Sau khi hai người ăn bữa sáng xong thì Thế Anh lấy xe chở Linh đến shop. Đó là một Shop may mặc cách căn hộ của hai anh em không xa, chỉ khoảng mười lăm đến hai mươi phút là tới nơi.
Shop này ngoài mặt đường nên ban đầu giá cả thuê quá đăt, về sau anh hai tình cờ giúp người chủ nhà một chuyện hệ trọng, chủ nhà lại muốn chuyển về quê nên căn nhà này đổi chủ với cái giá khá ưu đãi. Kinh doanh của cửa hàng khá ổn. Một phần là vì khách hàng có thể đến xin tư vấn, sau đó chọn kiểu mẫu mã. Phần còn lại là do khu vực này rất chỉ có cửa hàng bán quần áo sẵn nhưng cũng không nhiều nên mới kinh doanh ở đây mới có thể trụ vững.
– Ông chủ, cô Kim vừa gọi điện hỏi bộ váy cô ấy đặt tuần trước đã có chưa ạ! – Thế Anh vừa vào cửa thì một nhân viên đã tìm đến nói chuyện.
– Cô Kim? – Thế Anh thoáng nghĩ qua – À! Nói với cô ấy chiều mai có thể lấy.
– Dạ vâng! – Nhân viên kia xoay người đi gọi điện thoại.
– Diệu, em theo anh lên phòng lấy thiết kế đưa cho bên nhà may để người ta làm. Có mẫu thiết kế này phải chú ý hoa văn… – Anh vừa nói cùng nữ nhân viên tên Diệu đi lên lầu hai.
Căn nhà này có hai tầng. Tầng dưới để bán hàng. Tầng trên chia làm ba phòng, một phòng nghỉ ngơi của Thế Anh, một phòng nghỉ ngơi của nhân viên còn phòng kia là nơi làm việc cũng để chưng hàng mẫu do Thế Anh thiết kế. Thỉnh thoảng có vài trường hợp khách cần gấp có thể tư vấn chọn một bộ trong tủ hàng mẫu.
Đây không phải lần đầu tiên Linh đến shop nên không cần Thế Anh nhắc cô cũng có thể tự do hoạt động. Thêm nữa mọi người đều biết cô là em gái ông chủ nên ít nhiều cùng cô rất thân thuộc, quan hệ cũng không tồi.
Ngọc Linh nhìn xung quanh shop. Trong shop chỉ có ba nhân viên, bao gồm một quản lý và hai nhân viên. Công việc của anh hai cô chủ yếu là thiết kế rồi đưa mẫu mã cho một nhà may mà họ hợp đồng để họ làm cho. Nhân viên chủ yếu là tiếp khách, quản lý đồ trong shop, liên hệ với bên nhà may. Trước đó mới mở cửa, không có điều kiện thuê người làm, anh cô vì thế mà bận rộn suốt, cả ngày còn chẳng thể về nhà. Linh còn phải nấu cơm sau đó đem đến cửa hàng cho anh.
Thời gian của Thế Anh phần lớn là ngâm mình trong phòng để vẽ các mẫu mà khách hàng yêu cầu. Các thiết kế của anh ấy chủ yếu là các thiết kế bình dân, giản dị, hợp với túi tiền của nhiều người nên trong shop khá có nhiều khách đặt hàng. Tuy nhiên bán hàng ở shop mà chỉ hướng về một luồng khách thì không thể duy trì sinh ý. Thế Anh đương nhiên biết điều này nên mới có tủ hàng mẫu kia. Các thiết kế trong đó phần lớn là hướng đến nhóm khách hàng thứ hai, không phải là quá nhiều nhưng chỉ cần bán một mẫu thiết kế là có thể sánh ngang với thu nhập nửa tháng, thậm chí là một tháng của shop.
Linh vòng vòng quan sát một hồi, thỉnh thoảng sẽ phụ giúp anh chị trong shop làm việc để lấy kinh nhiệm. Một chốc chỗ này lại một chốc chỗ kia, thời gian như vậy cũng rất nhanh trôi qua.
– Cạch! – Âm thanh cửa kính va vào nhau.
– Xin chào quý khách, quý khách muốn mua gì ạ? – Tiếp theo là tiếng chào của nhân viên phục vụ.
Đúng lúc đang cùng chị nhân viên sắp xếp đồ trong shop, tầm mắt nhìn ra cửa Linh rất nhanh phát hiện bóng dáng quen thuộc.
– Anh Phong? – Linh bỏ đồ trên tay đi tới mỉm cười chào hỏi anh – Sao anh lại tới đây? Đặt quần áo?
– Linh! – Phong nở nụ cười ôn hòa quen thuộc – Anh đến may quần áo! Gặp được em thật là tình cờ! Hôm nay không phải đến trường?
– Vâng, nay em được nghỉ. Anh đến đặt quần áo sao? Đùa em à? – Linh mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt còn tỏ ra không tin.
– Sao em lại nghĩ vậy? Lẽ nào ở đây anh không được chào đón? – Tuy là nói vậy nhưng tuyệt nhiên cũng chỉ là nói đùa, giọng điệu đùa giỡn rất rõ ràng.
– Ý em không phải như thế. – Linh cười ha ha nói – Em còn mừng không kịp đây nè!
Tuy nói vậy nhưng trong Linh vẫn thực bất ngờ, chủ yếu là vì cô biết Bùi gia có cửa hàng chuyên may mặc quần áo riêng biệt. Mỗi lần có tiệc hay là đi xã giao thì đều gọi người đến lấy kích cỡ, chọn mẫu quần áo. Đến đúng giờ sẽ có người gửi đồ đến, chẳng mất chút thời gian nào. Chuyện Phong đến đây mua đồ thực sự khiến cô bất ngờ không nhẹ.
– Em đang châm chọc anh sao? Anh đến để đặt may quần áo thật mà! – Vẻ mặt của Phong hiện rõ sự bất đắc dĩ.
– Em nào đâu có dám. Em chỉ đùa thôi, anh đừng giận. Có anh mua hàng thì thể nào shop của em cũng đắt hàng, em mong còn không kịp nữa là đuổi đi.
– Phù! Anh còn tưởng là em đang muốn đuổi anh cơ đấy. Anh định đặt may mấy thứ cho mẹ anh nhưng không biết nên chọn như thế nào, đành tới đây nhờ em tư vấn chọn. Nghe nói anh em là người trong nghề, thiết kế rất có tiếng.
Mấy câu “thiết kế rất có tiếng” Linh cũng chỉ nghe xong rồi cười chứ không phụ họa hay phủ nhận khiêm tốn. Dù sao cũng chỉ là lời khách sáo xã giao bình thường, cô đương nhiên sẽ không cho rằng nó là thật. Mà đã không thật thì cũng không nên bàn đến quá nhiều, tránh cho hai bên lúng túng.
– Sắp tới sinh nhật mẹ anh sao? – Linh thuận miệng hỏi.
Thật ra cô khá rõ chuyện này, dù sao Ly cũng là bạn thân cô. Hai người không dưới mười lần cùng nhau đi chọn mua quà sinh nhật nên rất có ấn tượng với mấy ngày này.
– Ừ! – Phong nhẹ gật đầu, ánh mắt không tiếng động đánh giá không gian bên trong shop.
Là một nơi không tồi cũng có không ít khách hàng. Đồng thời còn thấy được nhân viên đang tư vấn cho khách hàng, xem ra cũng không chỉ là làm công chọn bừa.
– Mẹ anh có màu yêu thích nào không?
– Anh nghĩ là màu trắng, màu tím, vì anh thường thấy mẹ hay mặc những bộ quần áo như thế.
– Ừm, vậy thì em biết rồi, những màu ấy thường tôn lên nét đẹp cao sang, quý phái và lịch lãm, trong số những màu ấy thì có lẽ màu tím là lựa chọn tốt nhất. Vậy thì em nghĩ anh phải nhờ sự giúp đỡ của anh hai em rồi, anh ấy khá rành về những bộ quần áo như thế. À! Em có thể giới thiệu cho anh vài mẫu mã trong thiết kế của anh ấy, đi theo em. – Linh dẫn Phong lên tầng.
Không biết anh cô đi đâu, lúc Linh mở cửa phòng treo đồ cũng không gặp anh nên đành đem Phong đi xem mấy mẫu hàng sẵn, nếu anh không ưng ý thì có thể đợi anh hai về là vừa.
Gian phòng này so với hai gian còn lại rộng hơn nhiều, hơn nữa còn được lắp đèn cùng hệ thống lọc khi chuyên dụng. Trong phòng trưng bày rất nhiều ma nơ canh cùng các móc treo quần áo. Màu sắc cùng kiểu dáng trang phục ở đây rất phong phú. Đương nhiên cũng vì thế mà phù hợp với nhiều lứa tuổi có các phong cách khác nhau. Linh dẫn Phong đi xem khá nhiều mẫu hàng có màu sắc cùng phong cách phù hợp với sở thích của Bùi phu nhân.
– Là do anh hai em thiết kế hết sao? – Phong nhìn các thiết kế, kinh ngạc nói.
– Vâng! – Linh cười đáp.
Tâm trí vẫn đang đặt ở trên mấy giá áo thầm phân vân không biết nên chọn cái nào mới hợp.
– Mấy mẫu thiết kế này rất đặc biệt! – Phong mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô nói. Ánh mắt lúc nhìn sang bất giác thất thần trong giây lát, vô thức anh đưa tay nhẹ vuốt tóc cô.
Bộ dạng chăm chú của cô lúc này rất xinh đẹp, Phong nhìn mà không nhịn được muốn thân cận với cô hơn chút. Linh vốn đang chìm trong suy nghĩ bị động tác này của anh làm cho thần trí hồi phục trở lại. Đầu theo phản xạ có chút hơi muốn né đi. Cô không quen bị người khác, ngoại trừ anh hai mình, chạm hay vuốt tóc. Cảm thấy rất kì, đó chỉ là cử chỉ giữa những người thân quen với nhau có thể làm.
– Cạnh! – Vừa hay lúc này cánh cửa được ai đó mở ra.
– Linh, em đang làm gì đấy? – Thế Anh bước vào, trên tay cầm khay đựng cốc uống nước, lúc nhìn đến người thứ hai trong phòng có chút giật mình kinh ngạc – Phong?
– Anh hai, anh vừa đi đâu thế? Lúc em lên tìm cũng thấy anh ở phòng. – Linh chạy về phía Thế Anh và nói.
Lòng bàn tay bỗng chốc thấy trống rỗng. Phong cúi đầu tựa như đang lâm vào suy nghĩ, ngón trỏ chậm rãi di chuyển lướt qua các đầu ngón tay khác trong cùng bàn tay. Suy nghĩ không lâu, chỉ trong giây lát, anh rất nhanh hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Thế Anh khẽ gật đầu một cái, biểu thị như lời chào.
– Em quên mất, anh Phong muốn nhờ anh hai giúp đó. Mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ anh ấy nên anh ấy muốn đặt may quần áo.
– Tôi muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ nhưng không rành chuyện này lắm nên đành làm phiền hai anh em.
– Nếu có thể, tôi sẽ giúp. – Thế Anh cười đáp.
Lời nói hay cử chỉ đều rất lịch thiếp, bất quá lại có chút xa lạ.
Không thể không nói hai người khá xa lạ với nhau. Số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa lần nào cũng vội, có đôi khi chỉ kịp chào nhau rồi đi. Với lại tuy rằng cả hai đều thuộc kiểu ôn hòa, lịch sự nhưng trong giao tiếp vô hình chung đều có một điểm giống nhau là không tìm được chuyện để nói. Lĩnh vực kinh doanh không giống, môi trường sống không giống, thật khó có cùng đề tài giao lưu.
Nhất thời trong phòng có phần yên tĩnh. Cả ba đều có chút lúng túng, không biết nói gì. Thấy vậy, Linh đành cố gắng tìm chuyện để nói tránh làm cho không khí trở nên gượng gạo hơn.
– Anh Phong, chẳng phải anh muốn nhờ anh em tư vấn sao. Anh thử miêu tả cho anh ấy xem, anh em nói về mảng này nắm bắt ý tưởng nhanh lắm.
– À! Tôi muốn tìm một bộ trang phục thường dùng khi đi tiệc, phong cách theo kiểu lịch sự, trang nhã, quý phái.
– Phong cách lịch sự, trang nhã? – Có phải giống như thế này?
Thế Anh lấy xuống một bộ trang phục từ trên giàn treo. Bộ y phục này tổng thể màu đen ánh tím. Váy bên trong thuộc kiểu xẻ ngực, tuy có áo khoác cổ lông bên ngoài vừa để che vừa làm nổi bật những phần xẻ này vẫn rất rõ ràng.
– Có thể đổi cổ áo hay không?
Linh thấy hai người thuận lợi trao đổi cũng không làm phiền mà đi xuống tầng dưới.
Thời gian không lâu lắm, khoảng ba mươi phút đã thấy hai người từ trên đi xuống. Xem ra đã tìm thiết kế phù hợp.
– Chuyện còn lại đều nhờ vào anh.
– Tôi sẽ cố hết sức! – Thế Anh gật đầu nói, sau đó cũng không quên hỏi thời gian cụ thể.
Phong nói ra ngày tổ chức tiệc đồng thời nói anh sẽ đến lấy đồ trước một ngày.
Hai người đi xuống thấy Linh đang ngồi trên ghế xoay cười tủm tỉm nhìn họ. Thế Anh đi đến xoa đầu cô nhẹ hỏi:
– Đói chưa? Anh đi nấu cơm.
Trong phòng nghỉ của Thế Anh trên lầu có một khu bếp chuyên dụng, không phải nhiều dụng cụ nhưng với bữa cơm bình thường vẫn có xử lý muộn.
Phong nâng tay nhìn đồng hồ. Kim giờ chỉ qua con số mười một một chút, đã là mười một giờ ba lăm phút. Ánh mắt anh nhìn qua shop phát hiện chỉ còn một nhân viên, xem ra hai người kia đã đi ăn cơm, người còn lại thay ca cho họ hoặc là đã đi ăn rồi trở về.
– Đã muộn rồi! Làm phiền hai em một thời gian dài như vậy thật không phải. Hay là trưa nay tôi mời hai người một bữa?
– Không cần đâu! – Thế Anh lắc đầu đáp – Dù sao anh cũng là khách hàng, shop của chúng tôi thường phục vụ qua giờ trưa là bình thường. Anh không cần phải áy náy chuyện này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!