Lọc Truyện

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tô Yên cụp mắt xuống và mặc nhận: “Ban nãy khi nhìn thấy mẹ, em đã bị sốc đến mức không thể nào tin nổi. Em vừa vui sướng như điên, vừa rất buồn. Luis chỉ là đứa con gái được mẹ nhận nuôi mà thôi, mà bà ấy còn yêu chiều, dịu dàng với Luis như vậy, nhưng mười tám năm qua, bà ấy đã có vô số cơ hội để trở lại Đế Đô thăm em, nhưng bà ấy không hề quay lại thăm em lấy một lần nào.”

 

Nói xong, tâm trạng Tô Yên lại không ổn, cô nhìn Lục Cận Phong: “Chỉ là em nghĩ không hiểu, em cũng đã là mẹ rồi, nhưng em vẫn không thể hiểu được cách làm của bà ấy, chồng à, có phải là anh cũng thấy em đang để tâm vào chuyện vụn vặt hay không?”

 

Lục Cận Phong đau lòng thở dài một tiếng, ôm Tô Yên vào lòng, để đầu Tô Yên tựa vào lồng ngực của mình.

 

“Cho dù chúng ta bao nhiêu tuổi, chúng ta đóng vai trò gì, vợ? Chồng? Mẹ? Cha? Thì ở trước mặt mẹ, chúng ta vẫn luôn là một đứa trẻ. Đã là trẻ con, chúng ta sẽ khao khát tình yêu thương của cha mẹ.” Lục Cận Phong an ủi: “Không có ai có lỗi với ai cả.”

 

Tô Yên nhướng mắt, áp cằm vào ngực Lục Cận Phong, nhìn anh một hồi, trái tim chợt rung động, đôi môi tiến lại gần hôn cằm anh một cái.

 

Hai tay Tô Yên đặt trên vai của anh, Lục Cận Phong cũng phối hợp, chậm rãi ngả về phía sau.

 

Tô Yên đẩy Lục Cận Phong dựa vào ghế xe, bởi vì không gian trong xe chật hẹp, cô chỉ đơn giản ngồi lên trên đùi Lục Cận Phong.

 

“Yên Yên, nhẹ thôi, chân... đau quá.”

 

“Xin lỗi!” Tô Yên vội vàng ngồi ở bên chân kia, cô vỗ nhẹ vào chân bị thương của Lục Cận Phong: “Không phải anh nói là đang hồi phục tốt sao?”

 

“Ban nãy lại chạm vào miệng vết thương, hình như lại nghiêm trọng rồi.”

 

Thường thì nếu là cơn đau mà Lục Cận Phong có thể chịu đựng được thì anh nhất định sẽ chịu đựng, một cơ hội tốt để “ăn thịt” như ban nãy, với tính cách của Lục Cận Phong thì làm sao có thể bỏ lỡ cho được?

 

Tô Yên bật đèn trong xe lên, chỉ thấy trên vết thương trên đùi của Lục Cận Phong lại chảy máu, cho dù anh đang mặc quần sẫm màu, vết máu cũng lộ ra rất rõ.

 

“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Anh đúng là đồ ngốc, cũng không biết xử lý nữa, lâu như vậy mà cũng không lên tiếng.” Tô Yên vừa tức giận vừa đau lòng.

 

“Không có gì to tát đâu, vết thương ngoài da mà thôi.” Lục Cận Phong cười nhẹ: “Nhân tiện, Lâu Doanh và Vạn Nhất đã quay trở lại rồi, bọn họ đang nghỉ ngơi trong khách sạn.”

 

Sau khi cứu Lâu Doanh và Vạn Nhất, Lục Cận Phong vì vội vàng đi tìm Tô Yên nên không có thời gian xử lý vết thương.

 

Vào lúc cứu Lâu Doanh và Vạn Nhất, vết thương ở chân anh lại bị rách ra.

 

“Đến bệnh viện trước đi.” Tô Yên xuống xe, ngồi vào ghế lái: “Anh chỉ đường đi, em không biết đường.”

 

Lục Cận Phong đã rất quen thuộc với thị trấn nhỏ này rồi.

 

Chỉ trong vòng hai mươi phút, bọn họ đã đến một bệnh viện trong thị trấn, bác sĩ giúp Lục Cận Phong khâu vết thương lại, Tô Yên nhìn mà cũng cảm thấy đau theo.

 

Tô Yên nhìn vết thương nói: “Như thế này thì đến khi chúng ta kết hôn, chắc là chân của anh cũng không lành lại kịp.”

 

Lục Cận Phong: “…”

 

“Vợ à, sao giọng điệu của em hình nghe có chút vui vẻ đấy?”

 

Là do anh bị ảo giác sao?

 

Tô Yên bị cô nhìn thấu tâm tư, lúng túng ho khan một tiếng: “Làm sao lại có thể, chứ ý của em là, màn sexy dance nợ Lâu Doanh có phải là đã có thể quỵt rồi không? Dù sao thì anh cũng vì cứu hai người bọn họ mà vết thương cũ mới tái phát.”

 

Lục Cận Phong vươn tay ra hiệu Tô Yên đỡ đứng dậy.

 

Tô Yên hiểu ý, liền lập tức vươn tay ra đỡ lấy, liếc nhìn Lục Cận Phong một cái: “Học phong thái của ông lớn cũng giống quá nhỉ, đã học được cách sai bảo em rồi.”

 

Lục Cận Phong cong môi, giả bộ yếu ớt, tựa đầu vào vai Tô Yên: ‘Vợ à, anh mất quá nhiều máu, có chút chóng mặt rồi.”

 

“Giả vờ trông không giống chút nào.” Tô Yên vừa lật tảy vừa đỡ Lục Cận Phong ra ngoài: “Tại sao khi nghe tin mẹ em chưa chết, phản ứng của anh lại bình tĩnh như vậy?

 

Nếu đổi lại là một người bình thường, thì không phải là nên rất kinh ngạc sao?

 

Thậm chí còn có thể nghĩ rằng cô đang nói lung tung.

 

Tuy nhiên, Lục Cận Phong vẫn rất bình thản đón nhận và bình thản tin vào điều đó.

 

“Rất kỳ lạ à?” Lục Cận Phong hỏi ngược lại: “Đây không phải là phong cách quen thuộc của cha mẹ em sao?”

 

Tô Yên khẽ “hứ” một tiếng: “Đừng làm ra vẻ như anh rất thân với bọn họ.”

 

“Em đã hoàn toàn được thừa hưởng gen tốt của cha mẹ. Anh còn cần quen biết họ sao? Chỉ cần biết em là đủ rồi.”

 

Tô Yên tức giận nói: “Lục Cận Phong, anh nói lại thử xem?”

 

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT