng phải được bảo vệ bằng các lớp mã hóa, mặc dù các công nhân kí thuật có yêu cầu lấy ra dùng thig vẫn phải sử dụng thông tin nhận dạng đặc biệt để giải mã thông tin đăng nhập, chỉ cần truy cập vào dữ liệu, nó sẽ để lại dấu vết.
Nhân viên quản lí mạng của công ty đã phát hiện ra Vương Nhất Đào đã đăng nhập thường xuyên trong một số khoảng thời gian bất thường, thậm chí còn phát hiện ra hắn đã âm thầm sao chép một phần dữ liệu cực kỳ quan trọng bằng ổ USB không theo quy định đăng kí của công ty.
Hỏi qua cấp trên và đồng nghiệp của Vương Nhất Đào thì họ đều nói rằng các dự án gần đây đều không cần những dữ liệu này hỗ trợ, vì vậy cái nguyên nhân cho mấy cái hành vi khác thường này của Vương Nhất Đào đã quá rõ ràng.
Sau đó, bộ phận giám sát của Tần thị đã can thiệp vào cuộc điều tra và phát hiện ra Vương Nhất Đào thực sự đã có rất nhiều hành động trong hai tháng qua, vì nhiều lý do khác nhau, bọn họ đã chọn cách nhờ cảnh sát can thiệp vào cuộc điều tra.
Sau khi điều tra các phương thức liên lạc riêng tư khác nhau của Vương Nhất Đào, cảnh sát phát hiện email riêng tư bí mật của Vương Nhất Đào và một tài khoản lạ gần đây có liên hệ mật thiết với nhau. Trong đó có một ít hòm thư nội dung là lấy một số tiền lớn làm điều kiện để Vương Nhât Đào đầu cơ trục lợi cho bọn họ ăn trộm dữ liệu cốt lõi của dự án HD.
Nhưng may mắn là Vương Nhất Đào vẫn còn đang vướng mắc và do dự nhiều lần, những dữ liệu đó hiện tại vẫn chưa được hắn bán đi, mọi thứ vẫn còn kịp.
Vương Nhất Đào biết chuyện không thể che giấu, hắn rất vui mừng nhận ra may mà hắn vẫn chưa ra tay, về mặt pháp lý mà nói thì mọi chuyện đều còn kịp, nhưng cho dù Tần Tuyển có muốn nghe theo lời của vợ hắn là xử lí bí mật một chút, những vẫn kiếm cho bên trong tập đoàn gây ra một trận oanh động không nhỏ.
Tình hình của gia đình Vương Nhất Đào quả thật đáng thông cảm, nhưng dù là công hay tư thì vẫn có rất nhiều người của cả Tần thị nhìn vào, Tần Tuyển, với tư cách là người nắm quyền, phải sửa lại thái độ của mình về vấn đề ảnh hưởng đến huyết mạch Tần thị này, cần hành động một cách chính trực.
Vương Nhất Đào hẳn là không thể ở lại công ty được nữa, Tần Tuyển đã sa thải anh ta, nhưng Tần Tuyển nghĩ đến lời nói của vợ, nghĩ đến chuyện xảy ra với gia đình Vương Nhất Đào nên vẫn dành cho hắn chút tình cảm cuối cùng, khi đuổi việc cũng không có công khai cho toàn bộ tập đoàn, sau đó chính là toàn bộ Tần thị được chỉnh đốn toàn bộ về các tác phong làm việc.
Sau khi Vương Nhất Đào rời khỏi công ty, quỹ cứu trợ từ thiện mà công ty áp dụng cho hắn cũng theo đó mà hủy, nhưng Tần Tuyển và Trần Hòa Nhan đã đưa cho Vương Nhất Đào một số tiền lớn dưới danh nghĩa vợ chồng của họ, gần như chi trả toàn bộ cho việc theo dõi điều trị, chi phí chữa bệnh cho con trai của Vương Nhất Đào.
Sau đó, Tương Lập nói với Trần Hòa Nhan là sau khi Vương Nhất Đào nhận được tiền, một người đàn ông trung niên cao lớn ngồi xổm trên mặt đất gần như bật khóc.
Nghe xong, Trần Hòa Nhan có cảm xúc lẫn lộn, nhưng đây là những lời phía sau, ít nhất chuyện của Vương Nhất Đào đã được giải quyết êm đẹp, tảng đá lớn đè nén bấy lâu nay trong lòng cô có thể coi là đã chuyển đi nơi khác.
Vào cuối tuần, Tần Tuyển muốn cô đi cùng mình đến một bữa tối từ thiện do vợ của Minh Tranh tổ chức, Trần Hòa Nhan rất sảng khái mà đồng ý.
Vợ của Minh Tranh là Lục Thanh Nhã, cyuxnh sinh ra trong một gia đình danh môn, là một người phụ nữ hiền lành, dễ gần, chu đáo, có lẽ vì mối quan hệ giữa Tần Tuyển và Minh Tranh nên trong cái vòng hào môn này ngoại trừ Diệp Lai thì Lục Thanh Nhã với cô cũng coi như khá thân, mối quan hệ phu nhân vòng hào môn khá tốt.
Sau khi Lục Thanh Nhã kết hôn với Minh Tranh, cô ấy đã cống hiến hết mình cho công việc từ thiện của mình, cô ấy đã làm rất tốt, cô ấy đưa thư mời tới thì Trần Hòa Nhan cũng không có lý do gì để từ chối.
Vào buổi tối cuối tuần, sau khi Trần Hòa Nhan thu thập bản thân thật tốt, cô và Tần Tuyển liền đến khách sạn nơi tổ chức bữa tối.
Lúc bọn họ đến cũng không quá sớm cũng không muộn, yến tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều người đến trong sảnh tiệc, khắp nơi đều là quần áo sang trọng, khi có người nhìn thấy Tần Tuyển và Trần Hòa Nhan đến thì tiến lên niềm nở chào hỏi, hai vợ chồng cũng mỉm cười chào hỏi hàn huyên lại.
Vốn dĩ khi đến nơi, bọn họ muốn đi tới chỗ Minh Tranh và Lục Thanh Nhã là chủ nhà để chào hỏi, nhưng Minh Tranh và Lục Thanh Nhã vẫn chưa nhìn thấy đâu nhưng lại đụng phải Khương Hân và Tần Ngạn đang đến gần.
Hai người này, một người phụ nữ mềm mại và ngọt ngào ôm lấy cánh tay của một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, như một con chim nép vào bên người người đàn ông, hai người đi tới, đang thấp giọng nói cười gì đó, đôi bàn tay tẳng như phấn của Khương Hân còn như thẹn thùng vỗ tới lồng ngực Tần Ngạn, ngẩng đầu lên thấy đối diện là Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển thì hai người mới thu liễm một chút sự ngọt ngào trên mặt, cùng chào hỏi bọn họ, "Anh trai chị dâu, thật trùng hợp, không nghĩ tới hai người cũng tưới ủng hộ tiệc từ thiện của chị Thanh Nhã."
Tần Ngạn có lẽ vẫn còn nhớ lần trước hai anh em cãi nhau, hắn liếc mắt nhìn anh trai có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, sau đó mơ hồ nói một câu "anh trai, chị dâu."
"Đúng vậy, Minh Tranh gửi thư mời mời chúng tôi tới." Trần Hòa Nhan trả lời, trang điểm tinh xảo, nụ cười tao nhã trang nghiêm không chê vào đâu được.
Ngược lại, Tần Tuyển nhìn hai người dính như keo, hơi nhướng mày, trong lòng không khỏi có chút khác thường, theo như lời Minh Tranh nói mấy ngày trước, hai người còn đang cái nhau và suýt thì chia tay, nhưng sau đó chỉ trong ba bốn ngày, họ đã hòa giải ngay lập tức, không chỉ hòa giải mà nhìn họ như thế này trông rất tình cảm.
Tuy nhiên, Tần Tuyển cũng chỉ nghĩ thôi, về tình cảm riêng tư của em trai, hắn với tư cách là một người anh trai, không muốn bận tâm, tóm lại mâu thuẫn hay mâu thuẫn là do chính bọn họ thôi.
"Oa, chị dâu, túi của chị đẹp quá, nhưng ở Trung Quốc không có. Vốn dĩ em muốn sang nước ngoài để mua lấy chiếc túi này, nhưng tiếc là dạo này nhận được quá nhiều công việc, cuối cùng là không có thời gian để đi nước ngoài." Khương Hân ngọt ngào nói, không nhìn ra được dấu vết nào khác thường, thân thiết tiến lên kéo tay Trần Hòa Nhan.
Tần Ngạn bên cạnh nói tiếp, "Nếu thích, hôm khác tìm thời gian, cùng nhau ra nước ngoài chơi, liền mua một loạt túi này màu sắc khác nhau."
Khương Hân liếc nhìn Tần Ngạn bằng đôi mắt quyến rũ, cười ngọt ngào đánh hắn, "Cái túi xách này chỉ có một màu và kiểu dáng, trên thế giới chỉ có mười chiếc, một chiếc đã ở đây cùng với chị dâu rồi, anh còn muốn mua một bộ sao? Sao nó cứ giống như mấy tên nhà giàu mới nổi, em cũng chỉ nói như vậy thôi, chị dâu chị thấy có đúng không?"
Trần Hòa Nhan mỉm cười, nhưng không mở miệng để tiếp lời Khương Hân.
Ngay khi Tần Ngạn đang định nói gì đó, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên bên cạnh bốn người họ, "Cái kia... vài vị, thật xin lỗi đã làm phiền một chút..."
Mấy người không hẹn mà cùng quay đầu, thấy một người đàn ông cầm máy ảnh trên tay hơi co rụt cổ lại có chút câu lệ để chào hỏi bọn họ, khi thấy bốn vị này quần áo hoa lệ tuấn nam tuấn nữ, hắn không thể kìm được mà nuốt nước bọt. Sau khi nuốt nước bọt, hắn run rẩy giơ máy ảnh trên tay về phía họ, dũng cảm chào họ, "Xin chào, tôi là... tôi là phóng viên của Tạp chí Giải trí thanh niên..."
Chưa kịp nói xong, phóng viên đã thấy sắc mặt bốn người không được tốt cho lắm, khẩn trương đến níu lưỡi, hốt hoảng xua tay giải thích: "Không, không, không... Không! Các vị đừng hiểu lầm, chúng tôi là tạp trí giải trí đứng đắn, còn từng cùng công ty bên Khương tiểu thư hợp tác, cũng không phải paparazzi chụp lén."
Bữa tối từ thiện hôm nay không phải là tiệc kín, ngược lại có rất nhiều phóng viên đến thông qua các kênh chính thức, phóng viên Tạp chí thanh niên giải trí từ vừa rồi đã chú ý tới bốn người, hắn ta biết Khương Hân và vị hôn phu của cô ta, cũng biết là nhân tiện họ đã đưa anh trai và chị dâu lên hotsearch, hắn không dám chụp lén nhưng lá gan hắn lại muốn thử vận may, chỉ cần hắn xin chụp được mấy bức ảnh, thành tình tháng sau của hăn liền ổn định.
"Tôi vừa mới nhìn bốn người đi cùng nhau, thật là đẹp mắt, một gia tộc có giá trị cao, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của bốn người rằnh các vị có thể cho phép tôi chụp ảnh chung của mọi người được không?" Thái độ của phóng viên rất thành khẩn.
Khương Hân cảm thấy nếu phóng viên kia vì mình mà tới, vừa mở miệng định nói chuyện, cô đã nghe thấy giọng nói của Tần Tuyển nhàn nhạt vang lên, "Thực xin lỗi, vợ chồng tôi không phải người của công chúng, như vậy không tiện."
Nói rồi, hắn nắm tay Trần Hòa Nhan, chuẩn bị rời đi, "Chúng tôi phải đến gặp vợ chồng Minh Tranh để chào hỏi, mọi người cứ tự nhiên."
Trần Hòa Nhan được Tần Tuyển dẫn đi, cô không thể không cảm thấy nhẹ nhõm, tăng tốc độ của mình để đi theo Tần Tuyển. Họ tìm thấy Minh Tranh và Lục Thanh Nhã trong phòng nghỉ.
Lục Thanh Nhã là một người phụ nữ rất xinh đẹp và dịu dàng, khi thấy Trần Hòa Nhan đến, cô ấy mỉm cười và tiến tới nắm tay cô, nói chuyện nhẹ nhàng và hỏi sức khỏe của cô như thế nào, Trần Hòa Nhan cũng cười và trò chuyện với cô ấy.
Hai người đàn ông ở đằng kia đã rót sẵn một ly rượu đỏ rồi ngồi đó bắt đầu nói chuyện làm ăn, Lục Thanh Nhã quay đầu lại liếc chồng mình, nắm lấy tay Trần Hòa Nhan và bước ra ngoài, "Để hai người bọn họ ở đấy đi, đi thôi, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi phòng khách nhỏ dưới lầu, có chút đồ ngọt cô nhất định sẽ thích, lần này tôi đặc biệt mời một đầu bếp bánh ngọt nước F, tôi vừa thấy Diệp Lai cũng ở đó."
Lục Thanh Nhã biết Trần Hòa Nhan và Diệp Lai có quan hệ tốt.
Trần Hòa Nhan gật đầu, sau đó nắm tay Lục Thanh Nhã và cùng cô ấy đi xuống lầu.
Trong phòng nghỉ, Minh Tranh nhìn bóng lưng hai người phụ nữ bước đi, tay trong tay, lập tức ngả người trên sô pha uống một hớp rượu đỏ, "Đã lâu không gặp, ta luôn cảm thấy vợ của cậu giống như thay đổi rất nhiều."
Minh Tranh cảm thấy so với trước đây, Trần Hòa Nhan này dường như rõ ràng thông thấu hơn rất nhiều, khác hẳn với lúc trước xinh đẹp nhưng luôn mang một khí chất u ám khó tả, hiện tại cô có vẻ ngoài linh động tươi vui hơn.
Tần Tuyển lạnh lùng liếc hắn một cái.
Minh Tranh lẩm bẩm: "Thật nhỏ mọn, nói một câu cũng không được, cũng không cả nói xấu vợ cậu ta... À đúng rồi, cậu vừa nãy đi đến đây có gặp em trai cậu cùng Khương Hân không... Hahaaa, tôi nói này Tần Tuyển, Tần gia các ngươi lúc này nên cảm ơn em trai tôi thật tốt, cậu không biết là Minh Ngạn đã phải âm thầm trả giá bao nhiêu cho hôn nhân và tình yêu của em trai cậu đâu."
"Mấy ngày nay nó rất bận rộn, tiêu hao biết bao tâm tư, cuối cùng cũng đem em trai cậu và Khương Hân hòa giải, tình cảm tốt lắm... Minh Ngạn tự mình nói, chính nó đối với mối quan hệ yêu đương của nó còn chưa dụng tâm như vậy đâu, nó phải quay xong chương trình tống nghệ này, hahaaaa..." Minh Tranh bật cười, người ngả ra sau.
Tần Tuyển không nói chuyện, nhấp một ngụm rượu đỏ, nghi vấn trong lòng vừa rồi đã được giải đáp.
...
Bên này Lục Thanh Nhã mang theo Trần Hòa Nhan đến phòng khách nhỏ ở tầng một. Đã có một hội phu nhân thiên kim tụ tập ở đó, Trần Hòa Nhan nhìn thoáng qua mái tóc màu vàng kim của Diệp Lai, Diệp Lai cũng nhìn thấy cô, giơ tay cùng cô chào hỏi.
Tất cả các phu nhân và thiên kim nhìn thấy Trần Hòa Nhan và người chủ trì bữa tiệc tối cùng nhau đến liền sôi nổi cùng hai người chào hỏi.
Trần Hòa Nhan đặt cái túi nhỏ trong tay lên trên ghế trống bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lai, Diệp Lai đưa một chiếc bánh ngọt nhỏ tinh xảo từ bàn bên cạnh qua, "Ăn thử đi, rất ngon."
Trần Hòa Nhan nhận lấy rồi nếm một ngụm, quay sang phía Lục Thanh Nhã nói: "Thanh Nhã, tay nghề của đầu bếp bánh ngọt này thực sự rất tốt."
Tuy nhiên, một động tác rất bình thường nhưng khiến một số người có mặt cảm thấy chói mắt và khó chịu, trong số đó có một người ba mươi tuổi. Những năm gần đây, sự nghiệp của gia đình cô ta bắt đầu sa sút từng chút, càng không theo kịp Tần thị.
Cô ta chỉ là không quen nhìn Trần Hòa Nhan này, vẫn luôn không quen nhìn, rõ ràng là một người phụ nữ sinh ra trong gia đình bình dân, nhưng lại có thể gả cho một người đàn ông như Tần Tuyển trên cành cao, một chân liền lượt qua cô ta cái đầu.
Giống như chiếc túi mà Trần Hòa Nhan mang hôm nay, trên thế giới chỉ có 10 chiếc, cô ta đã cố gắng hết sức để mua một chiếc nhưng không được, không những thế chồng cô ta còn phàn nàn rằng nó chỉ tốn tiền, nhưng chiếc túi này đã được Trần Hòa Nhan mang theo vào hôm nay như thế này, khi cô ta (THN) đi ra, cô ta tùy tiện đặt nó sang một bên không quan tâm, ngay cả khi đối phương không nói gì, nhưng cô ta càng nhìn ngày càng chói mắt.
Đặc biệt là trước khi tới đây hôm nay, chồng của cô ta đã nhiều lần dặn dò cô ta và vợ của Tần Tuyển phải làm tốt việc ngoại giao, giúp đỡ hỏi thăm về lần đấu thầu tiếp theo của Tần thị, đồng thời yêu cầu cô ta lấy lòng Trần Hòa Nhan!
Vị phu nhân này không nhịn được nữa, liền liếc nhìn một phu nhân bên cạnh bên cạnh cũng không ưa Trần Hòa Nhan, rồi lặng lẽ trao nhau ánh mắt mỉa mai. Đều là thiên kim con nhà danh giá, sẽ không nói những lời mỉa mai như mấy bà ba hoa hay mở miệng châm chọc, ánh mắt mấy người này ý vị một chút.
Đây là điều họ thường làm, trước đây họ cũng âm thầm yên lặng bài xích người khác trong những dịp như vậy, họ cảm thấy người đó không nên ở đây, nhiều khi dù trì độn đến đâu thì cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt, ngay cả khi những người này không để ý đến ánh mắt của họ, nhưng cũng có thể cảm nhận được, sẽ từ từ mà cùng họ bất hòa.
Vốn dĩ hai vị phu nhân còn tưởng rằng sẽ không có ai để ý đến ánh mắt âm thầm như vậy, nhưng Trần Hòa Nhan lại vô ý nâng mắt lên, đúng lúc nhìn thấy ý tứ chế giễu của hai vị phu nhân đối với mình, nếu là cô của trước đây, loại hình ngầm bài xích này xuất hiện thì cô sẽ âm thầm nuốt xuống, cả người sinh buồn bực.
Cô cứ nín nhịn như vậy, càng ngày càng kìm nén, cô càng buồn bực, cho đến cuối cùng biến mình thành một kẻ cuồng loạn tâm thần.
Vậy tại sao cô lại phải kìm nén?
Rõ ràng gia nghiệp của nhà hai người phụ nữ này không bằng chồng cô, cô biết rõ bọn họ còn xem thường xuất thân của cô, nhưng xuất thân của cô thì có làm sao? Là con gái của một nhà giáo vẻ vang và là con gái của thiên thần áo trắng, em trai cô cũng là một chiến sĩ đáng yêu và đáng kính nhất của nhân dân, cả gia đình cô là niềm tự hào của cô!
Vì vậy, Trần Hòa Nhan thong thả đặt đĩa bánh nhỏ trong tay xuống, chậm rãi dựa lưng vào ghế sofa, hỏi "hồn nhiên" bằng một chất giọng nhẹ nhàng êm ái mà mọi người có mặt đều có thể nghe rõ: "Dương phu nhân, Vương phu nhân, hai người sao cứ dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Là trang điểm của tôi hôm nay có vấn đề sao?"