Lọc Truyện

Lỡ Yêu Em, Thiên Thần Tình Yêu Của Ác Quỷ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

– Kiếm trò gì vui để chơi đi! Ngồi không thế này chán lắm. – Duy lên tiếng đề nghị – Hay là chơi oẳn tù tì thưởng phạt?

– Cậu trẻ con vừa thôi chứ? Lớn đầu rồi còn chơi trò này. – Nam cười trêu chọc Duy sau đó gãi cằm nói tiếp – Nhưng mà đề nghị này cũng không tồi.

Duy liếc mắt nhìn Nam. Tên này hẳn đang ngứa mồm. Miệng vừa chê hắn chơi trò trẻ con xong lại nói muốn chơi.

– Vậy thì chơi trò đó đi. Thấy cũng dễ chơi.

– Được, vậy thì chơi.

Mọi người ồ ạt lên tiếng đồng ý. Trò này từng chơi không ít lần. Tuy là nói giống trò con nít nhưng cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Miễn vui là được!

– Thế hai cô nhóc này có chơi không? – Trung hỏi Linh và Ly.

– Trung! – Mai khẽ lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt hướng về phía Phong ở đối diện – Cấm không được dụ dỗ, Phong ngồi kia kìa.

Mọi người nhìn về phía Phong. Hắn ngồi nghiêng ngươi hướng về phía trước, một bàn tay gác lên mặt bàn, ngón trỏ cùng ngón giữa gõ xuống mặt kinh theo từng nhịp đều nhau. Tay kia thì cầm ly rượu, bốn đầu ngón tay đặt xung quanh gần miệng ly, cổ tay linh hoạt lắc nhẹ. Tiếng đá lạnh va vào thành thủy tinh vang lên thanh âm thanh thúy. Đó là một ly Cocktail Old Fashioned dày dặn, ngọt ngào, hương vị cam tươi mát. Phong hé môi nhấp một ngụm, chậm rãi thưởng thức hương thơm lan tỏa trong khoang miệng sau đó đặt ly rượu xuống, cong môi nhìn bọn họ khẽ cười. Một bộ dạng không hề liên quan, cười đến vô hại lại thập phần ôn hòa. Tuy hắn không nói gì nhưng mọi người tự động ngầm hiểu. Phong không đồng ý chuyện này. Gia đình anh tuy nuông chiều nhưng quản con cái rất chặt, không tùy tiện như mấy gia đình khác. Quan điểm của Phong cũng vậy, chiều thì rất chiều nhưng một số chuyện tuyệt đối không thể chiều.

– Em cũng muốn chơi! – Ly không vui nói, ánh mắt nhìn về phía Phong tựa hồ có chút làm nũng cùng cầu khẩn.

Cô biết chỉ khi anh hai đồng ý cô mới được chơi.

– Ly, em còn nhỏ! – Phong nói, anh không muốn cô tham gia.

Không phải trò chơi này có vấn đề mà là Ly tuổi còn nhỏ, không nên uống rượu. Hơn nữa bình thường cô nhóc này uống một ly đã say, uống thêm mấy ly nữa chắc định phá tan cái quan bar này của người ta cũng nên.

– Anh hai! Em cũng đã mười chín tuổi rồi, không còn nhỏ nữa! Anh hai, cho em chơi đi! – Cô năn nỉ.

Thường nói thanh thiếu niên ở tuổi nay rất ngang bướng, không thích bị quản thúc, càng quản càng muốn làm ngược lại. Ly cũng đang tầm độ tuổi này nên chính vì vậy có chút bướng bỉnh hơn bình thường, cô rất ghét anh trai cứ coi mình là trẻ con.

Phong chỉ liếc mắt cũng dễ dàng nhìn ra tâm tư nhỏ này của em gái mình, khẽ thở dài một tiếng, anh nói:

– Anh nói trước, em chơi mà để uống say thì anh để mẹ quẳng em ra ngoài đấy.

Bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ muốn học đòi trưởng thành. Không cho nó chút giáo huấn nó sẽ không biết coi ai ra gì.

– Em… – Ly hơi chần chừ, mẹ cô khá khó tính, quản giáo hai anh em khá nghiêm nhưng cô thực sự vẫn muốn chơi, hiếm khi có dịp như này – Em chơi được mà!

Vả lại anh cô rất thương cô, chắc sẽ không đành lòng để em út bị phạt đâu!

Khánh Phong không nói gì nữa, tầm mắt lần nữa trở về ly rượu của mình trên mặt bàn. Màu Old Fashioned mang chút cổ điển, hương vị rất tinh tế, thậm chí cả viên đá trong ly cũng được đẽo gọt tỷ mỷ tạo nên vô số mặt lục giác trơn nhẵn. Đưa tay lắc nhẹ ly rượu, bên tai nghe thanh âm va chạm thực nhỏ nhưng cũng thực tinh tế. Phong trong lòng khẽ than nhẹ: “Bartender pha rượu này trình độ chuẩn chuyên nghiệp!”

Ly nhận được sự đồng ý của anh trai bèn hào hứng quay sang nhìn cô bạn bên cạnh tìm người chơi cùng:

– Linh, cậu chơi không?

– Khánh Ly! – Linh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Phong phản đối. Đứa nhóc này, muốn chơi thì tự mình mà chơi sao lại lôi kéo người khác vào cùng thế.

Linh nhìn Ly có hơi chút lúng túng. Thật ra cô không thích chơi trò này. Nếu chỉ oản tù tì bình thường thì còn được nhưng mà thêm vụ uống rượu thưởng phạt thì cô không dám. Linh không giống Ly, gia đình của cô có chút khác biệt nên một số chuyện Linh suy nghĩ thấu đáo hơn, trưởng thành hơn một chút. Vả lại Ly còn có anh hai ở đây, có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bảo vệ cô còn Linh thì không được như thế. Hoàn cảnh đã dạy cô phải biết cân nhắc trước khi ra quyết định bất kỳ chuyện gì. Bất quá, nhìn thái độ trông mong của cô bạn Linh thật không biết nói từ chối như thế nào?

– Hay là thế này đi! Nếu một trong hai đứa thua thì sẽ phải làm cho người thắng một yêu cầu, chỉ cần yêu cầu ấy không quá đáng là được. Giống như là bị búng trán một cái? – Thấy không khí có chút căng thẳng Trung tìm cách giảng hòa.

– Ý kiến không tồi. Làm như thế hai em ấy không phải uống rượu lại có thể tham gia cùng mọi người, vẹn cả đôi đường. – Duy nghe vậy cũng lên tiếng đồng ý.

– Vậy thì em cũng chơi. – Ngọc Linh khẽ cười, nói.

Nếu mọi người đã nói đến mức này thì Linh cũng không thể từ chối. Hơn nữa họ hiện tại còn là một nhóm, nếu chỉ mình cô không tham gia thì có vẻ thích tách biệt quá.

***

– Ôi, no quá, còn no hơn cả ngày cơm hôm nay của tớ rồi! – Trung tựa vai vào ghế, xoa xoa cái bụng tròn to lên vì rượu.

– Cậu uống bao nhiêu chén rồi? – Nam nhìn Trung cười hỏi.

Bàn tay rất không khách khí đùa giỡn xoa bụng tròn căng của hắn. Tầm này chắc phải bầu ba, bốn tháng. Múi bụng bình thường rõ ràng giờ đã lặn mất tăm.

– Gần ba mươi ly! –Trung chống tay ngồi thẳng dậy, dáng bộ có hơi lảo đảo – Nay là ngày đen đủi nhất của mình! Toàn thua thôi!

Hơn ba mươi ly rượu vào bụng. Tuy rằng ly trong quán bar mà họ uống là khá nhỏ, chỉ một ngụm là hết nhưng cũng đủ khiến anh phải chạy vào nhà vệ sinh hai lần. Cứ vào một lần, lúc ra bụng lại được “bồi dưỡng” to thêm.

– Em ngược lại, nay thật may mắn! – Khánh Ly mỉm cười trêu trọc Trung, nay tổng số lần cô bị chỉ là bốn quả bị búng tai khá nhẹ.

Một quả trong số đó còn là chị Mai ra tay. Lực búng chẳng khác gì như gãi ngứa, hơn nữa cũng vì cô là nữ nên hầu hết mọi người không dùng lực quá nhiều, có chăng thì hơi đỏ chút thôi. Để một lúc là hết ngay.

– Em may sao bằng Linh! Em ấy chưa bị lần nào cơ mà! – Mai nhìn Linh cười nói.

Linh nghe vậy cũng chỉ khẽ cười đáp lại. Ánh mắt chợt nhìn thấy cảm xúc chợt lóe trên gương mặt Mai, nhất thời trong lòng có chút nghi ngờ. Tại sao cô lại cảm thấy được thứ cảm xúc ấy? Lúc nhìn lại gương mặt Mai đã khôi phục như cũ khiến Linh tưởng rằng mình quá nhạy cảm hoặc hoa mắt nhìn mờ.

– Anh không tin là em không bị lần nào! Nào! Anh với em oẳn tù tì tiếp đi! –Trung đứng dậy nói nhưng vì uống quá chén nên loạng choạng nghiêng ngả ngồi xuống, tay trái không may va phải chai rượu làm rượu bị đổ, bắn vào người Khánh Phong ngồi gần đấy.

Mọi người vội vàng lấy khăn lau cho anh. Phong đứng dậy dùng khăn lau nhẹ, trên vạt áo ướt một mảng lớn, mùi rượu nồng đậm. Tuy rằng thật may không có màu nhưng mùi rượu nồng rất kích thích khứu giác.

– Mình vào WC lát!

Đợi anh đi rồi, mọi người mới quay về với chủ đề ban nãy.

– Ngọc Linh! Anh với em oẳn tù tì! – Trung vẫn chưa rút ý định ban đầu. Hăng hái mười phần giơ tay đòi tỉ thí tiếp.

– Được! – Linh cười, nhìn bộ dạng say rượu của người nọ cảm thấy có chút buồn cười lại thấy có hơi giống trẻ con cứ nằng nặc muốn phân cao thấp.

Hai người bắt đầu oẳn tù tì.

– Búa, dao, kéo!

– Búa, dao, kéo!

– A! Anh thua rồi nhé! – Ly cười, còn ưu ái rót sẵn một cốc rượu đưa tới – Của anh đây!

– Haizz! – Trung gãi gãi đầu nhìn ly rượu, nấc cụt một cái sau đó cầm ly ngửa cổ uống cạn.

Hương vị rượu không quá nồng vì độ cồn không cao nhưng có lẽ uống nhiều quá nên thành ra trong miệng Trung lúc này cảm thấy vị rượu thật không xong. Bất quá chỉ cần nhắm mắt uống một ngụm là được nên anh không để tâm quá nhiều. Uống xong, anh dốc ngược chén chứng tỏ rượu trong ly đã hết rồi mới đặt chén xuống.

– Uống tiếp! À quên! Chơi tiếp!

– Trung! Cậu uống say quá đấy! – Nam bên cạnh thấy cái bộ dạng say quắc cần câu của anh bèn lên tiếng can ngăn.

Cũng thật mất mặt, chưa bao giờ thấy tên này say như vậy. Không phải vì chuyện của Mai kích thích đó chứ? Đúng thật là… kẻ lụy tình.

Nam càng nghĩ càng nhăn mày, ánh mắt nhìn lượt qua Mai đang ngồi an tĩnh một bên. Rõ ràng biết rằng người ta không thích mình vậy mà vẫn luôn sa vào vũng bùn không lối thoát này. Tựa như cảm nhận được ánh mắt của anh, Mai thoáng ngẩng đầu nhìn lại. Môi đỏ hơi mím, trong giây lát trầm mặc cúi đầu nhìn xuống.

Mai biết tình cảm của Trung nhưng cô lại càng rõ tình cảm của mình hơn. Cô thích Phong, cho dù kết hôn vì lý do nào đi chăng nữa cũng vẫn không nhịn được thích anh, muốn cùng anh kết hôn. Nhưng mà cô biết mình giống Trung. Cả hai người đều thích một người nhưng người ấy lại không để tâm đến họ.

– Mình chưa say! – Trung phản đối, quơ quơ đưa tay ra đòi chơi tiếp – Linh, anh em mình chơi tiếp! Không thắng không thôi! Không say không về!

Mọi người nhìn nhau đầy bất đắc dĩ. Tên ma men này say đến mức nói lộn xôn luôn rồi.

– Cậu say rồi! – Nam vừa vỗ vai anh vừa lên tiếng nhắc nhở.

– Đừng nháo nữa, ngồi xuống đi! – Duy đỡ anh xuống.

Động tác vừa đỡ vừa lôi kéo người nọ ngồi trở lại ghế.

Người xung quanh vì động tĩnh bên này ít nhiều đều nhìn qua, thực giống như tò mò lại giống như hóng hớt trò hay để xem.

– Không! Mình muốn chơi nữa! – Trung vẫn không chịu dừng. Hơn nữa còn tỏ vẻ không thắng không dừng, trừ phi say đến bất tỉnh nhân sự thì mới thôi.

Mọi người đều kinh ngạc, bình thường người này đâu có cố chấp như vậy? Chẳng lẽ tính sĩ gái nâng cao, muốn thể hiện bản thân nên mới vậy? Hay là uống say nên mới lộ bản chất thực sự? Ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nhau. Thật là khó hiểu!

– Nào! Búa, dao, kéo! – Tiếng anh gần như là xiêu vẹo – Búa, dao, kéo.

Kì lạ là lần này anh đã thắng.

– A ha! Tớ thắng rồi, Thắng rồi! – Anh cười lớn, bộ dạng hệt như đứa trẻ được quà, liêu xiêu nghiêng ngả đổ người ngồi xuống.

– Ừ! Ừ! Thắng rồi, giờ mày ngồi yên cho tao nhờ được chưa? – Nam bất đắc dĩ đỡ hắn ngồi xuống.

Trong lòng thầm nghĩ tên này ngày mai hết hơi rượu tỉnh lại mà biết chuyện mình say, đòi day dưa không dứt với người ta thì liệu có xấu hổ đến mức độn thổ xuống đất hay không đây?

– Ngọc Linh, em thua rồi, phải làm theo giao ước, làm cho anh một việc. – Khi ngồi xuống, Trung vẫn không quên lải nhải.

– Vâng, em biết! – Linh dở khóc, dở cười đáp lời anh.

Cô cảm thấy người này giống trẻ con quá rồi. Có mỗi “thanh kẹo” đòi nằng nặc không ngừng. Tuy rằng Trung đưa ra yêu cầu nhưng Linh cũng không để bụng, dù sao cô nghĩ rằng chắc không đến mức làm khó một cô gái như cô chứ?

Trung đảo mắt nhìn xung quanh quán bar, dường như đang cố tìm kiếm một thứ gì vậy.

– Em có nhìn thấy người ngồi trên tầng ba kia không? – Anh chỉ về phía một người đàn ông mặc áo sơ mi tím than đậm đang ngồi thưởng rượu trong một căn phòng riêng biệt trên tầng ba.

– Vâng! – Linh ngẩng lên nhìn.

Nhìn từ phía cô chỉ thấy bóng lưng của anh ta, khuôn mặt thì bị tán cây ở ngoài cửa che mất. Tuy rằng không rõ tình huống trên đó nhưng có vẻ như anh ta ngồi một mình, trong phòng không lấy một bóng dáng người. Có lẽ là đợi bạn hoặc là đến một mình!

– Anh đố em mời rượu anh ta! – Trung thách thức.

Mọi người vì câu nói này mà giật mình ngơ ngác trong giây lát. Mời rượu nam nhân kia?

– Anh Trung, anh sao vậy, sao lại đưa ra thách thức như thế? – Khánh Ly giật mình đứng thẳng người hỏi, giọng nói kinh ngạc lại có chút nôn nóng.

– Trung, cậu say rồi, đừng ăn nói lung tung nữa! – Nam vội ngăn, thế này cũng là say quá rồi, đến nói cái gì cũng không suy nghĩ.

– Không! Mình chưa say. – Trung phủ định, thanh âm hơi khàn khàn. Tuy giống như nói lời của ma men nhưng không hiểu sao giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, khẳng định.

Hắn không có say, tư duy rất bình thường. Mời rượu chứ có phải giết người đâu mà mọi người căng thẳng vậy?

– Anh không say vậy mà lại đưa ra thách thức kì quặc vậy? Anh bị điên à? – Khánh Ly trừng mắt nhìn Trung. Trong lòng thầm có chút phẫn nộ.

Mời rượu một kẻ không biết? Còn chẳng biết hắn ta có phải một tên biên thái tâm lý không bình thường không. Nhỡ đâu Linh bị hắn sàm sỡ thì sao? Càng nghĩ Ly càng thấy yêu cầu vô lý. Tức muốn giơ chân đạp con ma men kia một cái.

Người ở đây đều là kẻ trưởng thành, nếu bình thường chuyện này coi như không có gì đặc biệt. Có người còn thách thức ôm, hôn một người cơ mà. Mời rượu chẳng qua chỉ là cụng ly một cái sau đó ly ai người đó uống. Cũng chẳng mất chút thịt nào. Nhưng mà khó một cái trường hợp của Linh có hơi đặc biệt nên tình huống này có chút không hay lắm.

– Khánh Ly, đừng nóng. – Linh kéo tay Ly ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi.

Tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng vì đây là tiệc sinh nhật của anh Phong, cô không thể cùng một người say tranh chấp dẫn đến chuyện không vui được.

– Nhưng… – Ly định nói nhưng bị Linh ngăn không cho nói nên cô đành im lặng.

Hoàng đế không vội nhưng Thái giám đã vội. Hậm hực nhíu mày nhìn tên say rượu đang say không biết trời đất ở trước mặt. Giờ cô mới phát hiện bộ dạng này có bao nhiêu đang ghét thì có bấy nhiêu.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT