Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, Lâm Thanh Nhạc vì muốn chăm sóc cho Vu Đình Đình mà theo cô ấy ngồi ở ghế sau. Được một lát, cô mới nhận ra cô căn bản không cần phải chăm sóc cho cô ấy mà phải nhanh chóng chặn miệng Vu Đình Đình lại.
“Hứa Đinh Bạch, may là hôm nay cậu tới nhanh! Bằng không thì Thanh Nhạc nhà tôi phải tặng cho Úc Gia Hữu đem đi rồi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Này...”
“Thanh Nhạc! Tớ cam đoan hiện tại Úc Gia Hữu vẫn còn độc thân, cậu ta vẫn còn thích cậu đó.”
Hứa Đinh Bạch nhìn hai người qua kính chiếu hậu: “Vẫn còn thích?”
Vu Đình Đình: “Đúng, đúng, cậu không biết đâu, Úc Gia Hữu thích Thanh Nhạc từ hồi cấp ba, còn đối xử với cậu ấy rất tốt nữa.”
Lâm Thanh Nhạc duỗi tay muốn bịt miệng Vu Đình Đình lại, cô ấy nhanh chóng né đầu ra, nói tiếp: “Cái này có gì mà không được nói, tớ phải cho cậu ta biết giá thị trường của cậu! Hứa Đinh Bạch, tôi nói cho cậu biết, Thanh Nhạc nhà tôi có không ít người theo đuổi, loại như Úc Gia Hữu còn có không ít, cậu cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi!”
Lâm Thanh Nhạc nghe xong thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống: “Cậu mà lắm miệng nữa có tin bây giờ tớ ném cậu ra khỏi xe không!”
Lâm Thanh Nhạc đột nhiên cao giọng làm Vu Đình Đình lúng túng: “Đừng nóng giận mà... Không nói, tớ không nói nữa được chưa, tớ ngủ, khi nào tới thì gọi tớ!”
Lâm Thanh Nhạc liếc mắt trừng cô ấy, thở phì phò nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Hứa Đinh Bạch qua kính chiếu hậu thấy cô căng mặt thì cười nhẹ.
Hai mươi phút sau, xe từ từ dừng lại trước cửa tiểu khu nhà Vu Đình Đình, Lâm Thanh Nhạc dìu Vu Đình Đình xuống, cẩn thận dẫn cô ấy về nhà.
Chờ đảm bảo trong nhà có người chăm sóc cô ấy, cô mới yên tâm bước ra khỏi cửa tiểu khu.
Sắp tới cửa ải cuối năm, trời càng trở lạnh, sau trận tuyết rơi buổi sáng, mặt đất đã tích được một lớp dày trắng xóa, Lâm Thanh Nhạc đút tay vào túi, chậm rãi đi về phía Hứa Đinh Bạch đỗ xe.
Rất xa, hình như anh đang đứng cạnh xe.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng giữa trời tuyết trắng vô cùng nổi bật. Anh vẫn đứng đó, chẳng làm gì cả, cứ bất động nhìn về hướng cô đang đi tới.
Bàn tay trong túi của Lâm Thanh Nhạc vô thức siết chặt, nhớ tới những lời Vu Đình Đình nói, cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại không kiềm chế được mà nhớ tới câu bạn gái anh vừa nói trên xe.
Câu này... nghe ra cũng không tệ.
“Đưa đến nhà rồi à?” Lâm Thanh Nhạc vừa đi tới đã nghe thấy anh hỏi.
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt đáp: “Ừm, mẹ cậu ấy ra đón rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Hứa Đinh Bạch giúp cô mở cửa xe, “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Lại một lần nữa ngồi vào trong xe, Hứa Đinh Bạch đắp chăn lên đùi cô.
Nhờ chăn và điều hòa trong xe, khí lạnh quanh người cũng dần bị bài trừ. Cô nhìn Hứa Đinh Bạch, nhớ lại lúc nãy sao anh không đợi trong xe, bên ngoài trời vẫn còn lạnh buốt...
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Hứa Đinh Bạch quay sang hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Thanh Nhạc: “Không, không có gì, tớ chỉ muốn hỏi sao cậu lại lái xe tới đây?”
Hứa Đinh Bạch: “Nhất thời quyết định, bây giờ không còn vé tàu cao tốc, đành phải lái xe tới.”
“Vậy khi nào cậu trở về?”
Hứa Đinh Bạch: “Tôi vừa mới tới mà cậu đã muốn tôi đi?”
Lâm Thanh Nhạc ngây người: “Tớ có nói thế đâu?”
Hứa Đinh Bạch: “Khi nào đi thì nói sau, bây giờ tôi không vội.”
Sắp tới đêm trừ tịch, mọi người ai cũng vội vàng trở về quê ăn tết cùng gia đình, chỉ có anh là không vội vã đi đâu.
Bởi vì anh đã không còn một mái nhà chân chính.
Cô nghĩ tới đây, trầm mặc không nói.
“Cùng tôi đi gặp một người.” Hứa Đinh Bạch vừa khởi động xe vừa nói.
“Ai vậy?”
“Đi rồi cậu sẽ biết.”
Hứa Đinh Bạch điều khiển xe tới giao lộ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay tức khắc biết được anh định đi gặp ai.
Đường Nhạc Tiềm so với trước không mấy thay đổi, cô vừa xuống xe, nhìn con hẻm nhỏ quen thuộc trước mặt cảm giác như cách một thế hệ.
Ngày trước, mỗi tuần cô nhất định sẽ tới nơi này ít nhất một lần, nơi đó có một người đàn ông trung niên bán bún, sau đó mỗi lần tới cô đều đứng đó chờ một người thiếu niên mãi không thấy.
“Đi thôi, bà Khương đang chờ ở nhà.”
Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại, dường như nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trong đáy mắt của thiếu niên năm xưa, từ từ đi về phía cô.
“Sao lại ngẩn người?” Anh hỏi.
Lâm Thanh Nhạc bỗng cảm thấy đầu mũi có chút ê ẩm, cô hít vào một hơi, cố gắng nén cảm giác quái dị kia xuống: “Không có gì, tớ chỉ nhớ đã lâu rồi chưa đi qua con đường này.”
Hứa Đinh Bạch: “Cũng không thay đổi mấy.”
“Ừm.”
Hai người sóng vai đi vào bên trong, con hẻm sâu hút uốn lượn, nhưng con đường này lại đặc biệt in rõ trong tâm trí cả hai, cho dù đã qua bao nhiêu năm, bọn họ vẫn đi tới được tầng một quen thuộc.
“Trừ bên ngoài đã được sửa chữa, nơi này gần như không có thay đổi gì.” Vừa lên lầu thì Lâm Thanh Nhạc mở miệng nói.
“Ngoại trừ con đường, tôi không biết có cái gì thay đổi.”
“Đương nhiên rồi, cậu đâu nhìn thấy hình dáng lúc trước của nó.”
Hứa Đinh Bạch: “Vậy sau này cậu có rảnh không, đưa tôi đi dạo nhé?”
“Đi dạo nơi này còn cần tớ dẫn sao.”
“Ừ, bằng không tôi cũng không biết nơi nào với nơi nào.”
“Nhưng mà...” Vừa nói, Lâm Thanh Nhạc nhìn đồ vật anh cầm trên tay, “Aiz, cậu mua cho bà Khương cái này bao giờ vậy?”
“Hôm qua.”
“May là cậu mua, nếu không cứ bất ngờ mà tới đây, tớ lại chẳng mang gì.”
“Không có gì, của tôi cũng là của cậu.”
“...”
Hai người vừa đi vừa nói, cũng tới trước cửa nhà của bà Khương.
Hứa Đinh Bạch gõ cửa, nhanh chóng có người ra mở.
“Tiểu Bạch! Tới rồi à, mau vào đi.” Bà Khương là người dễ kích động, chờ lúc nhìn thấy phía sau Hứa Đinh Bạch có một cô gái nhỏ, bà sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng nhớ ra, “Cháu là Thanh Nhạc đúng không?”
Lâm Thanh Nhạc kinh ngạc: “Bà Khương, bà còn nhớ rõ cháu sao?”
“Đương nhiên, Tiểu Bạch, sao cháu không nói Thanh Nhạc sẽ đến?”
Hứa Đinh Bạch: “Muốn tạo bất ngờ cho bà.”
Bà Khương cười rất vui vẻ: “Được được, bà rất bất ngờ, mau đi vào đi.”
Hứa Đinh Bạch cầm theo đồ trong tay vào phòng khách nhỏ, bà Khương vội nói, “Cháu tới là tốt rồi, còn mang nhiều đồ tới đây làm gì.”
“Không có gì đâu ạ, đều là đồ ngày thường bà hay dùng đến.”
Bà Khương kéo tay anh: “Aiz, mấy năm nay cháu đã cho bà rất nhiều rồi, sao bà có thể không biết xấu hổ làm cháu tiêu pha nhiều hơn chứ.”
“Chỉ là chuyện nhỏ, bà đừng nghĩ nhiều.”
Bà Khương vừa cảm động vừa vui vẻ, “Vậy hai cháu ngồi đi, bà đi làm cho các cháu ít đồ ăn.”
Lâm Thanh Nhạc vội đứng lên: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ.”
“Được rồi, vậy bà nấu mì cho hai đứa thôi.”
Bà Khương già rồi, đi đường có chút khó khăn, Lâm Thanh Nhạc ngượng ngùng sợ làm phiền bà, vội nhìn về phía Hứa Đinh Bạch.
Hứa Đinh Bạch: “Cậu ngồi đi, tôi đi xem.”
“Được.”
Hứa Đinh Bạch đi theo vào phòng bếp, bà Khương thấy vậy hớn hở tươi cười.
“Đứa nhỏ Tiểu Bạch này, sợ bà mệt sao? Bà không mệt, bây giờ thân thể bà rất tốt.” Bà Khương ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nhạc, tuy là oán trách, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Lâm Thanh Nhạc: “Cậu ấy ở bên trong ạ?”
Bà Khương: “Ừ, nó bảo sẽ nấu cho ba chúng ta, cháu xem các cháu đến nhà bà chơi, sao lại có thể tự nấu cơm.”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Không sao đâu bà, để cậu ấy làm đi, cậu ấy đến đây cũng coi như là nhà.”
Bà Khương buông tiếng thở dài: “Đúng vậy, mấy năm nay, mỗi năm Tiểu Bạch lại nhờ người đưa tiền cho bà, con trai bà ở bên ngoài còn mặc kệ bà, mà nó thì còn quan tâm bà có sống tốt không. Khoảng thời gian trước còn gọi điện thoại nói muốn đưa bà tới một căn nhà tốt hơn, bà đâu chịu, hơn nữa bà ở nơi này quen rồi...”
Lâm Thanh Nhạc nghe bà Khương nói, nhìn về phía phòng bếp.
Trong công ty rất nhiều người nói, Hứa Đinh Bạch khắc nghiệt lạnh nhạt, ngày thường cũng không qua lại với ai… Nhưng cô biết, thật ra anh cũng không phải như vậy.
“Thanh Nhạc, hôm nay ở chỗ này nhìn thấy cháu thật tốt.” Bà Khương nắm lấy tay cô, “Lúc trước Tiểu Bạch rất thích cháu, hai đứa có thể ở bên nhau, bà rất vui.”
Lâm Thanh Nhạc giật mình, mặt nóng lên: “Chúng cháu... không có ở bên nhau.”
“Ơ? Vẫn chưa ở bên nhau sao… Như vậy, là do bà nghĩ sớm rồi.” Bà Khương nhìn cô vài lần, nói: “Nhưng mà bà biết Tiểu Bạch thật sự rất thích cháu! Khoảng thời gian trước nó gọi điện thoại cho bà, nói tìm được cháu rồi, bà thấy trong giọng nói của nó rất vui.”
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nở nụ cười: “Thế ạ... Cháu cũng rất vui vẻ.”
“Hai đứa thật là, bà còn nhớ rõ hai đứa xảy ra chuyện gì. Năm ấy, buổi tối ngày đó ba nó mất, nó nhờ bà nói cho người khác hôm ấy cháu ở chỗ này của bà. Bà hỏi nó vì sao muốn làm vậy, nó nói trong lòng nó, cháu quan trọng hơn bất kì ai, nó không muốn cháu bị người khác chỉ trích, cũng không muốn cháu gặp phiền phức...” Bà Khương cảm thán nói, “Bà thấy, Tiểu Bạch cực kỳ thích cháu.”
Cửa phòng bếp đóng chặt, bên trong âm thanh nồi chén lấn át đi giọng nói của bà Khương. Lâm Thanh Nhạc lại nhìn về phía bóng lưng kia một lần nữa, chuyện quá khứ, bà Khương đều rõ ràng trước mắt, huống chi cô cũng là đương sự.
Cô chưa bao giờ quên.
“Bà nói vậy thôi, bà là sợ Tiểu Bạch ngượng ngùng không dám nói cho cháu.” Bà Khương nói tiếp, “Nhưng hai đứa còn trẻ, tự quyết định chuyện của mình cũng tốt, bà chỉ cảm thấy, hai đứa thật không dễ dàng.”
……
Không bao lâu sau, Hứa Đinh Bạch dùng nguyên liệu nấu ăn của bà Khương nấu ba bát mì.
Anh làm ăn cũng khá ngon.
Ăn xong, Hứa Đinh Bạch nói chuyện phiếm với bà Khương ở phòng khách, Lâm Thanh Nhạc ăn quá no rồi, trực tiếp đi đến ban công, đi đi lại lại để tiêu thực.
Tuyết lại bắt đầu rơi, cô vươn tay, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay. Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhưng khi rũ mắt nhìn xuống phía dưới tầng lầu, ý cười lập tức ngưng bặt.
Bà Khương ở dưới nhà của Hứa Đinh Bạch, cái ban công ở phía trên chính là ban công ở ngôi nhà mà anh từng sống.
Cũng là nơi mà đêm đó ba anh ngã xuống.
Lâm Thanh Nhạc thu hồi tay, ký ức đêm đó tràn về mãnh liệt trong trí não của cô.
Hôm đó cô bị dọa cho choáng váng, nhìn vết thương chồng chất trên người Hứa Đinh Bạch, lại nhìn người đàn ông lạnh lẽo không còn hơi thở.
“Đừng nhìn.”
Tầm mắt tối sầm, đôi mắt bị một bàn tay phủ lên.
Lâm Thanh Nhạc không quay đầu lại, cũng không nhúc nhích, để anh tùy ý che đi tầm mắt của mình.
Xung quanh yên tĩnh đến chỉ còn lại tiếng gió khẽ rít, cô nghe được anh nói: “Lâm Thanh Nhạc, đừng nhìn xuống.”
Cô mím chặt môi, có chút khó chịu. Hồi tưởng về đêm đó, cô vẫn luôn cảm thấy trời rất tối, anh nhất định còn hơn như vậy nữa.
Chuyện đó là chuyện mà bọn họ đều không muốn nói rõ, nhưng cũng là chuyện chỉ thuộc về hai người bọn họ.
“Được, tớ không nhìn.”
Hứa Đinh Bạch: “Cũng đừng nghĩ về việc này, về sau cũng đừng nghĩ.”
Giọng nói của anh thật dịu dàng khẽ thì thầm bên tai cô, Lâm Thanh Nhạc bắt lấy tay anh, quay lại muốn nhìn.
Cô cười nhìn anh: “Tớ không có nghĩ tới, chỉ là hôm nay tới nơi này mới… Được rồi, cậu yên tâm đi.”
Hứa Đinh Bạch ừ một tiếng: “Vậy cậu không lạnh hay sao còn đứng ở bên ngoài.”
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn sự quan tâm trong mắt anh, khủng hoảng và mê mang trong nháy mắt đã bị đẩy ra ngoài, giống như chỉ cần có anh ở bên, những việc đã qua cũng không làm cô thấy sợ hãi nữa.
Lâm Thanh Nhạc quấn chặt áo khoác: “À, có hơi lạnh.”
Hứa Đinh Bạch: “Vào trong thôi, chúng ta nên về rồi.”
“Được.”
Dọc theo đường từ nhà của bà Khương đi ra, Lâm Thanh Nhạc vẫn luôn trầm lặng.
Bởi vì thăm lại chốn xưa, hồi ức quá nhiều. Hứa Đinh Bạch không muốn để cô nhớ tới những chuyện không vui, cô cũng làm theo. Nhưng không nghĩ tới những cái đó, cô còn nhớ tới rất nhiều thứ khác, ví dụ như bọn họ cùng nhau ngồi ở trên sô pha xem phim, cùng nhau ăn đồ ăn cô làm... Còn có, trước cái chết của ba anh, anh đã bảo vệ cô như thế nào.
“Bà thấy Tiểu Bạch cực kỳ thích cháu.”
Câu nói của bà Khương vẫn như phảng phất bên tai.
Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nhìn đầu ngón tay, có thứ gì đó trong lòng đang từ từ lên men, trong tâm trí bắt đầu xao động.
Thật ra từ lúc Hứa Đinh Bạch thổ lộ tới nay, cũng đã có thứ nảy ra ở trong lòng cô.
Bà Khương nói, anh cực kỳ thích cô... Nhưng thật ra cô cảm thấy, từ nhỏ đến lớn, là cô cực kỳ thích anh mới đúng.
“Nhà cậu đi vào con đường này à?” Xe chạy đến gần nhà cô, Hứa Đinh Bạch hỏi.
Lâm Thanh Nhạc lấy lại tinh thần: “Cậu dừng ở đây là được.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Nhạc: “... Buổi tối cậu ở chỗ nào?”
Hứa Đinh Bạch: “Ở khách sạn.”
“Ồ.”
Lâm Thanh Nhạc mở cửa xe, chưa đợi người đi xuống, Hứa Đinh Bạch lại gọi cô, “Lâm Thanh Nhạc.”
“Hả?”
“Úc Gia Hữu, cậu vẫn luôn liên hệ với cậu ta sao?”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên anh lại hỏi cái này: “Bọn tớ? Không có.”
Hứa Đinh Bạch thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh tự mình thấy hối hận, anh cũng không biết vì sao đột nhiên lại hỏi câu này, có thể là do lời nói của Vu Đình Đình hôm nay đã tác động tới anh, cũng có thể là do Úc Gia Hữu làm anh cảm giác được mối đe dọa.
Trong lòng mơ hồ nhớ tới liền buộc miệng hỏi ra.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút thôi.” Hứa Đinh Bạch cười một cái, “Với lại Vu Đình Đình nói không sai, nếu tôi không cẩn thận, cậu sẽ bị người khác theo đuổi mất.”
Anh nói nửa vui nửa nghiêm túc, nhưng Lâm Thanh Nhạc nghe xong lại có chút khó chịu.
“Sẽ không.”
“Cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc xuống xe, nhưng sau khi cửa xe đóng lại, cô không đi, chỉ đứng ở ngoài cửa sổ xe.
Bà Khương có một câu nói rất đúng: Nhiều năm như vậy, hai người bọn họ đều không dễ dàng.
Thời niên thiếu không dễ dàng, chia tay không dễ dàng, gặp lại càng không dễ dàng.
Lâm Thanh Nhạc nhìn người trong xe, đột nhiên... Không muốn nhiều thứ không dễ dàng như vậy.
“Tớ sẽ không bị người khác theo đuổi.” Lâm Thanh Nhạc chậm rãi nói, “Bởi vì từ đầu đến cuối, người mà tớ thích không có ai khác ngoài cậu.”