Có lẽ nào người đàn ông đang đứng trước mặt này lại chính là kẻ đó?
Lâu Hạ khó nhọc cố gắng giẫy giụa. Mỗi một lần hắn định đưa môi xuống hôn cô, cô đều quay đầu tránh đi, bặm chặt môi lại. Sự chống cự của cô khiến hắn bực tức, thẳng tay tát vào mặt Lâu Hạ, khiến cô lập tức choáng váng, thở hổn hển đầy khó nhọc.
– Người đàn bà độc ác như cô đến chết cũng không đáng. Tôi phải hành hạ cô, chà đạp cô, sỉ nhục cô như cái cách mà cô đã làm với người khác.
Lâu Hạ quả thực không hiểu những lời hắn nói là có ý gì. Từ trước đến nay, cô luôn sống trong sạch, người không phụ đất, trời không phụ người… Hắn lại đay nghiến, mắng nhiếc cô là loại phụ nữ độc ác, đê tiện. Lâu Hạ uất ức, hận không thể một dao đâm chết hắn.
Sự căm hận mà hắn dành cho Lâu Hạ quả thực rất lớn. Mắng xong, hắn hung hăng lấy tay bóp chặt miệng Lâu Hạ, cúi xuống lần nữa đem miệng mà thỏa sức cắn mút cô, hai chân Lâu Hạ không ngừng đạp loạn xạ vào cơ thể hắn. Nhưng hắn vẫn không hề có ý định buông tha cho cô. Đôi chân cứng cáp của hắn kẹp chặt Lâu Hạ vào giữa, còn tay thì đưa lên giật phăng cúc áo, ném xuống đất. Đoạn, hắn cởi thắt lưng, đem trói hai tay của Lâu Hạ lại, buộc chặt vào thành giường.
Lâu Hạ sợ sệt khóc lóc thảm thiết, miệng vẫn không ngớt cầu xin hắn tha cho mình:
– Xin anh, xin anh đừng làm hại tôi. Anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh được, nhưng xin anh đừng… đừng làm thế với tôi!!! Cầu xin…
Hắn hừ lạnh, gằn giọng chế giễu:
– Lâu Hạ Hạ ngày ngày cao cao tại thượng, được mọi người ngợi khen, ca tụng đâu mất rồi? Thế mà giờ đây lại khóc lóc, ủy khuất dưới thân tôi, hả, hả?!
Mọi sự van nài của Lâu Hạ đều trở nên vô ích. Bản năng dã thú trong người hắn đã sôi sục mãnh liệt. Bộ dạng Lâu Hạ bị trói ngược hai tay lên trên, mái tóc dài xõa sợi, nước mắt lem nhem trên mặt cùng cơ thể tuyệt mỹ lấp ló trong chiếc chăn mỏng càng khiến hắn trở lên thích thú. Hắn không nói một lời, đưa tay kéo mạnh chiếc chăn Lâu Hạ dùng để cuốn thân, ném ra ngoài.
Trong màn đêm lạnh lẽo, cơ thể mịn màng trắng như bông tuyết của Lâu Hạ trở lên mờ mờ ảo ảo. Khuôn ngực cao vút, tròn đầy, vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ khiến hắn bất giác nuốt nước bọt.
Lâu Hạ Hạ òa khóc nức nở. Một người con gái thường ngày cao cao tại thượng, thích thì làm, mà nếu đã không thích thì dù có cho cả núi vàng cô cũng tuyệt nhiên không thèm đụng tới, đêm nay lại ê chề, nhục nhã bị một gã đàn ông xa lạ ức hiếp.
Hắn ngắm nhìn cơ thể Lâu Hạ Hạ một hồi, đánh giá một lượt, rồi hung hăng cúi xuống, bóp chặt miệng Lâu Hạ, hôn ngấu nghiến, cắn mút cô thêm lần nữa. Bờ môi của hắn trơn trượt, ấm nóng, quét dọc một lượt khắp cơ thể cô.
Sau đó, không nói không rằng, bèn trực tiếp cưỡng ép cô. Lâu Hạ thở hổn hển, đau đớn hét lên một tiếng. Cả cơ thểcô như bị xé rách làm nhiều mảnh. Nhận thấy sự đau đớn từ cô, hắn hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn hung hăng chà đạp Lâu Hạ hết lần này đến lần khác.
Lâu Hạ Hạ tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cô nhẹ nhàng mở mắt, cơn đau đớn từ tối hôm qua vẫn còn, cả cơ thể cô như bị xé làm trăm mảnh. Lâu Hạ Hạ thất thân thật rồi, mà lại còn là bị cưỡng bức!
Cô ứa nước mắt, khóc không nổi nữa. Bên tai còn văng vẳng tiếng nước xối trong nhà tắm. Dù có tự nhủ một một trăm lần đi chăng nữa thì Lâu Hạ vẫn không thể gột rửa sạch những đau đớn, ê chề mà cơ thể cô đang phải gánh chịu.
Xoẹt….
Tiếng cánh cửa phòng tắm từ từ bị kéo ra. Một người đàn ông cao lớn, cởi trần, trên hông chỉ cuốn một tấm khăn choàng tắm mỏng manh bước ra. Những giọt nước mát lạnh vẫn còn nhỏ xuống khuôn ngực đẫy đà, vạm vỡ của hắn.
Lâu Hạ căm hận nhìn theo hắn, gằn từng tiếng hỏi:
– Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt tôi đến đây? Tại sao lại hành hạ tôi như vậy?
Trước một loạt câu hỏi dồn dập của cô, hắn chỉ thờ ơ đáp:
– Giờ cô đã là người đàn bà của tôi. Lâu Hạ Hạ, mỗi lần tôi gọi cô phải tự cúp đuôi mà đến đây ngay lập tức, nghe rõ chứ?
Lâu Hạ tức giận, hét thẳng vào mặt hắn mà quát lớn:
– Hừ, anh là cái thá gì chứ. Đừng hòng cho rằng có thể tùy ý sai khiến được tôi.
Nói xong, Lâu Hạ Hạ vơ lấy bộ quần áo dưới đất mặc vào.
Trước khi rời đi, cô không quên ném vào mặt hắn một câu:
– Coi như tôi bố thí cho cơn thèm khát của anh một đêm!
Người đàn ông vẫn không nói gì, thản nhiên ngả lưng xuống giường nhắm mắt nằm nghỉ. Lâu Hạ Hạ mở cửa toan bước ra ngoài thì chợt nhận ra cánh cửa khách sạn không thể mở được. Dù cho cô thử đủ mọi cách, xoay bên nọ, ấn bên kia, đập thình thịch vào cửa nhưng nó vẫn đóng im lìm, không chút nhúc nhích. Chắc chắn gã đàn ông kia đã khóa cửa lại, không cho cô ra ngoài. Chẳng trách hắn lại thản nhiên nằm ngủ đến như thế.
Lâu Hạ Hạ bất lực ngồi phịch xuống đất, đưa tay khẽ lau khóe mi. Trên người cô ngoại trừ bộ quần áo hắn chuẩn bị sẵn từ trước thì chẳng còn thứ gì đem theo người cả.
Lâu Hạ Hạ ngước nhìn đồng hồ, đã quá mười một giờ trưa. Cô mệt mỏi dựa lưng vào tường, nhằm mắt nghỉ ngơi một lát, chờ hắn tỉnh dậy thì đi ra ngoài.
Đến khi Lâu Hạ Hạ choàng tỉnh thì đã là ba tiếng sau. Gã đàn ông xa lạ đã rời đi từ lúc nào. Cũng may hắn còn có chút lương tâm, vứt chìa khóa phòng lại bên cạnh Lâu Hạ Hạ. Cô vội cầm lấy chìa khóa, mở cửa bước ra ngoài. Nơi này trông vô cùng quen thuộc. Đó chính là khách sạn A mà hôm qua cô đã tới để trang điểm cho Trương phu nhân.
Từng người, từng người đi lướt qua cô. Có người thấy cô trông quen quen, dường như nhận ra chút gì đó bèn ngoảnh lại nhìn thêm lần nữa. Lâu Hạ vội vàng rời đi thật nhanh. Trên người không có một xu nào cả để mà gọi taxi, cô thầm khóc không ra tiếng.
Đang loay hoay không biết phải làm thế nào, chợt từ đằng xa, một chiếc xe đời mới bóng loáng tiến lại phía cô, rồi dừng lại hẳn.
Cánh cửa vụt mở, một người đàn ông đứng tuổi đeo kính bước xuống, cúi đầu chào hỏi cô:
– Lâu tiểu thư, tôi là Triệu Tương Vũ, quản gia nhà họ Phương. Cậu chủ chúng tôi đã ra lệnh đến đón cô trở về nhà.
Lâu Hạ Hạ cúi đầu lịch sự chào lại Triệu Tương Vũ, sau đó hơi giật mình, thoáng chút ngơ ngác:
– Ông Triệu, cậu chủ của ông là ai? Vì sao lại biết tôi mà đón?
Triệu Tương Vũ đẩy cặp kính trên mắt, nhẹ nhàng đáp:
– Mời Lâu tiểu thư lên xe, tôi sẽ giải thích rõ hơn!
Vừa nói, Triệu Tương Vũ vừa đưa tay kéo cửa xe cho cô, Lâu Hạ Hạ cẩn thận vào trong xe, ngồi xuống. Trong xe lúc này còn có một người lái xe khác, nhác thấy Lâu Hạ Hạ bèn gật đầu chào. Triệu quản gia vào sau, ngồi xuống ghế dưới bên cạnh cô. Chiếc xe lao đi một cách nhanh chóng.
Lúc này, Triệu quản gia mới từ tốn trả lời cho cô những thắc mắc mà cô vừa mới hỏi:
– Là thế này thưa tiểu thư, cậu chủ chúng tôi trước khi tôi đi đón cô đã dặn tôi chuyển cho tiểu thư một vật này. Ngài nói chỉ cần cô mở ra xem thì sẽ hiểu được vấn đề.
Đoạn, Triệu quản gia cẩn trọng lấy từ đằng sau ghế ngồi một chiếc hộp gỗ trạm trổ tinh xảo, những đường gân lâu năm vẫn còn hiện ra trên thân hộp.
Lâu Hạ Hạ đưa hai tay đón lấy, từ từ mở nắp chiếc hộp gỗ ra. Ngay khi nắp hộp được mở, vật đựng bên trong đập vào mắt cô khiến Lâu Hạ sững sờ, đôi tay run run cầm lên xem. Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, hai người trong tấm ảnh là chính Lâu Hạ Hạ chụp cùng một người con gái khác.
Cô gái ấy là Phương Liễu Giai, bạn thân của Lâu Hạ hồi còn học trung học. Hai cô gái tuổi đôi mươi khi ấy lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng, tâm sự cho nhau nghe đủ mọi điều thầm kín chất chứa trong lòng.
Từng mảnh ký ức về Phương Liễu Giai cứ thế dâng dần xuất hiện trong tâm thức Lâu Hạ Hạ.
Ngày nhập học đầu tiên hồi trung học, Lâu Hạ Hạ một mình ngơ ngác đeo cặp sách bước vào trường. Bản thân hồi đó vốn nhút nhát nên khi đứng trước ngôi trường lớn, bạn bè mới, thầy cô mới khiến Lâu Hạ Hạ hoảng sợ vô cùng. Vì mẹ sinh em gái nên bố không thể đưa cô đi nhập học, bèn nhờ dì hai chở cô đến trường. Dì hai để Lâu Hạ Hạ xuống cổng, mỉm cười chào từ biệt rồi ra về.
Vì sợ hãi quá độ mà Lâu Hạ Hạ bé nhỏ òa khóc nức nở. Chợt sau lưng bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn, chìa ra trước mặt cô một chiếc kẹo mút hình con gấu màu hồng rất đẹp. Lâu Hạ Hạ ngừng khóc, đưa tay quệt nước mắt, nước mũi tèm lem.
Phương Liễu Giai cười tươi đến nỗi híp cả hai mắt lại, hai chiếc răng cửa bị sún khiến Lâu Hạ Hạ trông thấy mà phá lên cười ngặt nghẽo. Cuộc gặp gỡ của họ bắt đầu từ lúc đấy, tình bạn cứ thế chớm nở và ngày càng thêm bền chặt.
Thế nhưng, thời gian vui vẻ chẳng được mấy, Phương Liễu Giai không hiểu vì lý do gì mà tuyệt vọng đến mức nhảy sông tự vẫn, tự mình kết thúc sinh mạng non nớt ở tuổi đôi mươi. Nhìn gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười rạng rỡ của Liễu Giai trong ảnh, Lâu Hạ đưa tay che miệng rồi bật khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!