Hứa Đinh Bạch phát hiện hôm nay sau khi từ nhà Hạ Đàm trở về, Lâm Thanh Nhạc có điều gì đó không đúng lắm, mặc dù trong khi ăn cơm cô vẫn cười nói bình thường nhưng anh luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
“Đến rồi.” Chiếc xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu của cô, Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô đang ngẩn người nhìn về phía trước nên lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Thanh Nhạc hoàn hồn trở lại: “Hả? Được.”
Cô đưa tay ra mở cửa, nhưng Hứa Đinh Bạch lại cau mày giữ cô lại: “Có phải em có chuyện gì không vui hay không?”
Lâm Thanh Nhạc quay đầu lại nói: “Em không có chuyện gì không vui cả...”
Hứa Đinh Bạch: “Từ lúc em bước ra khỏi nhà cậu ta sắc mặt em đã rất kỳ lạ rồi, sao vậy, nói cho anh nghe đi.”
Lâm Thanh Nhạc cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại đột nhiên trở nên tồi tệ, cô nghĩ... có lẽ là vì những lời vừa rồi Hạ Tuyền đã nói với cô.
Những lời Hạ Tuyền vừa nói đó rõ ràng đều là đang miêu tả lại Hứa Đinh Bạch ở trong quá khứ, lúc trước khi nghe thấy những lời này, cô chỉ cảm thấy Hứa Đinh Bạch đang để ý đến những chuyện vụn vặt, cũng cảm thấy anh không đủ hiểu, cô thích anh đến như vậy, làm sao có thể cảm thấy anh đang liên lụy đến cô chứ.
Nhưng bây giờ khi đứng ở góc độ của người thứ ba, nhìn thấy một thiếu niên nói với mình những câu nói này, cô lại không thể nói ra bất kỳ lời an ủi nào, thậm chí trong lòng cô cũng biết rõ Hạ Tuyền đã nói đúng, lúc này cô mới nhận ra rằng thì ra người không đủ hiểu lại chính là cô.
Trước đây, khi đứng trong thế giới của chính mình, cô luôn cảm thấy người khác đã sai, cảm thấy bản thân mình mới là người bị hại, mới là người đau khổ nhất. Nhưng bây giờ khi nhìn Hạ Tuyền, cô lại có cảm giác giống như đang đối mặt với Hứa Đinh Bạch của trước đây vậy.
Người đau khổ nhất, vẫn luôn là anh...
“Nếu như mắt anh không lành được, cả đời anh không nhìn thấy gì, vậy anh sẽ không trở lại tìm em đâu đúng không?" Lâm Thanh Nhạc đột nhiên nói.
Hứa Đinh Bạch thay đổi sắc mặt: “Sao đột nhiên lại nói cái này.”
“Em chỉ muốn hỏi anh thôi, có đúng là như vậy không?”
Hứa Đinh Bạch chậm rãi buông lỏng tay ra, lẳng lặng nhìn cô mà không nói gì.
Trái tim Lâm Thanh Nhạc khẽ đau nhói, cô hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa xe ra bước xuống.
Hứa Đinh Bạch: “Lâm Thanh Nhạc——”
Cô dừng lại ngoài cửa xe.
Hứa Đinh Bạch đột nhiên cảm thấy có chút không yên tâm, lập tức lo lắng nói: “Không có chuyện nếu như đó đâu, không phải anh đã trở về rồi sao.”
Lâm Thanh Nhạc im lặng một lúc, sau đó đột nhiên bước đến phía bên ngoài của ghế lái.
Cô gõ cửa: “Anh ra đây đi.”
Hứa Đinh Bạch mở cửa xuống xe: “Em sao vậy...”
Vừa dứt lời, người trước mặt đột nhiên nhào vào lòng anh. Cô nhào tới một cách mạnh mẽ, khiến Hứa Đinh Bạch sau khi đỡ lấy người cô liền bị đẩy lùi về sau một bước và bị đè lên cửa xe.
Hứa Đinh Bạch sững sờ trong chốc lát, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa tay ra ôm lấy cô.
“Hôm nay Hạ Tuyền đã nói với em rằng có một cô gái thích em ấy.” Lâm Thanh Nhạc nhào vào trong lòng ngực anh, nói với giọng buồn bã.
Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Em ấy cũng thích cô bé đó, nhưng em ấy lại không muốn nói cho cô bé đó biết, em ấy nói... em ấy không thể nhìn thấy đường, không thể bảo vệ cô bé đó, cũng không muốn làm liên lụy đến cô bé đó.”
Hứa Đinh Bạch cau mày lại, anh chợt hiểu ra cô đang không vui vì điều gì.
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt lên nhìn anh: “Khi đó em đã vô thức mà đứng ở góc độ của cô bé đó, muốn nói với em ấy rằng nếu thích thì cứ thích đi, đừng nói gì đến việc liên luỵ hay không liên luỵ nữa. Nhưng mà sau đó em lại phát hiện ra là không đúng, nếu đứng ở góc độ khác... điều này đối với cô bé đó mà nói thì thật không công bằng, cuối cùng còn có thể sẽ thật sự làm tổn thương đến cả hai.”
Hứa Đinh Bạch xoa đầu cô: “Chuyện này là chuyện của bọn họ, bọn họ cuối cùng sẽ có sự lựa chọn của riêng mình, chúng ta không thể can thiệp được.”
“Em biết, em không muốn can thiệp vào chuyện gì cả… em chỉ là nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến anh nữa.” Lâm Thanh Nhạc ôm chặt lấy anh, “Hứa Đinh Bạch, trước đây đáng lẽ em không nên trách anh.”
Hứa Đinh Bạch khẽ cười, “Lại suy nghĩ ngốc nghếch gì thế?”
“Vẫn còn may.”
“Cái gì?”
“Vẫn còn may là anh đã nhìn thấy.”
May là anh đã nhìn thấy rồi, may là... chúng ta vẫn còn may mắn.
——
Đôi mắt của Hạ Tuyền bị mù hoàn toàn và không thể phục hồi được, cậu ta khác với Hứa Đinh Bạch.
Còn cô gái tên Dương Dĩ Tư kia cũng không phải là cô, cho nên cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình vào cô bé ấy được...
“Phó giám đốc, người của bên bộ phận tài vụ đến rồi.”
Lâm Thanh Nhạc gật đầu với người đang đi tới, sau khi gạt bỏ tâm trạng buồn phiền qua một bên, cô liền cầm máy tính đi vào phòng họp.
Cô thực sự cảm thấy xót xa cho Hạ Tuyền và cô bé kia, nhưng cô cũng biết rằng mặc dù cô có thể đồng cảm với chuyện này, nhưng cô cũng chỉ là một khán giả mà thôi... cô không thể làm bất cứ chuyện nào khác được nữa.
“Phó giám đốc, đây là ngân sách quảng cáo cho loạt sản phẩm mới.”
"Tôi biết rồi."
Khoảng thời gian gần đây là khoảng thời gian bắt đầu lại công việc sau một năm, cho nên mọi thứ đều có vẻ hơi bận rộn.
Lâm Thanh Nhạc gần đây đang bận rộn làm việc với loạt sản phẩm nội thất gia đình mới của Aurora Home. Loạt sản phẩm mới này chủ yếu theo phong cách thân thiện với môi trường, hiện nay trong nước có rất ít loại đồ nội thất gia đình này, vì thế để tạo ra một sự phá cách mới, về mặt đẩy mạnh quảng cáo cũng là việc rất quan trọng.
Một tuần sau đó là một cuộc họp lớn để lập kế hoạch cho dự án này.
Sau khi cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ thì kết thúc, toàn bộ bầu không khí trong phòng họp đều trở nên có chút căng thẳng, đặc biệt là những người trong bộ phận kế hoạch của Lâm Thanh Nhạc đều giữ vẻ mặt trầm lặng, không một ai dám phát ra tiếng động.
Nguyên nhân là vì hôm nay đối thủ cạnh tranh đã đột nhiên tung ra một loạt sản phẩm nội thất gia đình thân thiện với môi trường, quảng cáo đã tràn ngập khắp mọi nơi, hơn nữa lại còn càn quét cả internet. Điều này đối với bọn họ mà nói quả là một sự tồn tại vô cùng bất lợi.
“Không một ai trong các người biết được động thái của đối phương, đúng không?” Hứa Đinh Bạch ngồi ở vị trí ghế chính và nói với giọng dửng dưng. Mặc dù trông anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đằng sau lưng của những vị giám đốc ngồi bên dưới đều toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Quả thật chúng tôi đã thực hiện một cuộc điều tra và biết rằng họ có đang thực hiện một số việc, nhưng không biết rằng tốc độ của họ lại nhanh hơn chúng ta nhiều đến như vậy...”
Hứa Đinh Bạch: “Đây gọi là điều tra sao? Ngay cả thời điểm đưa sản phẩm ra thị trường còn không rõ thì cậu đang điều tra cái gì?”
“...”
Giám đốc bộ phận kế hoạch Cát Huy nói: “Thưa Hứa tổng, vậy, vậy chúng ta đưa sản phẩm lên thị trường muộn một chút cũng không sao đâu. Nếu như chúng ta dùng sản phẩm để nói chuyện, chúng ta có thể...”
“Điều này có thể nói được gì đây?” Hứa Đinh Bạch đột nhiên ném tài liệu trong tay xuống bàn, khiến tài liệu xoay mấy vòng trên bàn, sau đó mới dừng lại.
Hứa Đinh Bạch ngước nhìn anh ta với một cái nhìn sâu thẳm: “Tôi không thấy được trọng tâm của thiết kế nội thất gia đình của công ty chúng ta trong bản kế hoạch này, cũng không biết được đối tượng ở nơi chiếu quảng cáo là ai và có thích hợp hay không? Cậu nói dùng sản phẩm để nói chuyện sao? Ngay cả quảng cáo còn không rõ ràng thì dùng sản phẩm để nói với ai?”
“Bởi vì lần này mới quay lại tiếp tục làm việc, cho nên thời gian có chút gấp gáp...”
“Thế tại sao công ty khác không gấp gáp, mà chỉ có cậu gấp vậy?”
Cổ họng của Cát Huy đã bị nghẹn lại và không dám nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Hứa Đinh Bạch: “Ai chịu trách nhiệm cho bản kế hoạch này?”
Cát Huy: “Phần lớn là tôi...”
“Được rồi, trước mắt tan họp đi, người phụ trách ở lại, những người khác đi ra ngoài.”
Những người ở các bộ phận liên quan khác nối đuôi nhau đi ra ngoài, tốc độ đó rõ ràng là đang sợ sẽ bị đột ngột kêu lại. Những người trong bộ phận kế hoạch cũng cầm máy tính rời đi, trước khi đi còn nhìn người phụ trách bị bắt ở lại với vẻ mặt đầy đồng cảm.
Chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận...
Hứa Đinh Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi tiếng bước chân thưa dần, anh mới chuẩn bị “nói chuyện” với người phụ trách, nhưng khi quay người lại, anh đã sững sốt trong chốc lát. Bởi vì người ở lại không chỉ có Cát Huy, giám đốc bộ phận kế hoạch, mà còn có cả Lâm Thanh Nhạc.
Cơn nóng trong người anh đột nhiên bị chặn lại, anh khẽ nhìu mày nói: “Phó giám đốc Lâm sao còn ở đây, còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Lâm Thanh Nhạc đưa mắt lên nhìn anh, “Giai đoạn sau của dự án này là do tôi phụ trách, tôi biết bộ phận của chúng tôi lần này đã làm không tốt, Hứa tổng, thật sự xin lỗi.”
“...” Hứa Đinh Bạch khẽ ho nhẹ rồi đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
Cát Huy nói: “Cái này phần lớn là do tôi phụ trách, khi đến tay Thanh Nhạc đã là giai đoạn sau rồi, sắp đến cuộc họp nên chúng tôi không có thời gian để sửa đổi.”
Lâm Thanh Nhạc vội vàng nói: “Không phải không phải, Hứa tổng, chúng tôi đã đưa bản kế hoạch mà chính chúng tôi cũng không hài lòng vào cuộc họp, đây là vấn đề chung của chúng tôi.”
Còn nhận nồi cho nhau nữa.
Hứa Đinh Bạch vốn dĩ muốn khiển trách anh ta, nhưng ở trước mặt bạn gái nhỏ của mình, anh không thể nói ra những lời nói nặng đó.
“Thôi được rồi, bây giờ có nói gì khác cũng vô dụng thôi.”
Cát Huy nhanh chóng đưa mắt lên nhìn.
Hứa Đinh Bạch liếc nhìn anh ta: “Vậy thì tôi sẽ cho bộ phận của các cậu thêm ba ngày nữa để sửa chữa lại bản kế hoạch cho thật tốt, cậu có vấn đề gì không?”
Cát Huy gật đầu liên tục: “Không! Không vấn đề gì cả!”
Lâm Thanh Nhạc: “Được, Hứa tổng, chúng tôi sẽ cố gắng hơn.”
Cố gắng hơn… cô nói với vẻ mặt rất nghiêm túc và suýt chút nữa đã giơ tay ra thề rồi.
Hứa Đinh Bạch nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thanh Nhạc, không hiểu tại sao tâm trạng tồi tệ lúc nãy của anh đã có thể vui vẻ hơn một nửa, anh khẽ mỉm cười.
Cát Huy sửng sốt một lúc khi nhìn thấy nụ cười trên môi anh.
Hứa Đinh Bạch nhìn thấy người khác đang nhìn thẳng vào mình, anh khẽ nheo mắt lại và nói, “Còn có chuyện gì sao?”
“Hả?”
Hứa Đinh Bạch lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì thì đi ra ngoài đi, đứng ngẩn người ra làm gì.”
“Ồ, vâng vâng!”
Cát Huy nhanh chóng lui ra ngoài, Lâm Thanh Nhạc cũng mỉm cười xin lỗi Hứa Đinh Bạch sau đó đi theo ra ngoài.
“Giám đốc, vậy tôi sẽ lo phần trực tuyến.” Lâm Thanh Nhạc nói trên đường cùng anh ta trở về bộ phận.
Cát Huy gật đầu, nhưng sau đó lại đột nhiên kéo cô lại hỏi: “Vừa rồi cô có thấy Hứa tổng cười không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Hả? Anh ấy, không phải anh ấy đang rất tức giận hay sao, cười cái gì chứ...”
Cát Huy nói: “Cô không nhìn thấy sao? Vậy là tôi đã nhìn nhầm rồi à?”
“Ừm... có thể là vậy.”
Cát Huy nói: “Lần này bản kế hoạch đã không khiến anh ta hài lòng như vậy nhưng không ngờ rằng anh ta lại không nói nặng một lời nào, lại còn để cho chúng ta đi dễ dàng như vậy, điều này... có thể xảy ra sao?”
Lâm Thanh Nhạc nhìn anh ta với vẻ đầy nghi hoặc, Hứa Đinh Bạch có lẽ rất hiếm khi nói nặng lời, nhưng mà dù sao thì... cô cũng chưa từng nghe qua.
“Giám đốc, Hứa tổng có lẽ không dữ như anh nói đâu.”
Nhưng Cát Huy, người đã từng bị khiển trách cả tiếng đồng hồ chỉ vì một bản kế hoạch, đã xua tay nói: “Không không không, đó có thể là do cô may mắn nên mới không gặp được đó. Nhưng mà hôm nay tôi cũng khá may mắn, lúc nãy trong cuộc họp anh ta vẫn còn đang tức giận, không ngờ sau khi yêu cầu chúng ta ở lại, anh ta lại không nói bất cứ điều gì.”
Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói nhiều như vậy thì cũng có ích gì đâu, bây giờ chúng ta chủ yếu là phải tranh thủ từng phút từng giây để viết bản kế hoạch mới.”
“Cũng đúng cũng đúng.” Cát Huy không nghĩ nhiều về điều đó nữa, anh ta nói: “Đi thôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về phần ngoại tuyến.”
“Được!”
Sau khi trở vể, Lâm Thanh Nhạc đã tập họp cấp dưới của mình lại để phân chia công việc, vì khoảng thời gian ba ngày có chút ngắn ngủi, cho nên sau khi hết giờ tan làm, phòng kế hoạch vẫn sáng đèn để làm việc.
Aurora không đề cao văn hóa tăng ca, vì thế vào các ngày bình thường công ty vẫn cho tan làm đúng giờ, ngay cả khi có thỉnh thoảng tăng ca thì cũng đến chín giờ tối là cùng.
Nhưng hôm nay, cả một đám người trong bộ phận kế hoạch lại tăng ca đến mười giờ.
[Còn chưa tan làm sao?]
Điện thoại rung lên, Lâm Thanh Nhạc tranh thủ nhìn một cái rồi trả lời: [Sắp rồi, em sẽ để bọn họ về trước.]
Hứa Đinh Bạch: [Bọn họ? Còn em thì sao?]
Lâm Thanh Nhạc: [Em vẫn ổn, nếu đi về thì mạch suy nghĩ sẽ bị ngắt, em ở lại viết thêm một chút nữa.]
Hứa Đinh Bạch: [Đã quá muộn rồi, ngày mai hãy tiếp tục làm, về nhà đi.]
Lâm Thanh Nhạc: [Không được, Hứa tổng, trong cuộc họp hôm nay anh còn nói với chúng em phải tranh thủ thời gian, em thấy anh nói rất đúng.]
Hứa Đinh Bạch: “...”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Thanh Nhạc đã cho cấp dưới của mình về trước.
“Phó giám đốc, nếu không thì hãy để tôi ở lại vậy, để tôi mua đồ ăn khuya cho cô được không?”
Lâm Thanh Nhạc: “Không cần đâu, không còn sớm nữa đâu, các cậu mau về đi. Bên giám đốc cũng đã đi về rồi, các cậu yên tâm đi.”
“Ồ...”
Dù có ở lại cũng không giúp ích được gì nhiều, một vài cấp dưới sau khi đã thu dọn đồ đạc, họ cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi họ vừa bàn tán nhỏ:
“Hôm nay trong phòng họp, giám đốc và phó giám đốc hẳn là đã bị Hứa tổng khiển trách rất nghiêm khắc rồi.”
“Đó là điều đương nhiên mà, Hứa tổng ghét nhất là người khác nộp những bản kế hoạch chưa được trau chuốt kỹ càng lên cho anh ấy.”
“Chậc... Vậy thì phó giám đốc của chúng ta cũng thảm quá rồi, phần đầu của dự án này cũng không phải do cô ấy chịu trách nhiệm.”
“Làm phần sau thì sao chứ, ôi trời, dù sao cũng đã bị khiển trách một trận rồi, không phải cũng đã được cho thêm thời hạn rồi sao.”
"Cô nghĩ rằng khiển trách một trận là xong sao, tôi nghe các bộ phận khác nói mặc dù lời nói của Hứa tổng không khó nghe đến vậy nhưng lại làm cho người khác rất đau tim đó."
“Vậy sao... thật đáng sợ.”
Mọi người đã đi hết, cả văn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Lâm Thanh Nhạc lấy tay chống đầu, cô đang mãi suy nghĩ về công việc đang làm thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cuối cùng tiếng bước chân đó dừng lại ở bên cạnh cô, cô nói: “Không phải đã bảo mọi người về rồi sao, bây giờ ở đây tôi không cần mọi người nữa đâu.”
“Không cần bọn họ, vậy có cần anh không?”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn: “Sao anh lại ở đây?”
Hứa Đinh Bạch dựa vào bên cạnh bàn làm việc: “Đợi em tan làm, ai biết được em vẫn không chịu tan làm đâu.”
“Em đang bận mà...”
Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch có chút mất tự nhiên khi nghe cô nói bận: “Lúc này không cần vội đâu.”
“Ai nói vậy, em đang rất vội đó.”
Hứa Đinh Bạch không nói được cô, vì vậy anh đành kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh cô một cách dứt khoát.
Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên hỏi: “... Sao anh lại ngồi xuống?”
Hứa Đinh Bạch ngả người về phía sau: “Những người trong bộ phận của em đã đi hết rồi, em còn sợ gì nữa.”
“Đã muộn rồi, anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Em cũng biết là đã muộn rồi sao.” Hứa Đinh Bạch nghiêng người nhìn vào máy tính của cô, “Làm đến đâu rồi, để anh xem thử.”
“Khởi chạy ứng dụng...”
“Ồ.” Hứa Đinh Bạch lướt qua một lượt, sau đó mở tập tài liệu trên bàn cô ta và bắt đầu xem xét.
“Anh làm gì vậy?”
“Tăng ca cùng với em.”
Đèn văn phòng bỗng vụt tắt, chỉ còn lại chiếc đèn trên đầu cô vẫn còn đang sáng.
Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch thực sự không muốn rời đi nên cũng không “đuổi” nữa, cô tiếp tục quay lại chăm chú làm việc.
Nhưng khi có vị Phật lớn này ở bên cạnh cùng cô nghĩ ra ý tưởng và lối suy nghĩ, tốc độ làm việc của cô đã nhanh hơn rất nhiều.
Một giờ sau, cô nhấn vào nút lưu trữ, dự định sẽ kết thúc công việc của ngày hôm nay.
Nhưng bên cạnh cô vẫn còn vang lên tiếng lật trang giấy, sau khi Lâm Thanh Nhạc cuối cùng cũng được xem là rảnh rỗi, cô liếc nhìn người bên cạnh.
Hứa Đinh Bạch vẫn đang chăm chú xem tập tài liệu trên tay, góc nghiêng của anh rất đẹp, cặp lông mày đen nhánh như tranh vẽ bằng mực, ở dưới ánh đèn, hơi thở lạnh lẽo khi làm việc của anh đã dịu đi rất nhiều, anh vẫn còn mặc bộ vest và đeo cà vạt, chỉ còn lại một hơi thở vừa nghiêm túc lại vừa trêu người nghe có vẻ khá mâu thuẫn.
“Nhìn cái gì thế?” Anh đột nhiên liếc mắt qua nhìn cô, ánh mắt anh rất bình thường, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, ánh mắt đó lại trông rất thu hút người khác mà không thể giải thích được.
Lâm Thanh Nhạc mím môi và buộc miệng nói: “Anh rất đẹp trai... đẹp đến nỗi em không còn muốn làm việc nữa.”
Ngón tay đang lật trang giấy của anh đột ngột dừng lại, “Đẹp trai à, thế chỉ nhìn thôi sao?”
Lâm Thanh Nhạc: “... Hả?”
Hứa Đinh Bạch ném tập tài liệu lên bàn, sau đó đưa tay ra chống lên ghế cô, chiếc ghế là loại ghế có bánh xe dưới đáy, anh chỉ vừa mới dùng lực một chút thì ngay cả người và ghế cô đã trượt qua bên đây. Anh kẹp chân cô vào giữa hai chân của mình và giữ cố định lại.
“Đang trong giờ nghỉ giải lao phải không?” Anh kéo cô lại, trầm giọng hỏi.
Lâm Thanh Nhạc: “... Đã viết được khá nhiều rồi.”
“Ồ, vậy thì nghỉ ngơi một chút đi.” Anh nghiêng người và đột nhiên cúi đầu cắn lấy môi cô.
Lâm Thanh Niên lập tức mở to mắt, đẩy người anh ra: “Anh làm gì vậy...”
Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch bỗng tối sầm lại, anh chậm rãi nói: “Không phải lúc nãy mới nói đẹp trai sao? Không muốn hôn à.”
Lâm Thanh Nhạc nuốt nước miếng, cô bị mê hoặc đến nỗi không biết đâu là đông tây nam bắc nữa: “Muốn...”
A không phải!
“Nhưng cũng không thể hôn ở đây được!” Cô nhanh chóng nói thêm.
Hứa Đinh Bạch cười nói: “Không sao đâu, cứ coi như là... thư giãn nhẹ ở nơi làm việc đi.”