Buổi sớm, ánh nắng rơi ngoài ban công đi qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Linh hơi trở mình, cảm giác có chút nóng nên muốn lật chăn ra nhưng cả người tựa như không có sức lực, không nhúc nhích được. Tuy rằng ý thức thanh tỉnh nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ, đầu còn đau như bị búa bổ nữa. Cổ họng cũng đau, khô rát. Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô hơi hé mắt nhìn trần nhà phát hiện quạt trần có hơi xoay xoay, không phải cánh quạt mà không gian xung quanh cũng như đang chuyển động chóng mặt.
– Linh! Mày sao vậy? – Bên tai cô vang lên giọng nói lo lắng của Ly.
Linh nhấp nhấp bờ môi khô nẻ, khàn giọng nói:
– Ly, tao đau đầu quá!
Ly nghe vậy bèn đặt tay lên trán cô. Hơi nóng từ trán truyền đến mu bàn tay khiến cô hơi nhíu mày.
Tay Ly lành lạnh, lúc chạm vào khiến Linh cảm thấy khá thoải mái.
– Mày bị sốt rồi! Trong người cảm thấy sao?
– Đau đầu, chóng mặt, khát! – Linh nói.
Thanh âm khàn khàn có phần khó nghe.
– Tao đưa mày đi viện!
– Không cần đầu! Lấy thuốc cho tao uống, ngủ một giấc là khỏe mà!
Ly hơi nhăn mày nhưng cô không có kinh nghiệm chăm người ốm nên lựa chọn nghe lời Linh. Từ trong tủ thuốc lấy một vỉ Paracetmol dạng sủi. Sau đó lấy nước ấm bỏ viên thuốc vào.
Viên thuốc vừa gặp nước đã sủi bọt, có mùi thơm nhè nhẹ của chanh. Nhân lúc thuốc còn đang tan, Ly lấy hộp sữa cho Linh uống lót bụng. Đến khi viên sủi tan hết cũng vừa kịp lúc Linh uống xong sữa.
Linh uống một hơi hết cốc nước. Cổ họng khó chịu vì thế cũng đã đỡ hơn. Nhìn Ly vẫn đang mặc quần áo ngủ lại nhìn đồng hồ treo trên tường, cô nói:
– Mày chưa đi học à?
Đồng hồ đã điểm bảy giờ hơn, bảy giờ ba mươi bọn họ đều phải có mặt ở giảng đường để điểm danh. Tên nhóc này đến giờ vẫn chưa thay quần áo, cũng chưa make up mặt, tính đến muộn chắc?
– Mày bị ốm như thế thì làm sao tao yên tâm được chứ! – Ly đỡ Linh nằm xuống, giúp cô đắp một cái chăn mỏng sau đó đem cốc đi rửa.
– Đừng lười nữa, mày đi học đi! Tao không sao đâu. – Linh cười nói.
Giọng đã đỡ khàn nhưng vẫn có chút khó nghe vì có cả âm mũi.
– Bị sốt như thế mà còn nói không sao! – Ly bĩu môi nói.
Linh cười khẽ:
– Lấy giúp tao cái nhiệt kế. Quên không đo trước.
Ly lấy súng bắn nhiệt kế đo nhiệt độ trên trán cho Linh. Nhiệt kế “tít” một tiếng rồi hiện thị một số.
– 38.3 độ. Mày phải nằm nghỉ ngơi cẩn thận không là sốt cao đó.
– Tao biết. Mày đi học đi. Tao nhớ là môn hôm nay mày đã nghỉ hết số buổi cho phép, nghỉ nữa là học lại đấy. Mau đi đi! Đến muộn lại không được vào.
– Biết rồi! – Ly bĩu môi, xoay lưng chuẩn bị để đi học.
Có lẽ hôm nay thời gian gấp gáp nên Ly không lần mần như mọi khi, chỉ khoảng mười lăm phút là xong. Đúng bảy giờ hai lăm phút nó xách cặp đeo giày chuẩn bị đi. Kí túc gần giảng đường, đi chưa đến năm phút là tới. Trễ một, hai phút cũng không bị coi là đi muộn. Trước khi đi nó còn quay lại nói.
– Tao đi đây! Có gì không được nhớ gọi tao đấy!
– Tao biết rồi! Mau đi đi không lại muộn, lúc đấy đừng có mà khóc với tao. – Linh cười nói với nó.
– Biết rồi! Biết rồi! Đi đây. Nhớ có gì phải gọi tao ngay đấy.
– Đã biết, từ khi nào mày trở thành mẹ của tao vậy? Cằn nhằn mãi chưa xong.
– Ai thèm làm mẹ của mày? Không đúng, ta mới không cằn nhằn. Đồ con bạn thân mất nết! – Ly cười, đóng cửa phòng.
Tiếng bước chân trên hành lang rất nhanh biến mất.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên một lúc sau Linh cũng mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Gió nhè nhẹ thôi qua khiến rèm cửa lay động. Phía bên ngoài ban công chậu hoa nhỏ đang nở rộ, tắm mình trong nắng ấm áp.
– Ring! Ring!
Tiếng chuông điện thoại reo vang. Linh với tay lên đầu giường lần tìm cái điện thoại. Mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình điện thoại thấy nó hiển thị hai chữ “bạn trai”.
– Alo?
– Em đang ở đâu thế?
– Em đang trong phòng! – Linh xoa xoa mắt đáp lời.
Cô vừa mới ngủ được mười lăm phút, tác dụng của thuốc vẫn còn. Đầu vẫn hơi đau nhưng cảm giác chóng mặt đã không còn.
– Nay không đi học à?
– Vâng! Hôm nay em hơi đau đầu nên nghỉ một buổi!
– Em bị ốm à? Đã uống thuốc chưa? – Giọng Long trở nên lo lắng.
– Em vừa mới uống, muốn ngủ thêm một chút. – rất muốn ngủ, cô hiện tại rất muốn ngủ thêm nhiều chút nữa.
– Vậy à… – Giọng Long có hơi chần chừ.
– Hôm nay anh không đi làm à? Anh đang ở đâu thế? Ngoài đường à, em nghe thấy tiếng xe khá ồn. – Linh cách điện thoại ra một khoảng.
Không chỉ ồn mà còn hơi đau đầu. Mày cũng muốn nhăn lại.
– Anh đang đứng trước cổng trường em học nhưng mà đợi mãi cũng không thấy em, anh lo lắng nên mới gọi điện thoại.
– Em chỉ ốm nhẹ thôi, anh đừng lo!
– Không lo sao được! Em đừng coi thường mấy cái ốm nhẹ này… Đợi anh lát, anh đang có cuộc gọi đến!
– Vâng!
Linh cúp máy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đồng hồ treo trên tường chậm rãi vòng quay. Điện thoại trong bàn tay Linh chợt lóe sáng sau đó màn hình tối đen. Linh trở mình, xoay lưng với điện thoại. Tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến, dường như ngủ thật say.
Lúc Linh tỉnh lại thì phát hiện đã mười một giờ trưa. Nằm nướng trên giường một lát mới quyết định ngồi dậy nấu cơm trưa. Tác dụng thuốc rất tốt, Linh sờ trán cũng không còn nóng nữa, đầu cũng không đau. Bật điện thoại mới phát hiện nó hết pin, mở nguồn lên thấy mấy cuộc gọi nhỡ. Linh nhìn qua thấy tên Ly, gọi lại mới biết trưa nay nó không về. Chiều nay không có tiết, anh Phong đến đón nó về nhà có chuyện.
Hai người nói chuyện thêm mấy phút, Ly xác định Linh hết sốt mới yên tâm ngắt máy. Linh nấu chút cháo, ăn qua loa cho xong bữa, người vẫn có chút mệt nên leo lên giường ngủ tiếp.
Ngủ một giấc đến hai giờ chiều tinh thần đã tốt hơn, dậy làm bản thiết kế cho cô giao đến tận sáu giờ chiều mới ngừng lại. Dọn dẹp qua phòng ở, Linh đem túi rác đi vất. Phía sau kí túc xá của một cổng phụ cũng đồng thời là nơi sinh viên vất rác, hàng ngày lao công sẽ đến đó để chở rác đi.
– Bịch! – Vừa vất rác xong Linh chợt nghe thấy thanh âm vật nặng rơi xuống.
Trong lòng có chút tò mò, cân nhắc đường xá xung quanh vẫn còn đông người qua lại nên Linh đi thêm mấy bước. Cách đó không xa có một ngõ nhỏ, Linh thấy một bóng người ngồi trên đất, lưng tựa vào tường. Cô bước tới, nuốt một ngụm nước bọt khẽ hỏi:
– Anh ơi, anh có sao không?
– Linh? – Người nọ nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt lộ ra khỏi ánh sáng, thanh âm trầm khàn có chút quen thuộc.
– Anh… – Linh mất vài giây để kinh ngạc, tiến thêm hai bước ngồi xổm nhìn anh nói – Anh sao vậy? Tại sao ngồi đây?
– Thật là có duyên! – Người nọ nhìn cô cười yếu ớt, sắc mặt có chút hơi trắng – Có thể giúp anh một chút được không?
Mấy phút sau Linh trở về kí tú xá, đi sau có một người đàn ông mặc vest. Ban kí túc xá khá quen mặt Linh, hơn nữa gặp không ít lần anh hai cô tới thăm nên không để ý quá nhiều, chỉ tưởng rằng người này là anh cô. Linh dẫn người nọ đi qua phòng ban trực đến phòng mình.
Vừa vào đến cửa người đàn ông đã không nhịn được lung lay ngã xuống người cô. Linh vội đóng cửa sau đó dìu nam nhân vào phòng, đặt anh ta năm trên giường. Người nọ hé mắt nhìn cô, gương mặt dưới ánh đèn lộ rõ mệt mỏi.
– Anh bị thương?
Hắn gật đầu, trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng.
– Tại sao không đến bệnh viện?
– Không tiện! Em giúp anh băng bó vết thương là được!
Linh nhíu mày, nói:
– Nguyễn Hữu Minh, anh bị người ta truy sát?
Với thân phận của hắn, chuyện này cũng không phải khó xảy ra. Hơn nữa ngoài “truy sát” Linh chẳng thể nghĩ ra được nguyên nhân khác. Nếu không phải truy sát bộ dạng hắn đã không phải chật vật như vậy. Nếu không phải truy sát bệnh viện sẽ không trở thành nơi “không tiện” như lời hắn nói. Hơn nữa giờ là xã hội pháp trị, làm thương người khác sẽ đi tù.
– Em giúp anh là được! – Anh không trả lời nghi vấn của cô mà chỉ nói – Giúp anh chuẩn bị một số thứ rồi làm theo lời của anh là được.
Linh hơi ngần ngừ nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của người nọ cũng chỉ đành nhận mệnh giúp hắn.
Cô theo lời anh chuẩn bị bông, băng, thuốc sát trùng,.. May sao những thứ đơn giản này ở phòng trọ đều được anh hai chuẩn bị đầy đủ. Cô vừa mới sắp xếp mọi thứ xong thì thấy điện thoại nhận tin nhắn.
“Anh Long” Màn hình hiện tên người gửi.
Lúc này Linh mới chợt nhớ ra hồi sáng người nọ có gọi điện cho cô nhưng về sau có thể là vì máy hết pin nên không nhận được cuộc điện thoại của anh hoặc có thể giống như lần trước, “công việc không thể tới”. Linh cũng không mở ra xem, cảm thấy hiện tại không có tâm tình đi đọc mấy dòng tin nhắn kia.
Lúc cô quay lại thì thấy Hữu Minh đang nhìn mình.
– Còn phải chuẩn bị gì nữa không? – Cô đặt điện thoại xuống, trong lòng bỗng có chút chột dạ – Bây giờ tôi phải làm gì?
– Trước tiên, em lấy kéo, cắt xuống lớp áo xung quanh vết thương!
Vết thương của anh ta nằm ở trên lưng, là vết chém chéo, hơi chếch sang bên phải. Máu loang lổ thấm ra áo sơ mi bên ngoài.
Linh lấy kéo, theo lời anh, nhẹ nhàng cắt bỏ lớp áo xung quanh vết thương. Lớp vải ngoài dính máu, có lẽ vết thương còn mới nên không bị dính vào áo. Lúc cắt bỏ cũng không gây đâu đớn nhiều. Bất quá Linh lần đầu tiếp xúc với vết thương sâu như thế nên tay có hơi run run, mũi kẹo đụng phải vết thương kia.
– A! Linh, không phải là em đang thừa dịp trả thù tôi đấy chứ? – Hữu Minh kêu lên “thảm thiết”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!