Phương Trùng Sinh phóng một mạch về phía ngoại thành, đi sâu thêm tí nữa là tới nơi ở riêng của hắn. Hắn đã tự xây cho mình một ngôi biệt thự riêng tùy theo sở thích kỳ lạ ít ai trong giới thượng lưu có được. Đó là hắn nuôi rất nhiều chó.
Những con chó hắn đem về đều là các giống chó ngoại nhập từ khắp nơi trên thế giới. Với mỗi con chó, hắn lại để riêng một người làm trong biệt thự huấn luyện và chăm sóc. Phương Trùng Sinh vẫn luôn tự nghĩ như thế này: Nuôi chó còn hơn nuôi người. Vì chó sẽ không bao giờ phản bội lại hắn.
Biệt thự của hắn nằm trải dài trên cả một vùng đất rộng lớn. Muốn đi hết khuôn viên biệt thự tốn tầm khoảng hơn ba mươi phút lái xe. Sở dĩ hắn xây rộng như thế cũng để phục vụ cho sở thích nuôi chó của mình mà thôi. Khuôn viên hẹp bầy chó sẽ không có chỗ mà tắm nắng, nô đùa.
Từ xa trông thấy bóng dáng hắn, Triệu quản gia cũng tất cả người làm trong biệt thự đều đứng nghiêm chỉnh, xếp hàng ngay ngắn cúi đầu chào.
– Cậu chủ đã về ạ!
Hắn chỉ gật đầu, phẩy tay, tất cả người hầu đã hiểu ý mà tản ra xung quanh, tiếp tục làm các công việc mà mình được giao phó. Phương Trùng Sinh lên lầu tắm rửa, khoác áo xuống dưới lầu ăn tối. Hôm nay tập đoàn đã hoàn thành xong bản kế hoạch dự thảo cho buổi họp báo:” Công bố sản phẩm robot chữa bệnh được cải tiến theo hệ thống tối tân bậc nhất” do chính tay Phương Trùng Sinh chỉ đạo chế tạo và hoàn thiện.
Lần họp báo này, Phương Trùng Sinh đích thân đứng ra chủ trì. Do vậy khi hay tin vị Tổng tài tối cao của Phương Thị đích thân đứng ra chỉ đạo cuộc họp báo, khắp cả trong và ngoài nước đều được một phen dậy sóng. Sức ảnh hưởng của Phương Trùng Sinh lớn tới mức ngay ngày hôm sau thôi, nếu tra cứu trên mạng thì kết quả sẽ hiện ra hơn một triệu lượt tìm kiếm chỉ với tiêu đề: ” Phương Trùng Sinh đích thân chủ trì cuộc họp”.
Cả ngày làm việc mệt mỏi, hắn quyết định ăn bữa tối ở nhà cho thư thả đầu óc. Triệu quản gia đứng bên cạnh, sai người làm dọn đồ ăn lên. Đầu bếp trong biệt thự của Phương Trùng Sinh cũng phải trải qua một đợt kiểm tra rất khắt khe mới có thể chọn ra được hai người xuất sắc nhất, đủ tài đủ trình độ làm ra những món ăn vừa miệng hắn.
Phương Trùng Sinh cầm đũa lên miệng ăn ngon lành. Nhưng bỗng dưng trong đầu hắn bất chợt lại hiện lên hình ảnh Lâu Hạ Hạ đang cười nói thân mật với người đàn ông khác, khiến hắn lại thêm phần bực bội. Đối với hắn, cái gì đã thuộc quyền sở hữu của hắn cũng không có một ai, cho dù là Tổng thống đi chăng nữa cũng đừng hòng chạm vào được.
Phương Trùng Sinh tức giận cầm đũa bẻ gãy làm đôi, đứng dậy đạp đổ đống thức ăn trên bàn khiến chúng vỡ vụn. Đám người làm sợ xanh mắt. Tay chân run run vội vàng lao tới dọn dẹp. Hai mươi mấy năm trôi qua, Triệu quản gia đã quá quen thuộc với tính khí nóng nảy, dễ mất kiểm soát này của hắn nên chỉ lặng thinh không nói lời nào.
– Lão Triệu, Bối Cảnh đâu?
Hắn giương bộ mặt u ám, gắt gỏng hỏi. Bối Cảnh là vệ sĩ thân cận của hắn. Anh ta giỏi võ nghệ, lại thông thạo mười hai ngôn ngữ quốc tế và đặc biệt có tài bắn súng bách phát bách trúng. Một Tổng tài tầm cỡ, đên ngay cả Tổng thống cũng phải kiêng dè vài phần như Phương Trùng Sinh nếu như không có người đi theo bảo vệ, chỉ e rằng hắn đã đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần.
– Thưa thiếu gia, Bối Cảnh đã đi điều tra tập đoàn Đại Hưng theo yêu cầu của ngài, sẽ trở về sớm thôi ạ!
Tập đoàn Đại Hưng là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của tập đoàn Phương Thị. Cả hai tập đoàn đều có danh tiếng lớn. Nếu tập đoàn của Phương Trùng Sinh chuyên chế tạo và cải tiến khoa học công nghệ theo hướng tối tân vào loại bậc nhất, thì tập đoàn Đại Hưng cũng nghiên cứu khoa học công nghệ, nhưng với phương hướng đánh vào tâm lý người dân: Vừa rẻ vừa bổ! Giữa một bên “tiền nào của lấy” với một bên “vừa rẻ vừa bổ”, cả hai cái luôn được đặt trên bàn cân đong đếm.
Đêm khuya, ánh trăng sáng soi trên nền trời thăm thẳm, Phương Trùng Sinh chắp tay đứng lặng lẽ trên ban công, ánh mắt trở nên xa xăm chất đầy tâm sự. Từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ nở một nụ cười thật sự. Người người gặp hắn lúc nào cũng chỉ là bộ dạng cau có, dữ dằn đến đáng sợ.
” Anh à, sau này lớn lên, anh nhớ kiếm thật nhiều tiền để trồng cho em và Hạ Hạ một vườn hoa lan nhé!”
Bất giác, hắn chợt nhớ lại câu nói của Liễu Giai vài ngày trước khi cô ấy tự sát. Hắn đã hứa sẽ trồng nột vườn lan cho em gái, nhưng lời hứa chưa kịp thực hiện thì âm dương đã xa cách. Càng thương em gái bao nhiêu thì hắn lại càng căm hận Lâu Hạ Hạ bấy nhiêu. Nói hắn đàn ông nhỏ nhen, chấp vặt phụ nữ cũng được. Nhưng hắn nói một là một, nếu đã quyết định thì đừng hòng ai cản nổi hắn. Tính cách ương bướng, bảo thủ này của hắn cũng giống Lâu Hạ Hạ đôi phần. Lâu Hạ Hạ!!!
Phương Trùng Sinh quay trở lại trong phòng, kéo nhanh lấy chiếc áo rét, gọi cho Bối Cảnh chở hắn tới nhà của Lâu Hạ Hạ càng nhanh càng tốt. Lâu Hạ Hạ lúc này vẫn chưa hay biết gì. Cô vẫn ở trong phòng, cầm đống giấy tờ năm xưa thời trung học, cố gắng tìm lại địa chỉ của những người bạn học cũ.
Bối Cảnh lái xe tuy nhanh mà điệu nghệ, anh ta lướt nhanh qua những chiếc xe khác mà chẳng một chút run tay. Phương Trùng Sinh tựa đầu vào thành xe, mắt lim dim nhắm lại. Chỉ độ mười phút sau, xe đã tới nơi. Phương Trùng Sinh kéo áo, một bước đi thẳng vào thang máy, bấm tầng mười mà lên.
” Ting, ting, ting,…”. Điện thoại của hắn vang lên một hồi tin nhắn. Hắn liếc nhìn một lát rồi thẳng tay tắt nguồn. Lý Phương Phụng là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn nhưng Phương Trùng Sinh lại chẳng thèm để ý tới cô ta dù chỉ một lần.
Nhắn liền lúc mấy tin mà không thấy hắn trả lời, Lý Phương Phụng tức giận ném điện thoại xuống đất vỡ tan. Cô ta vốn là đại minh tinh trong giới nghệ thuật, gia đình giàu có, cha có quyền có thế, hơn nữa từ lâu đời đã có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phương, biết bao nhiêu đàn ông xếp hàng thèm khát. Vậy mà chồng tương lai của cô ta lại tỏ rõ sự ghét bỏ, chán chường, khinh bỉ cô ra mặt. Trớ trêu thay, Lý Phương Phụng lại đem lòng yêu Phương Trùng Sinh đến điên dại. Do vậy dù bị hắn đối xử ghẻ lạnh, cô ta vẫn bám theo không ngừng.
Cửa thang máy rất nhanh được mở ra, Phương Trùng Sinh rảo bước nhanh về phía căn hộ của Lâu Hạ Hạ, trực tiếp dùng một vài thao tác nhỏ đã có thể mở được cửa nhà cô. Lâu Hạ Hạ vẫn đang lục tìm giấy tờ, nghe tiếng động vội vàng ngẩng đầu lên trông. Nhác thấy Phương Trùng Sinh giận dữ đứng ngay trước mặt mình, cô sợ hãi đánh rơi đống giấy tờ xuống đất.
– Anh, sao anh lại mở được cửa? Anh theo dõi tôi sao?- Cô lắp bắp hỏi hắn.
Phương Trùng Sinh điên cuồng lao tới dùng tay giữ mạnh đầu cô, gằn giọng hỏi:
– Chiều nay cô đi gạ gẫm thằng đàn ông nào sau lưng tôi?
Nghe hắn hỏi, Lâu Hạ Hạ run run đáp:
– Tôi đi đâu cũng phải báo cáo cho anh sao hả?
– Câm mồm lại và trả lời ngay!
Phương Trùng Sinh tức giận càng đưa tay bóp mặt cô chặt hơn.
Lâu Hạ Hạ vì đau mà cố phát ra từng chữ:
– Anh ấy là bạn của tôi! Tôi không cho phép anh động tới anh ấy!
Phương Trùng Sinh càng nổi máu nóng. Lâu Hạ Hạ chỉ là đồ chơi của hắn, vậy mà giờ lại dám ngang nhiên mở mồm ra bảo vệ một gã đàn ông khác.
Hắn gằn giọng mắng nhiếc cô thậm tệ:
– Cô đã tự tay ký vào bản khế ước bán thân cho tôi, thân thể này của cô tùy ý tôi sử dụng. Ai cho phép cô động chạm với gã đàn ông khác sau lưng tôi! Cô chưa biết sợ phải không?
Vừa nói, hắn vừa bế thốc Lâu Hạ Hạ trên vai, sau đó trực tiếp đem cô ném vào trong bồn tắm, đoạn vặn vòi nước thật lớn xả vào người cô.
– Cơ thể cô dơ bẩn, tôi phải gột rửa thật sạch!
Lâu Hạ Hạ không thể chịu đựng được nữa, gào lên mắng hắn không ngớt:
– Phương Trùng Sinh, anh là tên khốn, đồ cặn bã, xấu xa, đốn mạt. Tôi giết chết anh.
Nói rồi, cô đưa tay với lấy chiếc kéo nhỏ để trên bồn rửa mặt, lao người đâm về phía Phương Trùng Sinh. Hắn không tránh mà đứng im cho cô đâm, một dòng máu đỏ rỉ ra từ chiếc áo. Cũng may, chiếc kéo này nhỏ nên chỉ làm hắn bị rách một miếng da.
Lâu Hạ Hạ đứng đờ đẫn cả người, nước bắn tung tóe khiến chiếc váy mỏng manh của cô dính lại, ôm sát vào cơ thể.
Phương Trùng Sinh nhếch miệng cười, bèn kéo lê Lâu Hạ Hạ về giường, đè lên thân cô rồi xé rách váy. Lâu Hạ Hạ đưa tay ôm ngực, ứa nước mắt khóc, nhưng nhanh chóng bị Phương Trùng Sinh dùng mảnh vụn của váy trói hai tay, hai chân lên giường. Sau đó hành hạ, cuồng bạo cô cả đêm. Tiếng rên khe khẽ của Lâu Hạ Hạ càng khiến hắn thêm phần kích thích tột cùng, thỏa sức mà trêu đùa, chà đạp cô.
Lâu Hạ Hạ nhiều lần mơ màng tỉnh dậy, thấy Phương Trùng Sinh vẫn đang không ngừng cử động thô bạo trên người cô, làm cho cô vì đau đớn mà ngất lịm đi ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ thiêm thiếp mê man của Lâu Hạ Hạ, Phương Trùng Sinh để mặc cô mềm nhũn nằm trên giường, thỏa mãn mặc đồ rời đi.
Bối Cảnh vẫn đậu xe dưới lầu chờ sẵn ở đấy. Trông thấy vẻ mặt phấn chấn, tươi tỉnh hẳn của Phương Trùng Sinh cũng như đã hiểu ra vấn đề, anh ta bèn không hỏi thêm gì nữa.
Phương Trùng Sinh như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lên tiếng căn dặn Bối Cảnh:
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!