Lọc Truyện

Lấy Chồng Bạc Tỷ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Yến lại tức giận giẫm lên hòn đá cứng dưới chân. Con bé hũ giấm nhỏ đáng yêu hiểu chuyện như vậy sao lại có một ông anh cuồng ngạo kiêu căng thế này chứ?

Đừng tưởng rằng đẹp trai thì tất cả các cô gái trên đời đều đổ mình.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt đầu tiên của cô nhìn người ta cũng là vì người ta đẹp trai và vì khí chất trên người anh.

“Ha ha ha...”

Sau lưng truyền đến tiếng cười vang không dứt của Tiểu Tráng và Tiến. Hai người họ, người thì cúi người xuống cười, người lại ngửa đầu lên cười to, chỉ thiếu lên sân khấu gõ trống đánh chiêng chúc mừng.

“Cười gì mà cười? Rất đáng cười sao? Hai người có phải ăn no rồi không có chuyện gì làm không?” Yến hung hăng trừng mắt nhìn hai người.

“Yến, bình thường cô luôn nói tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay sao cô cũng phạm phải sai lầm này vậy?” Tiểu Tráng chỉ về hướng Trần Dận Trạch biến mất mà nói: “Người đó vừa nhìn đã biết không cùng một đẳng cấp với chúng ta rồi, cô thích thầm thôi là được rồi, hà tất phải trèo cành cao làm gì, tự làm khổ mình.”

Câu trước Tiểu Tráng còn đang muốn làm tổn thương Yến nhưng câu sau anh lại lấy tư cách bạn học nhiều năm kiêm bạn tốt mà nói.


Có một số người, một số chuyện, thưởng thức từ xa là được rồi.

Không phải của mình thì mãi mãi cũng không phải của mình. Cho dù ngày nào đó bạn thật sự có được thì cũng phải trải qua con đường khó khăn không gì sánh bằng.

Bình thường Tiểu Tráng luôn nghĩ nếu như Trần Nhạc Nhung là bạn gái mình thì tốt biết mấy, nhưng anh cũng chỉ nghĩ muốn như vậy mà thôi. Nếu như Trần Nhạc Nhung thật sự đồng ý làm bạn gái anh, anh cũng không dám nhận.

“Tôi đúng là muốn cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga là anh ấy đấy, thì làm sao?” Yến đúng thật vẫn không tin, cô càng muốn ăn thịt con thiên nga họ Trần kia.

Mẹ nó chứ!

Lại nhìn về nơi Trần Dận Trạch biến mất, nắm chặt tay lại như thể đã hạ quyết tâm kiên định nào đó.

*

“Cậu chủ, cô gái kia không đi theo nữa rồi.” Sở Nguyên đứng bên ngoài xe Trần Dận Trạch, báo cáo tình huống sau đó cho anh.

“Mấy ngày trước tôi bảo cậu điều tra ngọn nguồn mấy người này, điều tra đến đâu rồi?” Trần Dận Trạch vuốt mi tâm, ánh mắt nhìn về chiếc xe đỗ ở phía trước.

Mặc dù chiếc xe trước mắt được bảo vệ rất kỹ, nhìn từ bên ngoài không thấy được người bên trong đang làm gì. Nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

Tài xế và vệ sĩ của Quyền Nam Dương đều đang đứng bảo vệ xung quanh xe, hai người họ trong xe ngoài việc đang thân mật ra thì còn có thể làm gì?

Trần Dận Trạch nắm chặt hai bàn tay bên hông, mu bàn tay hiện lên gân xanh để lộ sự phẫn nộ trong lòng anh.

“Cậu chủ yên tâm, ba người bạn bên cạnh cô chủ đều là con nhà bình thường. Hiện nay đang học đại học ở Lâm Hải Thành. Mấy người bọn họ hai năm trước bắt đầu làm công tác tình nguyện, cũng không bị ai lợi dụng cả, tuyệt đối sẽ không mang lại tai họa ngầm cho cô chủ đâu ạ.” Sở Nguyên nói.

Từ khi Trần Nhạc Nhung tiếp xúc với ba người kia, Trần Dận Trạch đã để Sở Nguyên điều tra ba người Yến, ắt phải trừ sạch những mối đe dọa tiềm ẩn bên cạnh Trần Nhạc Nhung.

Anh làm như vậy thứ nhất là vì ba mẹ, thứ hai là vì bản thân.

Trần Dận Trạch từ từ thu lại ánh mắt, nói: “Sau này cho người canh chừng mấy người này, bọn họ qua lại với ai cũng phải điều tra rõ ràng, không được bỏ sót bất kỳ ai.”


“Vâng, tôi sẽ sắp xếp.” Sở Nguyên cung kính nói.

Trần Dận Trạch đột nhiên mở cửa đi xuống rồi ngồi vào vị trí lái, cũng không đợi trợ lý Sở Nguyên lên xe đã khởi động xe lao đi như một mũi tên.

Xe anh ta thẳng tắp phóng về phía chiếc xe xa hoa đang đỗ đằng trước mặt, mắt thấy khoảng cách càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Vệ sĩ Quyền Nam Dương chú ý thấy có nguy hiểm, tức khắc rút súng bên người ra, khi chuẩn bị nhắm về phía Trần Dận Trạch thì anh ta chuyển động tay lái, phóng lướt qua xe Quyền Nam Dương cách xe anh khoảng một mét.

Hai người trong xe đang hôn nhau nồng nhiệt bị sự rối loạn nho nhỏ này cắt ngang. Trần Nhạc Nhung đẩy Quyền Nam Dương ra, đỏ mặt nói: “Đồ đểu, anh nuốt lời.”

Đã nói là để cô hôn anh, anh không được hôn lại. Thế mà vừa mới bắt đầu anh đã đoạt lấy quyền chủ động trong tay cô, hôn đến cô không có sức ngăn cản.

“Là em đùa với lửa.” Nói cho cùng thì nha đầu này cũng quá mức đơn thuần. Cô còn không biết rõ một khi dục vọng của đàn ông bị đốt lên sẽ cần bao nhiêu định lực mới có thể dập tắt được.

Trần Nhạc Nhung tức giận nói: “Sau này không được phép hôn em nữa.”

Quyền Nam Dương cười nhẹ: “Thật sự không cho à?”

“Khi em chưa đồng ý thì không được.” Tuyệt đối không được để anh lại được voi đòi tiên nữa, nếu cứ như vậy rất nhanh thôi cô sẽ bị anh “ăn” mất.

“Nhung Nhung ngốc của anh!” Quyền Nam Dương xoa đầu cô, cúi đầu cười thấp: “Ngốc nghếch thật đáng yêu!”

“Quyền Nam Dương, không được phép nói em ngốc!” Anh cho rằng cô không biết gì sao? Sai rồi, cô hiểu có rất nhiều chuyện chỉ là người đàn ông ngốc này cho rằng cô không hiểu mà thôi.

“Quyền Nam Dương? Hửm?” Anh hừ nhẹ một tiếng, hàm chứa sự uy hiếp, anh không thích cô gọi thẳng tên anh như vậy.

“Anh Liệt, không còn sớm nữa, anh đưa em về đi. Nếu không các bạn không thấy em sẽ lo lắng.” Cô biết anh bất mãn điều gì liền nhanh chóng đổi cách xưng hô, khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh cười.

“Em nhắn tin cho bọn họ nói tối nay sẽ ngủ trong xe, anh ở với em.” Vết thương trên chân cô còn chưa khỏi, sao anh có thể yên tâm để cô đi về một mình.


“Anh Liệt, anh, anh... anh cũng định ở trong xe?” Người đàn ông này, sao lại thích ở thôn quê như vậy? Lẽ nào càng ở thôn quê càng kích thích tính chinh phục trong lòng đàn ông sao?

Quyền Nam Dương gõ đầu cô: “Nhung Nhung, trong cái đầu nhỏ của em có thứ gì vậy?”

“Có bã đậu đó.” Trước đó không lâu anh đã mắng cô như vậy, cô vẫn chưa quên đâu.

“Em đó!” Quyền Nam Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thật không hết cách với nha đầu trong đầu toàn ý nghĩ tinh quái này.

“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung dựa sát đầu vào ngực Quyền Nam Dương, cọ cọ trước ngực anh: “Sau này anh không được hung dữ với em nữa.”

Anh nói: “Nếu ngoan ngoãn nghe lời sẽ không có ai hung dữ với em cả.”

Trần Nhạc Nhung sửng sốt nhìn anh: “Ngoan ngoãn nghe lời? Em là con người, đương nhiên sẽ có cách nghĩ riêng của mình. Anh cho rằng anh đang nuôi thú cưng chắc?”

Quyền Nam Dương xoa đầu cô nói: “Đợi khi nào em về sẽ tặng em một con thú cưng, có nó ở bên em sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.”

“Không muốn!” Trần Nhạc Nhung từ chối, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh Liệt, vụ án chị Linh Nhi giết người xử lý đến đâu rồi?”

“Khi chúng ta ở bên nhau đừng nhắc đến người khác. Em chỉ cần biết rằng, em có anh, những chuyện này anh xử lý được là đủ rồi.” Quyền Nam Dương biết vì sao Trần Nhạc Nhung lại nói sang chuyện khác, anh cũng không tiếp tục nhắc đến chủ đề nuôi thú cưng nữa.

Năm đó khi Trần Nhạc Nhung ra đời, ba mẹ đã nhận nuôi một con chó Phốc, đặt tên là Miên Miên... Miên Miên luôn ở bên cô, cùng cô lớn lên. Đến năm cô mười tuổi, Miên Miên cũng đã lớn tuổi nên bị bệnh rồi chết.

Sau khi Miên Miên chết, Trần Nhạc Nhung đau lòng buồn bã một hồi lâu, có một thời gian dài cô không chịu nói chuyện cùng ai.

Sau này khi em trai ra đời, cô mới rời lực chú ý và trở nên vui vẻ, hoạt bát như trước.


Danh sách truyện HOT