Cả đêm hôm qua, Phương Bình Hoan trằn trọc không ngủ được. Ông ta ngẫm nghĩ một hồi, bèn quyết định nhấc máy gọi cả hai người con trai bay về Mỹ một chuyến. Phương Lục Chiến đương nhiên gật đầu vâng dạ ngay. Còn về phần Phương Trùng Sinh, hắn còn không buồn trả lời lại.
Cái gia đình mà cha hắn đang nhọc sức dựng lên để hòng đạt được cái quái gì cơ chứ?
Tình cảm thì không có. Tham vọng, mưu mô thì có thừa. Phương Trùng Sinh nhếch miệng cười lạnh.
Ở một diễn biến khác, trong một căn phòng xa hoa, tráng lệ, ánh mắt đầy mưu mô, xảo quyệt của Phương Lục Chiến đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Phương Trùng Sinh đang đứng nói chuyện với Lâu Hạ Hạ. Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, sau đó lấy ra một con dao găm sắc nhọn, đâm thẳng xuống khuôn mặt lãnh khốc của Phương Trùng Sinh ở bên cạnh.
Sự ghen ghét, đố kị luôn khiến anh ta sống trong bứt rứt từ hơn hai mươi năm nay. Vì hà cớ gì mà Phương Trùng Sinh được đường đường chính chính đứng trên đỉnh cao danh vọng mà hô phong hoán vũ.
Còn anh ta, mặc dù cũng là con trai ruột của Phương Bình Hoan mà lại phải sống chui lủi như một con chó ở cái nơi xa xôi, nghèo nàn, quanh năm suốt tháng cắm đầu vào đất!
Càng nghĩ Phương Lục Chiến lại càng căm ghét tột cùng cả gia đình nhà họ Phương. Hừ, chỉ vì mẹ anh ta là bồ nhí mà anh ta phải chịu tủi nhục, ê chề như thế này.
Phương Lục Chiến nghiến răng, tự thề trong lòng dù có phải trả một cái giá đắt thì anh ta cũng phải giành lại hết tất cả những thứ đáng lẽ ra chỉ thuộc về mình.
Sớm ngày hôm sau, Phương Trùng Sinh tự động lái xe đến trung tâm bắn súng lớn nhất thành phố Khiết Giang – NASA để giải khuây. Lần này hắn không dẫn theo nhiều người mà chỉ đem theo một mình Bối Cảnh đi cùng.
Phương Trùng Sinh vừa đặt chân bước xuống xe, nhân viên NASA đã vội vàng khúm núm chạy tới, cúi đầu chào.
Hầu như tất cả những ai ở đây đều biết đến cái tên Phương Trùng Sinh. Danh tiếng của hắn vang dội khắp tất cả các mạng, phủ sóng từ nền kinh tế cho đến cả xã hội đen. Bất cứ một mảng nào cũng đều kính nể hắn bội phần.
Phương Trùng Sinh được dẫn thẳng tới phòng bắn súng thật lớn nhất NASA, căn phòng này chứa hơn năm trăm các loại súng ống từ cổ xưa cho đến tân tiến nhất hiện giờ. Ở đây, quan khách được thoải mái lựa chọn loại súng mình yêu thích, trang bị đầy đủ các loại đồ bảo hộ tiên tiến nhất, sau đó sẽ được nhân viên dẫn ra khu bắn súng ngoài trời, trực tiếp thỏa sức mà bắn.
Phương Trùng Sinh không do dự, chọn ngay cho mình một khẩu súng bắn tỉa Sangaree’s, độ nhạy của súng Sangaree’s thuộc vào hàng nhanh nhất trong tất cả các loại với tốc độ chỉ chưa đầy một giây đã có thể ghim thẳng vào mục tiêu.
Bối Cảnh đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát xung quanh, đề phòng có kẻ lén lút theo dõi.
Phương Trùng Sinh mãn nguyện rời phòng chọn súng, sau đó đi thẳng một mạch ra bãi bắn súng bên ngoài.
Toàn bộ cảnh vệ NASA đều đứng bên cạnh quan sát, cẩn thận bảo vệ an toàn cho Phương Trùng Sinh. Ông chủ lớn của tập đoàn Phương Thị danh tiếng có sức bứt phá, lay chuyển cả nền kinh tế trong và ngoài nước đích thân tới đây hưởng lạc, đó là một niềm vinh dự lớn nhất cho họ.
Khu bắn súng rộng lớn ngoài trời này chỉ có một mình Phương Trùng Sinh tới bắn. Ngay khi hắn vừa xuống xe, toàn bộ quan khách đều đã được lệnh rời đi ngay lập tức. Để không làm ảnh hưởng tới cuộc vui của hắn, đại diện bên NASA còn sai tất cả nhân viên phải tuyệt đối giữ yên lặng, nếu ai mà mở miệng nói khi chưa có sự cho phép sẽ bị đuổi thẳng khỏi NASA.
Phương Trùng Sinh đeo đồ bảo hộ, nhẹ nhàng nâng súng lên, đặt vào trong tầm ngắm. Trông hắn uy vũ, mạnh mẽ mà có sức hút bức người, khí chất lạnh lùng, cao ngạo thuộc hàng thượng đẳng, không ai có thể sánh kịp!
Đoàng… đoàng….
Theo mỗi lần hắn bắn, đạn lại được phóng đi một cách nhanh nhất, sau đó ghim thẳng lên bia đỡ cách đó hơn chục mét. Loạt đạn nào hắn bắn ra cũng ghim thẳng tâm bia đạn, chuẩn xác đến từng mi- li- mét. Tất cả mọi người đều thầm kinh hãi trong lòng, miệng muốn trầm trồ thốt lên ca ngợi mà lại sợ không dám, đành nuốt lại vào trong cuống họng.
Mọi tâm tư bực bội của hắn đều dồn cả vào trong từng loạt súng. Hắn chỉ muốn phát tiết hết những cảm xúc tiêu cực của mình một lần cho xong.
Trải qua hơn ba tiếng đồng hồ bắn súng, những tấm bia đạn trong bãi có cảm giác như đã bị phá nát, không còn một chỗ trống nào để mà ghim thêm được nữa.
Phương Trùng Sinh khóa súng, vươn lại vai cho khỏe người, đưa tay đón lấy chiếc khăn lau mặt mà nhân viên NASA cung kính đưa cho.
– Dạ, dạ, thưa ngài Phương, điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn sàng trong phòng khách cho ngài rồi ạ.
Phương Trùng Sinh ném súng cho hắn, uy lãnh mà bước đi, còn không buồn ngoảnh mặt lại. Nhưng hắn chưa kịp bước ra khỏi bãi bắn súng, bỗng từ phía xa xa vang lên một loạt đạn nổ inh tai nhức óc, khói súng bay mù mịt.
Toàn bộ nhân viên NASA hoảng hốt hò hét ầm ĩ, ôm đầu co cẳng bỏ chạy.
Tình thế trở lên hết sức hỗn loạn, ai ai cũng muốn bảo vệ tính mạng mình là trên hết, bất chấp xô đẩy, dẫm đạp lên nhau mà dốc sức chạy trốn.
Đoàng… đoàng…đoàng….
Thêm một loạt đạn nữa được phóng ra, ánh đạn chói sáng, tóe lửa lao vun vút về phía bãi bắn súng. Một số nhân viên không chạy kịp bị trúng đạn, máu tươi bắn lên cả mặt Phương Trùng Sinh, ngã vật xuống đất, chưa biết sống chết thế nào.
– Bảo vệ Phương tổng!!!
Bối Cảnh hai tay cầm hai khẩu súng ZipP tân tiến nhất do chính tay Phương Trùng Sinh thiết kế, lao vụt lên phía trước, che chắn cho Phương Trùng Sinh, sau đó bắn trả lại bằng một loạt đạn mới.
Những thuộc hạ còn lại của Phương Trùng Sinh đã được Bối Cảnh bí mật điều theo khi trước, vội vàng nhanh chóng tản ra xếp thành một vòng tròn, vây kín Phương Trùng Sinh vào giữa, cảnh giác nhìn ngó xung quanh, cẩn thận lần tìm nơi ẩn nấp của kẻ ám sát.
Trước tình cảnh hỗn loạn nguy cấp như vậy, nhưng tuyệt nhiên trên khuôn mặt điển trai của Phương Trùng Sinh vẫn rất ư điềm tĩnh. Hắn khẽ cong môi lên cười, rồi lạnh lùng đưa tay giật lấy một khẩu súng khác của Bối Cảnh, ngắm thẳng về hướng đông bắn một đường đạn.
Á…!!!
Ngay lập tức, một tiếng hét thất thanh đầy đau đớn chợt vang lên. Từ trên mái lầu của bãi bắn súng, một thân ảnh gầy còm, cao lêu khêu, mặc bộ vest màu đen loạng choạng lùi lại, mất đà rơi thẳng xuống dưới đất.
Bối Cảnh cùng một vài thuộc hạ nhanh chân chạy tới bên cạnh gã mặc đồ vest xem xét. Vài phút sau, Bối Cảnh bèn quay lại nhìn Phương Trùng, khẽ lắc đầu.
Phương Trùng Sinh đưa tay lên miệng thổi tàn súng còn bám trên tay, thờ ơ liếc nhìn xác chết của gã áo đen khi nãy, đoạn hừ lạnh ra lệnh:
– Điều tra lai lịch và hoàn cảnh của hắn.