Lọc Truyện

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lục Cận Phong nhàn nhã uống trà: “Không sao, của hồi môn và sính lễ đều là tài sản cá nhân của Yên Yên.” 

Vạn Nhất phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên: “Lão đại, anh thật giỏi!” 

Trong đại sảnh, Lý Mộc Sinh giới thiệu Tổ Yên, rồi báo Lưu Tuyết Lam dẫn Tô Yên đi làm quen với các cô chủ và bà chủ danh giá. 

Nhà họ Lý coi trọng Tô Yên như vậy, làm gì có ai mắt mù mà dám xem thường có chứ? 

Đương nhiên là mọi người đều nịnh nọt Tô Yên. 

Trước kia Tô Yên từng theo lãnh đạo công ty tham gia tiệc rượu, nên hiểu rất rõ lễ nghi dự tiệc, cách nói năng và cách cư xử rất nhã nhặn, khiến Lưu Tuyết Lam nhìn thấy rất thích, những bà chủ khác đều khen Lưu Tuyết Lam may mắn. 

Không phải là cậu cả nhà họ Lục đến rồi sao? 

Tô Yên nhìn xung quanh đại sảnh mấy lần nhưng cũng không thấy ai, mà ngược lại nhìn thấy Lý Mộc Hoa đi lên tầng hai. 

Chẳng lẽ cậu cả nhà họ Lục ở trên lầu sao? 

Tô Yên nghĩ đến gương mặt hung dữ khủng khiếp của cậu cả nhà họ Lục, đúng là không thích hợp xuất hiện ở những trường hợp thế này. 

Lý Văn vốn dĩ đang ở trong bệnh viện dưỡng thương cũng ngồi xe lăn đến, người phụ nữ mà anh ta nhìn trúng thế mà lại được cha mẹ an ta nhận làm con nuôi, trở thành chị nuôi của anh ta. 

Tô Yên lớn hơn Lý Văn ba tuổi, đương nhiên là anh ta phải gọi cô một tiếng chi. 

Không cần nói cũng biết Lý Văn buồn bực thế nào. 

Lúc Tô Yên xuất hiện, Lý Văn càng buồn bực đến vô cùng. 

Người đẹp đẹp đến vậy, sao lại trở thành chị nuôi của anh ta chứ. 

Lý Văn một mình uống rượu giải sầu trong góc, một thanh niên trẻ tuổi cười hi hi đến gần: “Tiểu Văn, người chị nuôi này của cậu đúng là đẹp thật đấy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giúp tôi làm mối đi.” 

“Cút.” Lý Văn không chút nể mặt: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn lấy chị tôi? Cậu là loại người gì tôi còn không hiểu sao? Muốn làm anh rể của Lý Văn tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu.” 

Lý Văn có rất nhiều bạn ăn chơi, thường hay cùng nhau lăn lộn trong hộp đêm, nên anh ta hiểu rõ cậu chủ nhà nào có tính cách thế nào. 

Bản thân Lý Văn không ý thức được, anh ta đã vô thức lấy dáng vẻ của em vợ ra để bảo vệ Tổ Yên. 

Cậu thanh niên cười mỉa một tiếng: “Tôi đảm bảo nếu lấy chị cậu về, tôi chắc chắn sẽ kiềm chế tính phóng đãng, một lòng một dạ với cô ấy.” 

“Cút cút cút, đều là đàn ông, ít nói mấy lời này với tôi đi.” Lý Văn không kiên nhẫn mà phất phất tay. 

Vừa đuổi một người đi, lại một người khác đến... 

Trong suốt buổi tiệc, Lý Văn cứ phải đuổi những cậu ấm nhà giàu có ý với Tô Yên đi. 

Lý Văn đưa mắt nhìn, cảm thấy trong giới này không có ai xứng với Tô Yên cả. 

Còn bên Tô Yên, Lưu Tuyết Lam đang dẫn cô làm quen với vợ của Chu Hoàng Long. 

“Bà Chu.” Tô Yên cười chào hỏi. 

Tô Yên vẫn chưa quên chuyện Chu Hoàng Long mua chuộc người khác giết cô, cô phải tính món nợ này cho thật kỹ. 

Bà Chu từng là quân nhân, trên người mang theo khí khái anh hùng: “Cô Tô đúng là vừa đẹp vừa đoan trang, Tuyết Lam à, chị thật là có phúc đấy, nhận được cô con gái tốt như vậy.” 

Lưu Tuyết Lam cười đến không khép được mồm: “Đây là duyên phận, lúc đầu tôi vừa nhìn thấy Tiểu Yên đã cảm thấy rất thân thiết, giống như kiếp trước hai chúng tôi là mẹ con vậy.” 

“Tôi thấy tướng mạo của cô Tô rất tốt, sau này sẽ giàu có không thể đong đếm” Bà Chu cười rồi gọi con gái mình đến: "Minh Nguyệt, qua đây, chào hỏi chị Tô của con nào.” 

Bà Chu có ý muốn Tô Yên kết bạn với Chu Minh Nguyệt. 

Chu Minh Nguyệt đoan trang phóng khoáng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị TÔ." 

Tô Yên cười nhạt gật gật đầu, khoé mắt nhìn thấy Tô Vân và Tân Phương Linh đang đi qua. 

Hai người này, da mặt đúng là không chỉ dày bình thường. 

“Bà Lý, bà Chu.” Tần Phương Linh cười đi qua, chủ động chào hỏi. 

Là chủ của bữa tiệc, Lưu Tuyết Lam vẫn tỏ ra khách sáo với Tần Phương Linh: “Bà Tô.” 

Bà Chu lại không thèm nhìn Tần Phương Linh một cái, chuyện của Tần Phương Linh và Chu Hoàng Long, có lẽ trong lòng bà Chu đã vô cùng rõ ràng. 

Tần Phương Linh dường như không nhìn thấy mình không được hoàn nghênh, mỉm cười muốn kéo tay Tô Yên, nhưng lại bị Tô Yên né đi một cách không dấu vết. 

Mặt Tần Phương Linh không giữ được bình tĩnh nữa, may mà da mặt bà ta dày, vẫn có thể duy trì nụ cười trên mặt, tỏ vẻ thành khẩn: “Tiểu Yên à, nhìn thấy con có ngày hôm nay, mẹ, à không, dì Tần thật sự rất vui mừng. Sau này con phải nghe lời dạy dỗ của bà Lý, không thể tùy hứng làm càn như lúc ở nhà họ Tô, cả đêm không về.” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT