Tốc độ xử lý việc của Hữu Minh rất nhanh. Chỉ mất năm phút anh đã tìm ra được bệnh viện nới Thế Anh đang được cấp cứu sau đó khoảng hơn mười phút xe họ đã đỗ trước cổng bệnh viện.
Đi vào khoa cấp cứu hỏi nhân viên y tế trong khoa, người nọ chỉ Linh đến phòng cấp cứu ở cuối dãy hành lang.
Biển báo cấp cứu vẫn còn sáng đèn, xem ra bên trong hẳn vẫn còn chưa xong. Linh lo lắng đi lại trước cửa phòng cấp cứu, ánh mắt thấp thỏm nhìn vào bên trong. Thời gian tích tắc trôi qua.
Linh mệt mỏi suy sụp ngồi trên ghế chờ. Trong đầu cô lúc này thực sự rất rối, không thể tưởng được nếu anh hai cô xảy ra chuyện gì cô sẽ phải làm sao đây? Linh cúi đầu cắn cắn móng tay. Sẽ phải làm sao đây? Tại sao đến giờ vẫn chưa xong?
– Linh! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Có anh ở đây rồi. – Hữu Minh ngồi bên cạnh thấy biểu hiện lo lắng của Linh bèn ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi, vỗ vai trấn an.
Linh gục đầu vào ngực anh khóc. Nước mắt như vỡ đê mà chảy không ngừng. Cô thực sự rất sợ, sợ Thế Anh sẽ xảy ra chuyện. Trên đời này cô chỉ còn duy nhất người anh hai này thôi, cô không thể tưởng tượng được nếu anh ấy xảy ra chuyện thì cô sẽ phải sống như thế nào trên cõi đời cô đơn này.
– Đừng khóc! – Hữu Minh nhẹ giọng an ủi.
Động tác vỗ về vẫn nhịp nhàng không ngừng. Tuy rằng thấy cô lo lắng vì người khác, đau lòng vì người khác, sợ hãi vì người khác khiến lòng anh không thoải mái lắm nhưng lúc này anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, an ủi cô, trấn an cô. Cho có chuyện gì xảy ra cũng sẵn lòng giang đôi cánh bảo vệ cô.
Bởi vì một người mà có suy nghĩ như vậy, trước giờ Hữu Minh chưa từng nghĩ rằng chính mình cũng có ngày hôm nay. Xem ra, anh đúng thật là hết thuốc chữa rồi.
Thời gian lần nữa tích tắc, nhịp nhàng đi qua, Linh dựa người vào Hữu Minh, ánh mắt nhìn chăm chú phòng cấp cứu, cả hai bàn tay đều được người nọ dịu dàng nắm lấy. Trong lòng đột nhiên cảm thấy an ổn thêm một phần, có lẽ chỉ cần anh còn ở đây thì mọi chuyện đối với cô cho dù là xấu nhất cũng sẽ nhiều hơn một phần hy vọng.
Anh hai cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhất định sẽ không!
Họ ngồi như vậy được một lúc thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ trung niên đi ra.
– Bác sĩ! Anh hai tôi sao rồi? – Linh vội vàng đi tới.
Trong lòng ấm áp đột nhiên mất đi nhiệt độ khiến Hữu Minh cảm thấy vô cùng khó chịu. Lòng bàn tay cùng lồng ngực trống rỗng cũng khiến tâm trí anh trống rỗng theo. Nhìn người nọ lo lắng vì người khác, cho dù hắn là anh trai cô Hữu Minh vẫn nhịn không được mà ghen tỵ trong lòng. Đến bao giờ anh mới có thể được cô quan tâm, đặt vào tim can như thế? Đến bao giờ đây?
Hữu Minh nắm chặt tay, chậm rãi đứng dậy đi đến.
– Cô là người nhà bệnh nhân? – Ông bác sĩ nhìn cô hỏi.
– Vâng! Là tôi. Anh ấy là anh trai cô. – Lúc tìm đến khoa cấp cứu Linh cũng đã xác thực thông tin ở phòng hành chính, người nọ là Thế Anh – anh trai cô – không sai được.
– Hiện tại bệnh nhân vẫn đang được phẫu thuật. Vết thương khá nguy hiểm, anh ấy bị mất máu quá nhiều, cần được truyền máu gấp. Tuy nhiên, nhóm máu của anh ấy thuộc trường hợp hiếm mà số đơn vị máu trong viện không đủ. Vì vậy người nhà bệnh nhân có cùng nhóm máu cần phải cung cấp máu gấp cho người bệnh.
– Tôi là em anh ấy. Tôi có thể truyền, đúng không? – Linh vội vã nói.
– Nếu cô là em ruột, có cùng nhóm máu thì hoàn toàn có thể. – Bác sĩ đáp.
– Vâng! – Linh gật đầu.
– Vậy thì mời cô đi theo tôi! – Cô y tá đi bên cạnh nói, sau đó đi trước dẫn đường.
Hai người đến phòng khám cách đó một phòng, trong đó có đầy đủ dụng cụ lấy máu cùng xét nghiệm máu.
Điều dưỡng lấy máu kiểm tra, nhắc nhở cô nghỉ ngơi sau đó nhanh chóng đem máu đến phòng xét nghiệm để kiểm tra gấp. Tuy rằng có thể test nhóm máu nhưng không thể phân biệt trường hợp là R hay R – nên cần phải gửi đến phòng xét nghiệm. Vì là trường hợp cấp cứu nên rất nhanh đã có kết quả. Chỉ là nhóm máu hai người khác biệt, một O, một A. Không thể truyền.
Linh cầm tờ xét nghiệm trên tay. Hai người không cùng nhóm máu, không thể truyền.
Sắc mặt Linh tái nhợt. Nếu không thể truyền thì anh hai cô phải làm sao bây giờ?
– Cạch! – Đúng lúc này cửa mở, một người đàn ông mặc áo sơ mi bước vào.
Nhân viên y tế đứng bên cạnh là một cô gái trẻ ngoài hai mươi thấy người đến rất đẹp trai, vì vậy lén lút nhìn nhiều hơn một chút.
Hữu Minh không để ý người xung quanh, anh bước đến gần chỗ Linh, đặt nhẹ tay lên vai cô mà khẽ hỏi:
– Có chuyện gì thế Linh?
– Hữu Minh, tôi và anh ấy không cùng nhóm máu, không truyền được. Làm sao đây? Làm sao tìm được người có nhóm máu A đây? – Linh nhìn anh lo lắng nói, vẻ mặt không dấu được sự sợ hãi.
– Em đừng lo. Anh sẽ giúp em. Bây giờ em cứ ra nghỉ ngơi ở ngoài trước đi. Có gì anh sẽ nói cho em. – Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, chậm rãi nói.
Thật trùng hợp, nhóm máu A sao?
– Nhưng… – Linh vẫn không nhịn được lo lắng mà nhìn anh.
Xem dáng vẻ hẳn là anh có cách. Lẽ nào anh tìm được người nhóm máu A sao?
– Em không phải lo, anh trao đổi với bác sĩ giúp em. Yên tâm, anh hai em sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. – Hữu Minh không giải thích gì nhiều.
Nhìn gương mặt cùng thanh âm trầm ấm của anh, Linh bất giác yên tâm hơn phần nửa. Tuy rằng thực lo lắng nhưng cô vẫn theo lời anh đi ra ngoài ngồi chờ.
Đợi đến khi Linh ra ngoài thì Hữu Minh lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt như lúc bình thường. Nhân viên trong phòng thấy vậy cũng không dám nhìn nữa. Xem ra người đàn ông này thực chất không hề ôn nhu như họ nghĩ lúc ban đầu. Sợ là chỉ khi nào cô gái kia có ở đây thì anh mới ôn hoa và dịu dàng như vậy.
– Có thể nói cho tôi biết mọi chuyện?
– Theo kết quả xét nghiệm thì cô gái ban nãy và bệnh nhân không có cùng nhóm máu. – Vị bác sĩ trung niên trong phòng rất nhanh giải thích.
Không cùng nhóm máu thì không thể truyền máu, chuyện này đến đứa trẻ còn hiểu nữa là người lớn.
Hữu Minh cầm tờ giấy xét nghiệm máu lên xem.
– Anh ta thuộc nhóm máu nào?
– Là nhóm máu 0. Nhóm máu này rất phổ thông nhưng cũng thường hay khan hiếm trong bệnh viện. Người nhóm máu 0 chỉ nhận máu cùng nhóm.
Hữu Minh suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
– Tôi cùng nhóm với anh ta, có thể truyền được, đúng không?
Lúc này ở bên ngoài hành lang Linh đang ngồi trên ghế chờ ánh mắt lo lắng không yên nhìn đến căn phòng trước mặt. Không được mấy phút thì vị bác sĩ trung niên lúc nãy tìm đến cô nói rằng người nhà đến phòng hành chính nhanh chóng làm thủ tục. Linh ngập ngừng nhìn cánh cửa trong tiếng đốc thúc của bác sĩ mà xoay người rời đi.
Đợi đến khi hoàn thành xong thủ tục thì Hữu Minh đã đang ngồi trên ghế chờ.
– Hữu Minh! – Linh vội vã đi tới chỗ anh – Mọi chuyện sao rồi?
– Em đừng lo, đã có người truyền máu cho anh hai em rồi. – Anh nhìn cô cười nói.
Sắc mặt có hơi chút tệ. Bất quá nếu không phải quan sát kĩ thì rất khó nhìn ra. Linh trong lòng vì câu nói này của anh mà vui mừng nên đương nhiên không chú ý đến vẻ mặt của anh.
Hữu Minh im lặng nhìn Linh chăm chú. Ngực đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, đầu cũng vì thế mà thấy hơi váng.
Anh đứng dậy, xoay lưng muốn rời đi. Ngực không thoải mái, trái tim hay tâm trí cũng đều không thoải mái. Muốn nhìn cô cười, muốn nhìn đến ánh mắt xinh đẹp sáng rỡ niềm vui đó. Tiếc rằng nụ cười đó, ánh mắt đó không phải dành cho anh. Khó chịu làm sao!
“Nếu người đó là anh em cũng sẽ lo lắng cho anh, cũng sẽ vì anh mà vui mừng, hạnh phúc chứ? Nếu được như thế thì quá tốt rồi. Anh cũng muốn thay bóng dáng, vị trí anh trong tâm trí em. Chỉ là điều này lại thật khó.”
Nhận thấy chính mình ghen với cả anh trai của cô, Hữu Minh thầm phỉ nhổ chính mình không có tiền đồ nhưng lại ngăn không được cảm giác nặng nề bao trùm tâm trí mình lúc này. Nhìn người mình thích ảnh hưởng tâm trạng bởi cảm xúc của ai đó đương nhiên là rất khó chịu. Với Hữu Minh, cảm giác đó như nhân lên gấp mười, gấp một trăm lần.
– Hữu Minh, anh đi đâu vậy? – Linh lúc này mới phát hiện ra hình như Hữu Minh có chút khác lạ.
Hữu Minh đương nhiên không để cô phát hiện. Anh cố gắng thu hồi những cảm xúc tiêu cực trong lòng, hít sâu một hơi, Hữu Minh chậm rãi đáp:
– Anh mua chút đồ về cho em, muộn rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!