– Anh thả em xuống trước cửa hàng Y là được rồi! – Linh nhìn phía trước nói.
Cửa hàng Y là một địa điểm rất dễ nhận thấy. Bởi vì làm ăn tốt nên mặt tiền của cửa hàng khá to, thậm chí còn có chỗ đỗ xe lưu động tạm thời. Trước đây Linh cũng hay thường đến đây mua cháo, chủ yếu là món cháo ở đây rất nổi tiếng.
Hữu Minh nghe vậy gật đầu đáp một tiếng, đánh tay lái chậm rãi tấp vào bên vệ đường. Tốc độ xe chầm chậm hạ xuống.
– Anh thả em xuống vệ đường cũng được. – Linh chỉ vào cửa hàng bên đường và nói.
Tay cũng thuận tiện cởi bỏ dây an toàn.
– Đợi chút, anh đi cùng em! – Thấy bãi đỗ xe lưu động phía trước mặt Hữu Minh nghiêng đầu nhìn cô nói.
– A? Không cần đâu. Em đi một mình cũng được mà. – Linh kinh ngạc nói.
– Không có gì, hôm nay anh rảnh rỗi, muốn đi cùng em. – Anh nhìn cô mỉm cười nói.
Chỉ là ánh mắt kia rõ ràng là không cho phép cô được từ chối.
– Vâng! – Linh đành bất đắc dĩ đáp lời.
Vốn là không có chuyện gì, cô chỉ vào mua cháo hạt sen, sẽ rất nhanh đi ra. Nhưng nếu anh muốn đi thì cô cũng không ngại.
Dứt lời thì mở cửa xe đứng đợi bên vệ đường. Dưới tán cây bị gió thổi, lá cây bay rào rạt xuống dưới.
– Đợi anh mấy phút nhé. – Trước khi Linh đóng cửa, anh nói thêm một câu.
– Vâng. – Linh mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.
Hữu Minh thông qua kính trước ô tô đối với cô vẫy tay sau đó đánh tay lai đi đến bãi đỗ xe lưu động phía đối diện.
Linh đứng nhìn chiếc xe đi vào bãi đỗ, bên tai nghe thấy tiếng bước chân theo thói quan nghiêng đầu sang nhìn, ánh mắt bắt gặp hình ảnh quen thuộc.
Khuôn mặt đó, biểu tình đó thực sự rất quen thuộc.
Duy Long, đã lâu rồi cô chưa gặp anh.
Trong lúc nhất thời, Linh nhìn người nọ chăm chú nhưng có vẻ như anh không mấy để ý xung quanh nên không nhận ra cô. Duy Long vốn vậy, đó cũng là thói quen của anh: lúc đi trên đường rất ít khi để ý xung quanh. Cũng có lần cô trách anh là sao không nghe cô gọi khi đi trên đường, anh mỉm cười gãi đầu nói: “Do thói quen không đổi được.”
Lúc này Duy Long đang nói chuyện với một người, biểu tình thập phần thả lỏng như đối với người quen biết từ lâu. Là một cô gái, dáng bộ thực xinh đẹp. Mái tóc dài quá vai, đen nhanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế, đường nét nhu hòa toát lên vẻ thành thục cùng trầm ổn. Tuy rằng mặc áo len cùng quần bò đơn giản nhưng khí chất thong dong khiến người khác ấn tượng.
Linh hé miệng thở dốc. Chỉ thấy Duy Long mở cửa phụ xe để người kia đi vào, trong quá trình đó một tay còn đặt trên trần xe như đề phòng người nọ cụng đầu vào đó. Bộ dạng săn sóc này rất tự nhiên giống như đã làm rất nhiều lần. Trước đo Linh cũng đi với Duy Long vài lần, không nhiều vì thời gian của anh thực bận rộn. Mỗi lần như thế đều là đến cổng trường đón cô, lúc đo Linh da mặt mỏng nên đi vào xe cũng vội vội vàng vàng. Cả quá trình chưa hề thấy Duy Long có một điểm săn sóc cô như với người nọ. Lúc nhất thời Linh như thất hồn lạc phách, mọi chuyện đã qua như những thước phim quay chậm. Có nhiều cái tưởng rằng tốt đẹp những thực chất chẳng nửa phần xinh đẹp như chính mình nghĩ.
Cửa xe đóng lại, tiếng khởi động xe vang lên nhè nhẹ. Chiếc xe Honda màu trắng sáng lạnh nhạt lướt qua cô nhẹ nhàng như một cơn gió.
Linh khẽ run lên, ánh mắt nhìn theo chiếc xe chỉ thấy nó đi vào một cái gara của nhà hàng cách cửa hàng Y một tiệm tạp hóa. Vô thức, cô nhấc chân chậm rãi đi theo.
Trong gara không có quá nhiều xe nhưng đa phần đều thuộc xe Honda. Linh đối với xe của Duy Long khá quen thuộc nên chẳng mấy chốc đã tìm được cũng nhìn thấy cửa thang máy vừa vặn đóng lại, phía bên trong mơ hồ thấy hai bóng người cùng màu áo len. Con số trên thang máy hiện lên là tầng năm.
Tầng năm là khu nhà hàng cao cấp. Các món ăn ở đây thường rơi vào hàng triệu đồng là ít.
Mở cửa thang máy bên cạnh, đầu ngón tay run run ấn phím năm. Ánh mắt Linh nhìn chằm chằm con số hiển thị đi qua các tầng, trong lòng đột nhiên cảm thấy mông lung. Cô rốt cuộc vì sao đi theo bọn họ? Chính mình muốn nhìn thấy cái gì? Chứng minh cái gì?
Nếu giả sử chuyện đó là thật thì cô sẽ phải đối mặt như thế nào? Tức giận nói lời chia tay hay là lặng lẽ rời đi?
Những suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn không ngừng thành một mỡ hỗn độn không rõ đầu mối.
“Tinh”
Thang máy đến tầng năm.
Linh hít sâu một hơi, chậm rãi đi ra. Mặc kệ là chuyện gì, cô cũng muốn tự mình nhìn một phen cũng có lẽ biết được lòng mình muốn gì lúc này.
Tầng này hiện tại khá vắng, có vài người thưa thớt. Đa số là cặp đôi, có số ít là đi một mình hoặc là đang chờ người. Bất quá, Linh cũng không có tâm trạng nhìn ngó xung quanh, ánh mắt rất nhanh liếc nhìn xung quanh thấy được hai người kia. Bọn họ ngồi kế bên cửa sổ. Cửa sổ trong phòng đều buông rèm sát đất, phía bên cạnh có một chậu cây cảnh cao lớn. Kế bên chậu cây cảnh có một bàn để trống, Linh suy nghĩ trong giây lát sau đó tỏ vẻ tự nhiên đi tới.
Phục vụ rất nhanh đưa menu lên, Linh nói rằng đợi bạn, một lát hãy đưa menu. Phục vụ cười lịch sự, không tỏ thái độ gì khác. Ánh mắt Linh nhìn sáng bên đối diện, xuyên qua tán lá có thể nhìn thấy hai người kia.
Cô gái nghiêng người về phía Duy Long, cả hai giống như chụm đầu nhìn menu mà thảo luận. Người kia chỉ vào menu nói gì đó thú vị khiến anh bật cười. Hai người bộ dạng thân thiết thật giống một đôi đã quen nhau từ lâu. Ngay từ động tác thân mật giống như chỉnh sửa cổ áo hay cài tóc mai đều giống như đã làm rất nhiều lần. Nếu không phải anh em thân thiết thì chỉ có thể là giống như một cặp đang yêu nhau.
Nhưng mà…
Ngón tay Linh hơi co lại hướng vào lòng bàn tay.
Duy Long từng nói qua anh là con một, không có anh chị em thân thích bởi họ hàng đều không thuộc cùng thành phố này.
– Anh Long. – Cô gái khẽ gọi, giọng điệu thân mật.
Linh nhận ra giọng nói này có chút quen thuộc. Là lúc cô gọi điện cho anh vài hôm trước, cô ấy đã nghe máy.
Lẽ nào là đồng nghiệp? Nhưng đồng nghiệp sẽ cùng làm hành động thân mật giống như người yêu sao?
Duy Long mỉm cười đáp lời.
– Lát ba mẹ em tới, anh nhớ…
Tuy rằng cô gái không nói hết nhưng có lẽ Duy Long đều hiểu cô muốn nói gì nên ứng thanh đáp lời một tiếng.
Khuỷu tay đặt lên mặt bạn chẳng may đụng vào menu khiến nó rơi trên mặt đất. Cả hai cùng lúc đầu xuống bàn để nhặt. Đầu ngón tay hai người chạm nhau, cô gái vội rụt lại, đúng lúc ngẩng mặt thì thật tình cờ cũng là lúc Duy Long cúi xuống. Thành ra hai môi chạm nhau.
Linh chợt kinh hộ một tiếng thật khẽ.
Nước mắt trong hốc mắt không kiểm soát được chảy xuống. Cô bụm mặt cúi đầu. Trước mắt càng thêm mông lung một mảng.
Cô đứng dậy loạng choạng rời đi. Trong lòng bây giờ chỉ muốn thực nhanh rời khỏi đây.
Bất cẩn va vào phục vụ khiến khay đựng rượu trên tay phục vụ nghiêng đổ xuống sàn.
– Choang!- Thanh âm đổ vỡ vang lên khắp phòng.
Cả tầng lầu tựa như yên tĩnh lại. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía vang lên thanh âm.
Linh cũng bị ngã xuống sàn, rượu vang đỏ dính một ít trên quần áo cô. Phục vụ có chút luống cuống không kịp phản ứng. Ánh mắt Linh nhìn chằm chằm chăm chú mảnh vỡ trước mặt cùng rượu đỏ tươi rơi trên sàn nhà. Trong đầu chỉ một suy nghĩ “Vỡ rồi. Rốt cuộc cũng tan vỡ rồi.”
Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện đôi giày da màu đen. Giày bóng loáng, đường may vô cùng tỷ mỉ cùng xinh đẹp như đối lập hoàn toàn với mớ hỗn độn ngay dưới chân anh. Ánh mắt Linh chậm rãi men theo quần âu của người nọ nhìn lên, phát hiện ra người đứng trước mặt cô thực quen thuộc. Quen đến mức chỉ cần nhìn đến anh cô bỗng nhiên muốn khóc, muốn nói cho anh những ủy khuất cùng khó chịu trong lòng.
– Em có sao không Linh? – Anh nhẹ nhàng nói.
Linh đưa ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, chỉ thấy bao nhiêu ánh mắt cùng bao nhiêu cảm xúc nhìn về phía mình.
Cô mím môi nhìn anh. Nước mắt vẫn chảy dài hai bên má.
Hữu Minh đau lòng nói:
– Đừng khóc, anh đỡ em dậy!
Đầu ngón tay anh vừa mới chạm vào áo cô thì Linh đột nhiên lùi lại, mê man nhìn anh. Không để anh kịp phản ứng đã vụt đứng dậy chạy đi.
Hữu Minh muốn đuổi theo nhưng bị phục vụ kia kéo lại. Trong lòng phục vụ cũng thực sốt ruột, chai rượu vang đỏ kia còn gần bằng tiền lương của anh, không thể vô duyên vô cớ bị đền oan được.
– Khách nhân, chai rượu kia…
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!