Lọc Truyện

Lòng Chủ Ở Rể Tô Hoài Đường

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 4: Quăng vỡ rồi “Ba trăm năm chục tỷ?”

 

Những vị khách ở đây nghe được tin này đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức cười to.

Ai mà không biết, con rể Tô Hoài Dương của nhà họ Giang ở Sài Gòn chính là một kẻ ăn bám.

Ở rể ba năm, ngoại trừ làm việc nhà ra chẳng làm được gì cả.

Anh ta là người bình thường như thế mà có thể đưa chiếc bình tráng men thời nhà Thanh đã được hoàng đế sử dụng sao? Anh ta cũng có gan dám nói ra thật đấy! Phải biết, tài sản của nhà họ Giang cũng không quá trăm tỷ.

Hơn nữa, chiếc bình tráng men này được sản xuất bởi những người thợ nung hàng đầu nhà Thanh để cho ra lò một tuyệt phẩm như thế.

Những thứ này đều tiến cống cho hoàng đế dùng, bây giờ số lượng tồn tại trên đời cực kỳ hiếm, có thể nói có tiền cũng không thể mua được. Người bình thường ngay cả thấy cũng chưa thấy qua, đừng nói đến chuyện mua được, một kẻ bình thường như Tô Hoài Dương sao mà mua được chứ? Dưới đài, vẻ mặt Giang Ngọc Hằng và Giang Ngọc Như trở nên kinh ngạc.

Giang Ngọc Như mở miệng mắng to: “Chị, kẻ vô dụng Tô Hoài Dương này đang nói gì đó? Anh ta có bị bệnh không? Lúc này mà còn dám khoác lác nữa?” Ba vợ Giang Chí Lâm cũng trợn mắt hốc mồm, thốt lên: “Má nó, vậy mà tên vô dụng này cũng có thể nói khoác sao. Chiếc bình tráng men thời Khang Hy, cậu ta nghĩ ra được cũng chịu thua!” Sắc mặt mẹ vợ Ngô Tâm lại đáng sợ đến dọa người: “Xong rồi xong rồi, hôm nay kẻ ăn hại này bị điên rồi, đây là có ý hại chết cả nhà chúng ta mài!” Trên đài.

Giang Minh Nguyên cười lạnh một tiếng, cầm bình sứ tráng men Tô Hoài Dương tặng lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn, chế giễu: “Không nghĩ đến một kẻ vô dụng như cậu nói khoác lác còn có bài bản như thế.

Chiếc bình tráng men thời nhà Thanh đã được hoàng đế sử dụng thật sự có giá ba trăm năm chục tỷ, nhưng cậu lại cầm đồ giả đi lừa gạt bà nội, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là đồ đần sao!” Tô Hoài Dương cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Minh Nguyên, không biết thì đừng nói mò, thứ này là thật.” Cái bình tráng men này là do Trần Vũ biết anh thích đồ cổ bằng sứ, vì muốn làm anh vui nên đặc biệt vớt mấy chục chiếc thuyền đắm thời kỳ Minh Thanh. Trong đó có một chiếc chở đầy đồ sứ quý giá của nhà Thanh, trong nhà kho của chính Tô Hoài Dương, loại sứ tráng men này không có một ngàn cũng có tám trăm.

Lần này là tiệc mừng thọ của bà cụ, anh muốn cho bà thêm thể diện nên cho người đưa một cái tới.

Nhưng không nghĩ tới lại bị nói thành giả, thật nực cười mà.

Giang Minh Nguyên thấy Tô Hoài Dương dám phản bác mình, nói lời khinh bỉ: “Cậu đã nói là thật, vậy tôi hỏi cậu một câu. Cậu lấy đâu ra tiền để mua được loại bảo vật vô giá này?” Tô Hoài Dương suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Đây là đồ cổ bán trên đường phố.” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười nhạo.

Ai mà không biết đồ cổ bán trên phố có mười cái thì hết chín cái là giả. Đồ cổ thật sự đã bị người ta mua từ sớm rồi, sao đến phiên Tô Hoài Dương nhặt được đồ tốt.

Sắc mặt của bà cụ Giang trở nên vô cùng khó coi, nhìn phía dưới đài nghiêm nghị quát lên: “Giang Ngọc Hằng, đây là người chồng tốt mà con tìm được sao? Lấy một món hàng giả để lừa bà? Nghĩ bà là đồ đần đúng không?” Giang Ngọc Hằng đứng lên, mở miệng nói: “Bà nội, Hoài Dương không phải cố ý, bà nghe con giải thích…” “Câm miệng!” Bà cụ Giang nén giận vỗ bàn một cái, ra lệnh: “Ngừng chia cổ tức cho nhà Giang Ngọc Hằng một năm để răn đe.” Giang Ngọc Hằng nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Ngừng chia cổ tức một năm, kinh tế trong nhà chỉ càng tệ hơn thôi.

Tô Hoài Dương thấy vậy, giọng điệu không vui, nói: “Bà nội, ít nhất bà cũng phải tìm người giám định rồi mới quyết định chứ?” Giọng nói của bà cụ Giang vô cùng lạnh lùng: “Dù sao bà lão tôi đây cũng là hội viên của hiệp hội đồ cổ, loại rác rưởi này chỉ vừa nhìn qua đã biết là giả!” “Đúng rồi!” Giang Minh Nguyên nói với vẻ khinh thường: “Đồ mà kẻ vô dụng như cậu mua còn cần phải giám định sao? Cậu muốn người nhà họ Giang chúng tôi mất hết mặt mũi à?” Dứt lời, anh ta cầm chiếc bình men sứ trong tay, rồi vứt xuống đất.

Chiếc bình kia nặng nề rơi xuống đất, bộp một tiếng, vỡ thành vô số mảnh.

Sau khi đập vỡ chiếc bình men sứ, Giang Minh Nguyên còn bĩu môi xem thường: “Thứ đồ chơi rác rưởi này chỉ cần ném nhẹ một cái đã vỡ vụn như phấn. Đồ giả không thể giả hơn được, có lẽ chỉ có giá một triệu tám thôi.” Tô Hoài Dương thấy chiếc bình men sứ bị vỡ nát, lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ có thể nói nhà họ Giang không có duyên với món hời từ trên trời rơi xuống.” Giang Minh Nguyên bu môi mắng: “Đồ ngu xuẩn, đến bây giờ còn giả vờ được à? Nếu thứ đồ dỏm này của cậu là thật, tôi sẽ ăn hết mảnh vỡ này!” Đúng lúc này, một giọng nói run rầy vang lên: “Cái này… Chiếc bình tráng men này, là… là… thật!” Tất cả mọi người nghe tiếng mà nhìn qua, muốn nhìn xem kẻ ngớ ngẩn nào nói câu này.

Nhưng sau khi đám người thấy rõ, mới phát hiện người nói chuyện lại là hội trưởng Triệu của hiệp hội đồ cổ Sài Gòn! Hội trưởng Triệu đức cao vọng trọng, mặc dù lớn tuổi nhưng giám định đồ cổ lại vô cùng thuần thục.

Ông ta đã mở miệng, chắc chắn là đã xác định rồi.

Giang Minh Nguyên lại không để tâm: “Tôi nói hội trưởng Triệu này, ông có phải nhìn lầm rồi không!” Hội trưởng Triệu nghe nói như thế, trong mắt dâng lên lửa giận, lời này là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta.

Ông ta tức giận không thể kiềm chế được mắng Giang Minh Nguyên: “Đồ hỗn láo, đã làm vỡ một món đồ hiếm có lại không biết hối hận, còn ở đây phát ngôn bậy bạ! Cậu có biết ở trong nước chỉ có ba chiếc bình tráng men thời nhà Thanh đã được hoàng đế sử dụng không! Cái thứ tư vừa xuất hiện đã bị cậu làm rơi vỡ mất rồi, con mẹ nó cậu là tội nhân thiên cổ rồi đấy!” Bà cụ Giang kinh ngạc hỏi: “Hội trưởng Triệu, cái đồ rác rưởi này sao có thể là thật được?” “Tôi lấy danh tiếng của toàn bộ hiệp hội đồ cổ mà đảm bảo, chiếc bình tráng men sứ có hoa văn rồng này là đồ thật.” Thấy hội trưởng hiệp hội đồ cổ trịnh trọng như vậy, bà cụ Giang ngồi không yên, run rẩy hỏi: “Hội trưởng Triệu… Chuyện này là thật sao?” Sắc mặt hội trưởng Triệu tối đen, nói với vẻ tiếc nuối: “Đương nhiên là thật! Giá ba trăm năm chục tỷ! Cả nhà mấy người thật sự là tội nhân của đất nước, phung phí của trời mà!” Bà cụ Giang nghe nói như thế, cả người như bị sét đánh, không thể khống chế được mà thở gấp, run rẩy hỏi: “Hội trưởng Triệu, chuyện này…

Bình tráng men sứ này bị vỡ còn có giá trị bao nhiêu?” Hội trưởng Triệu cười lạnh một tiếng: “Trước đó là ba trăm năm chục tỷ, nhưng bây giờ bị vỡ như thế này, không đáng một đồng nữa! Đồ cổ như thế mà không thể nào phục hồi được nữa, nhà họ Giang mấy người là tội nhân của dân tộc. Bà cụ Giang, bà đã bị hiệp hội đồ cổ xóa tên!” Nói đến đây ông ta vỗ bàn một cái, tức giận đến mức rời khỏi nhà họ Giang.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt của bà cụ Giang trở nên vô cùng khó coi.

Mặc dù đối với đồ cổ bà ta chỉ có kiến thức nửa vời, nhưng lại vô cùng yêu thích. Để giả vờ, bà ta đã dùng bảy tỷ để hối lộ người của hiệp hội đồ cổ, mới có được thân phận hội viên, nhưng bây giờ vì Giang Minh Nguyên mà đã bị xóa tên mất rồi.

Quan trọng hơn là chiếc bình sứ tráng men trị giá hơn trăm tỷ này lại bị tên súc sinh này thuận tay làm bể mât! Đây là đã làm bể mất ba trăm năm chục tỷ đó! Tất cả tài sản của nhà họ Giang cộng lại cũng chỉ có ba trăm năm chục tỷ! Hơn nữa, mấy năm nay nhà họ Giang đang xuống dốc, đây là thời điểm quan trọng cần một số vốn lớn để tiếp tục hoạt động kinh doanh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT