Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa từng đi cùng con trai trên phố như thế này đâu…
Mà không đúng, nghiêm túc mà nói, lúc còn nhỏ cô cũng từng đi cùng Hứa Đinh Bạch, nhưng lúc đó chỉ là lôi kéo cánh tay mà thôi, không giống hiện tại… hai người đang nắm tay nhau.
Tay anh rất lớn, lại ấm áp, lòng bàn tay của cô đặt trong túi áo của anh đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Em nói là chỗ kia à?” Hai người đi tới đường Nhạc Tiềm, Hứa Đinh Bạch nhìn sang một cửa tiệm ven đường hỏi cô.
“Đúng rồi, em nhớ rõ chú ấy nói mình họ Dương.”
“Là họ Dương, nhưng mà đã qua nhiều năm, không biết có phải chú đó không.”
“Đi xem thử đi.”
“Được.”
Hai người đẩy cửa ra, bước vào trong.
Mặt tiền của tiệm không lớn, bên trong bày sáu cái bàn, có ba cái đã đầy ắp khách. Lâm Thanh Nhạc tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, “Anh buông tay em ra đi.”
Hứa Đinh Bạch: “Tại sao chứ?”
Còn tại sao nữa… Lâm Thanh Nhạc ý bảo anh ngồi xuống đối diện, hai người mặt đối mặt, còn nắm tay không phải rất kỳ quái sao.
Hứa Đinh Bạch đã hiểu ý cô, nhưng vẫn không buông tay ra, mà còn ngồi xuống bên cạnh cô: “Ngồi song song đi, xem thực đơn cũng tiện.”
Lâm Thanh Nhạc nhìn thực đơn tổng cộng có bốn loại bún khác nhau, thực đơn còn cần phải xem sao…
Cô không phản bác nữa, khẽ di chuyển tay rồi để mặc anh nắm.
“Hai vị muốn ăn gì?” Đúng lúc này, ông chủ đi từ bên trong ra.
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt nhìn về phía người đang tới, hình bóng hiện tại dần trùng khớp với quá khứ, đúng là chú Mễ Tuyến, tuy nay đã có tuổi, nhưng vẻ bề ngoài vẫn giống trước.
“Chú!”
Chú Mễ Tuyến thấy cô gái trước mặt mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, có chút ngây ra: “Hả? Cháu là…”
“Chú, bây giờ chú đã mở tiệm rồi, lúc trước cháu ăn bún của chú ở chỗ giao lộ phía trước kia.”
Chú Mễ Tuyến nhìn Lâm Thanh Nhạc, lại nhìn chàng trai an tĩnh ở bên cạnh cô, mãi lúc sau mới nhớ ra.
Ông trợn to mắt nhìn bọn họ: “Cháu, hai đứa… Cháu chính là cô gái nhỏ lúc trước! Còn đây là Hứa Đinh Bạch đây mà!”
Hứa Đinh Bạch lãnh đạm cười: “Chào chú ạ.”
Chú Mễ Tuyến khiếp sợ không biết nên nói gì, một hồi lâu mới nói: “Sao hai đứa lại ở đây! Đinh Bạch, cháu nhìn được rồi sao?!”
Hứa Đinh Bạch gật đầu.
Chú Mễ Tuyến: “Ai da, vậy là tốt rồi, tốt quá rồi!”
Lâm Thanh Nhạc nói: “Bọn cháu về quê ăn Tết, ngày hôm qua đi ngang qua thấy cửa tiệm này, nghĩ có thể là do chú mở, cho nên hôm nay liền tới đây nhìn xem.”
“Đúng vậy, là chú mở, mở được ba năm rồi.” Chú Mễ Tuyến cười đến không khép được miệng, “Chú buôn bán cũng tốt, dù sao cũng làm được gần hai mươi năm rồi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cháu biết, lúc cháu bắt đầu tới quán cũng mở được mười năm rồi.”
“Hahaha, đúng đúng đúng.” Chú Mễ Tuyến nhìn hai người rồi đột nhiên hỏi, “Hai đứa kết hôn rồi à?”
Hứa Đinh Bạch nói: “Còn chưa ạ.”
Còn chưa… Lời này nghe giống như sắp xảy ra vậy.
Lâm Thanh Nhạc dùng sức nhéo tay anh, Hứa Đinh Bạch nghiêng mắt nhìn cô, cười dung túng.
“Còn chưa nghĩa là nhanh tới thôi!” Chú Mễ Tuyến nhìn đôi tình nhân trước mặt nói, “Ai da, thật không nghĩ tới, cuối cùng hai đứa cũng về bên nhau! Nhưng mà chú cảm thấy nên vậy! Đinh Bạch, cô gái nhỏ trước kia đối xử với cháu rất tốt, chú đều nhìn thấy cả.”
Hứa Đinh Bạch nắm chặt tay Lâm Thanh Nhạc: “Cháu biết.”
“Đúng vậy, mặc kệ mưa gió, cuối tuần nào cũng tới gặp cháu, chú nhìn còn thấy cảm động.” Chú Mễ Tuyến nói, “Cháu phải đối tốt với con bé vào.”
“Vâng.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Được rồi, hai đứa ngồi đi, muốn ăn cái gì, chú làm cho.”
Hứa Đinh Bạch: “Giống như lúc trước là được rồi ạ.”
“Được, vậy làm cho hai đứa hai bát, được không cô gái?”
Lâm Thanh Nhạc: “Đương nhiên là được ạ.”
Chú Mễ Tuyến vui vẻ vào phòng trong, Lâm Thanh Nhạc đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chú ấy tuổi này mở được tiệm, thật tốt.”
“Em cũng muốn mở cửa tiệm?”
“Không đâu, chỉ là nghĩ lúc về già tự mở một cửa tiệm thật là tốt thôi.”
Hứa Đinh Bạch trầm tư một lát: “Vậy sao này chúng ta lớn tuổi sẽ mở một cửa tiệm.”
Lâm Thanh Nhạc nghe vậy thì liếc anh: “Hứa tổng, hiện tại không phải anh đã có rồi sao, lại còn nước nào cũng có nữa chứ.”
Hứa Đinh Bạch: “Không giống nhau mà, về sau già rồi hai chúng ta cùng kinh doanh một cửa tiệm nhỏ.”
“...” Có quỷ mới tin anh.
Lâm Thanh Nhạc: “Nếu em về hưu cũng sẽ không mở cửa tiệm, em muốn tới căn cứ của chó dẫn đường chăm sóc chúng.”
“Ừm, vậy thì anh cũng thế.”
Lâm Thanh Nhạc buồn bực: “Sao anh lại bắt chước em.”
Hứa Đinh Bạch nhấc tay cô ra khỏi túi, một tay khác phủ lên, niết ở trong tay thưởng thức: “Không bắt chước, anh muốn học theo em.”
Lâm Thanh Nhạc: “…Ồ.”
Không lâu sau, chú Mễ Tuyến đã bưng hai bát bún ra tới.
“Hai đứa ăn từ từ nhé, chú còn đang bận.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vâng, cảm ơn chú.”
Bún đang nóng hổi, mùi hương thơm nức mũi. Thật ra sau nhiều năm như vậy, cô đã ăn bún ở nhiều nơi khác nhau, nhưng cô cảm thấy không có chỗ nào có hương vị giống nơi này.
“Em ăn đây.” Lâm Thanh Nhạc nói.
Hứa Đinh Bạch: “Ừ, em ăn đi.”
Lâm Thanh Nhạc đỏ mặt, nhìn bàn bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh buông tay ra trước đã.”
Trên mặt anh nhìn thì bình tĩnh, nhưng hai tay vẫn không chịu buông ra, xoa bóp sờ nắn một hồi, xem tay cô như một món đồ chơi mà đùa nghịch. Lâm Thanh Nhạc muốn rút tay ra, “Anh không buông ra làm sao em ăn được…”
Lâm Thanh Nhạc có chút bất đắc dĩ, nhưng cô không ý thức được giọng mình có ý làm nũng.
Ánh mắt Hứa Đinh Bạch hơi sâu, nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Lâm Thanh Nhạc đã rảnh tay, nhanh chóng cầm đôi đũa rồi ăn một miệng to: “Aiz… Chính là cái vị này.”
Hứa Đinh Bạch cũng ăn một miếng, hương vị này anh rất quen thuộc, nhưng anh và cô không giống nhau, trước đây anh không thích ăn những thứ này, nhưng không còn lựa chọn nào khác.
“Vẫn ngon giống lúc trước đúng không!” Lâm Thanh Nhạc vui vẻ nói.
Hứa Đinh Bạch nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhẹ nhàng cười gật đầu.
——
Ra khỏi tiệm, hai người tiếp tục đi dạo một vòng.
“Trừ ngõ nhỏ ở gần nhà anh, những chỗ khác đều thay đổi rất nhiều, các cửa hàng lần lượt khai trương.” Cùng thăm lại chốn cũ với Hứa Đinh Bạch làm cô có chút hưng phấn, cô đi ở phía trước, mỗi bước chân đều toát lên sự vui vẻ.
“Lâm Thanh Nhạc.”
“Hả?”
“Em đi nhanh như thế làm gì, cẩn thận mặt đất trơn.”
“Không trơn, bên này không có tuyết.”
“Tuyết tan rồi rất trơn, lại đây.”
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy Hứa Đinh Bạch vẫn dong dài như trước đây, cô quay đầu lại nhìn anh, vừa định chê cười hai câu, phát hiện anh đã vươn tay ra tới đây.
Tay anh rất đẹp, ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng.
Lâm Thanh Nhạc trong lòng vừa động, đột nhiên không muốn chê cười anh nữa, đi tới nắm lấy lòng bàn tay của anh: “Ừm, đã biết.”
Hứa Đinh Bạch nắm lấy, cảm thấy mỹ mãn, hai người dắt tay nhau đi về phía trước…
Có lẽ nói chuyện yêu đương sẽ có cái gì đó không giống nhau, dù sao, Lâm Thanh Nhạc cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Chưa được một lát đã tới giờ cơm tối, giữa trưa cô đã nói với mẹ tối sẽ về ăn cơm, tự nhiên không thể nuốt lời.
“Em về nhà trước đây, anh mau về khách sạn ăn tối đi.” Hai người đi đến giao lộ lúc xuất phát, Lâm Thanh Nhạc nói.
Hứa Đinh Bạch nhíu mày, đột nhiên cảm thấy vô cùng không thích cái kì nghỉ này.
Nếu hiện tại ở Đế Đô, anh nhất định sẽ có biện pháp giữ cô lại.
Nhưng ở chỗ này, anh chỉ có thể thả cô về nhà.
Lâm Thanh Nhạc: “Sao không nói lời nào? Em về trước nha.”
Hứa Đinh Bạch: “Được, về nhà nhớ nhắn tin cho anh.”
“Ừm.”
“…”
“…”
Hai người hai mặt nhìn nhau, không nói gì. Cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Nhạc đánh vỡ yên tĩnh, “Vậy anh mau buông tay đi…”
Hứa Đinh Bạch sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình còn nắm tay cô chưa buông. Sau đó không tình nguyện buông ra, luyến tiếc trong lòng càng mãnh liệt: “Giữa trưa ngày mai anh lại tới tìm em.”
“Cái đó… Giữa trưa có thể không được.”
“Vì sao?”
“Sắp tết rồi, mẹ em nói muốn quét tước phòng ở, cho nên ngày mai em phải ở nhà giúp đỡ mẹ.”
Hứa Đinh Bạch trầm mặc không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Lâm Thanh Nhạc bị nhìn đến chống đỡ không được: “Vậy buổi tối em đi tìm anh, được không?”
Hứa Đinh Bạch: “Mấy giờ?”
“Ừm, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya!”
Ăn khuya, muộn như vậy sao…
“Quyết định như vậy nha, em về trước đây, hẹn gặp lại!” Lâm Thanh Nhạc phất phất tay, chạy nhanh vào trong ngõ.
Hứa Đinh Bạch nhìn theo bóng lưng của cô, lại nhìn lòng bàn tay trống rỗng.
Thôi được rồi, ít nhất còn có thể ăn khuya.
——
Lâm Vũ Phân là một người tương đối yêu sạch sẽ, tới gần tết, bà chuẩn bị tổng vệ sinh căn nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà đã kéo Lâm Thanh Nhạc dậy, bảo cô tự dọn phòng của mình.
Lâm Thanh Nhạc ăn xong bữa sáng, ngồi xổm trên mặt đất thu dọn sách vở khi còn nhỏ.
“Con dọn mau lên, sau đó soạn mấy bộ quần áo không mặc ra, mẹ đi lau cửa sổ đã.”
“Vâng… Con biết rồi.”
Lâm Thanh Nhạc có chút mơ màng, uể oải chậm rì rì thu dọn đồ vật.
Đúng lúc này, di động vang lên.
Lâm Thanh Nhạc nhìn màn hình, tinh thần hưng phấn, chạy nhanh cầm tai nghe đeo lên.
“Alo?”
“Rời giường rồi à?” Âm thanh nhàn nhạt của Hứa Đinh Bạch truyền tới từ đầu kia của di động.
Lâm Thanh Nhạc ừ một tiếng, khóe miệng không nhịn được cong lên. Không biết tại sao, hiện tại nghe được giọng nói của anh cô lại muốn cười… Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Rời giường rồi, em đang dọn đồ.”
“Dọn gì vậy?”
“Mẹ em muốn thu đống đồ cũ lại đem đi xử lý.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Anh ở đâu vậy, đang làm gì?”
“Anh đang lái xe đến đường Nhạc Tiềm.”
“Để làm gì thế?”
“Trưa nay em không ăn cơm cùng anh nên anh tới nhà bà Khương.”
Lâm Thanh Nhạc cười một tiếng, sao cô nghe giọng anh như cực kì tủi thân thế này.
“Em không cố ý mà, tối nay chúng ta đi ăn khuya.”
“Được, vậy em muốn mời anh ăn cái gì?”
“Hứa tổng, bữa ăn khuya còn muốn em mời?”
Hứa Đinh Bạch cười: “Đúng vậy, anh muốn thế.”
“Vậy được… Nếu ông chủ đã mở miệng, em cũng không dám không mời.”
“Vậy buổi tối em nhớ ra sớm một chút.”
Lâm Thanh Nhạc mỉm cười, vừa định nói “Đã biết”, đột nhiên nghe được tiếng vang lớn từ phòng khách, cô dừng lại, sắc mặt thay đổi, lập tức từ phòng chạy ra ngoài: “Mẹ?!”
Ở cửa sổ phòng khách, chiếc ghế dựa mà Lâm Vũ Phân đứng lên không được vững, cả người nghiêng đi rồi trực tiếp ngã ở trên sàn nhà.
Lâm Thanh Nhạc lập tức chạy tới đỡ bà: “Mẹ, mẹ không sao chứ?!”
Lâm Vũ Phân: “Ai da, hình như mẹ bị trẹo chân rồi.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng nhìn chân bà: “Mẹ có đau không? Có nghiêm trọng không?! Con, con đưa mẹ tới bệnh viện.”
Lâm Thanh Nhạc muốn đỡ bà lên, nhưng mà cô chỉ là một cô gái nhỏ, căn bản không thể khiêng một người nặng hơn từ mặt đất lên được. Hơn nữa chân của Lâm Vũ Phân vẫn còn đau đớn, sắc mặt tái nhợt, không cách nào tự mình đứng lên.
“Mẹ ngồi đã, con đi gọi 120.”
“Con gọi 120 làm gì, khoa trương quá. Chân mẹ chỉ bị trẹo thôi, cả người cũng không sao.”
“Mẹ nói không sao là sẽ không sao à, làm sao mà mẹ biết được chứ!”
“Thật sự không sao mà, chỉ là trẹo chân thôi! Mẹ nghỉ ngơi một lát là được, đợi lát nữa mẹ tự tới phòng khám.”
“Mẹ ——”
“Lâm Thanh Nhạc? Sao thế?” Lúc này giọng nói nôn nóng của Hứa Đinh Bạch mới truyền từ tai nghe tới.
Bây giờ Lâm Thanh Nhạc mới nhớ tới mình còn đang gọi điện thoại, lòng cô nóng như lửa đốt, nhất thời cũng không quản như vậy nhiều, nói thẳng: “Mẹ em bị ngã gần cửa sổ, chân trẹo rồi.”
“Được rồi, em bình tĩnh đi, anh tới ngay.”
Lâm Vũ Phân: “Con nói chuyện với ai vậy?”
Lâm Thanh Nhạc nôn nóng, lập tức nói: “Mẹ đừng cử động, ngồi cẩn thận đã, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.”
…
Hứa Đinh Bạch chưa tới mười phút đã đến, Lâm Thanh Nhạc đã nghe thấy tiếng cửa bị gõ vang.
Cô vội vã ra mở cửa, nhìn đến Hứa Đinh Bạch đứng ở phía sau cửa, “Sao rồi?”
“Anh vào đi, ở bên trong, anh đỡ mẹ giúp em với!”
Hứa Đinh Bạch gật đầu, đi vào phòng khách.
Vốn dĩ Lâm Vũ Phân ngồi dưới đất đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng nhìn thấy người đến, vẻ mặt cứng lại. Mãi sau bà mới phản ứng nhìn về phía Lâm Thanh Nhạc.
Hứa Đinh Bạch ngồi xổm trước mặt bà, “Dì, để cháu đở dì đi xuống, Thanh Nhạc, giúp anh một chút.”
“Được!”
Lâm Vũ Phân ngăn cánh tay đang vươn ra của Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Đây là bạn con vừa gọi trong điện thoại?”
Lâm Thanh Nhạc: “Đúng vậy, mẹ đừng nói nữa, mau tới bệnh viện đi.”
“Chờ đã...” Lâm Vũ Phân ngơ ngác mà nhìn Hứa Đinh Bạch, “Cậu, cậu là…”
“Dì, cháu là Hứa Đinh Bạch.”
Lâm Vũ Phân đương nhiên nhớ tới, bởi vì kinh ngạc mà hai mắt trừng lớn. Bà nhìn Lâm Thanh Nhạc, lại nhìn Hứa Đinh Bạch, “Cậu, cậu nhìn thấy được?”
Hứa Đinh Bạch gật đầu: “Cháu đưa dì tới bệnh viện trước, xe đã dừng ở dưới lầu, rất nhanh thôi.”
Lâm Vũ Phân: “…”
Thời gian từ trên lầu xuống dưới, Lâm Vũ Phân hoàn toàn ngây ngốc.
Chờ bà vào trong xe mới có người hàng xóm hô lên: “Vũ Phân? Cô làm sao vậy? Này, đây là ai vậy?”
Lâm Vũ Phân lấy lại tinh thần, chưa kịp nói gì đã bị Hứa Đinh Bạch đặt vào trong xe.
Lâm Thanh Nhạc vội vàng giải thích: “Vừa rồi mẹ cháu không cần thẩn bị ngã, dì, cháu phải đưa mẹ tới bệnh viện.”
Dì hàng xóm: “À? Vậy à! Vậy mau đi nhanh đi!”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu, ngồi vào trong xe, Hứa Đinh Bạch nhanh tay khởi động xe.
Đến khi hình bóng màu đen của chiếc xe biến mất, mấy bà hàng xóm nhìn mặt nhau.
“Vừa rồi có một thằng nhóc cõng Vũ Phân xuống, chắc tôi không nhìn lầm chứ.”
“Không nhìn lầm! Còn rất tuấn tú nữa!”
“Ai vậy?”
“Không phải là bạn trai của con gái cô ấy chứ? Bằng không tôi chưa thấy người nào như vậy quanh đây.”
“Vậy thì đúng rồi, sắp năm mới rồi, chắc là tới gặp người lớn!”
“Khó trách lần trước không cần cháu trai của bà, thằng nhóc vừa rồi quá đẹp, đúng không?”
Ngày hôm qua còn nói muốn giới thiệu cháu trai cho Lâm Thanh Nhạc, mặt già của dì hàng xóm tối sầm: “Đẹp thì có ích gì…”
“Nhưng nhìn chiếc xe vừa rồi cũng không tồi, trông rất có tiền!”